[Alltakemichi] Xin Lỗi! Anh Hùng! Tao Không Làm Nữa!

Chương 53: Thằng khốn nạn !!!

Hôm nay cậu muốn xuất viện nên âm thầm đã lén đi từ tối. Cậu muốn về nhà như nhà cậu vẫn đang trong quá trình tu sửa lại. TᏂασ mẹ tại anh em nhà Sano hết không giờ cậu đâu phải ở bụi vậy, nhìn chả khác gì thằng trốn trại không.

" Sợ quá " Cậu đang đi trong con hẻm nhỏ, nó vừa tối vừa ẩm mốc làm cậu phải rùng mình. Nói thiệt lạ cậu muốn vào khách sạn trú tạm vài ngày như thẻ tín dụng nó nằm ở chỗ Miko và tiền chỉ đủ cho một bữa ăn làm sao mà ở.

Đang loay hoay tìm đường đi thì sau lưng cậu lù lù một bóng người. Bóng người cao xuất hiện trong chỗ khuất mà nắm lấy bả vai cậu kéo mạnh.

Cậu bị dồn vào góc tường mà sợ hãi nhìn người không rõ mắt phía trước mà tự trách bản thân.

Biết vậy khỏi lén lút trốn đi còn hơn. Đi với tụi nó còn đỡ hơn như vậy

Rạo rực trong lòng cậu muốn thoát khỏi người này cũng không được. Không biết là quỷ hay người mà sức mạnh vãi chưởng, đẩy cở nào cũng không thoát ra được.

Đôi mắt vàng là thứ cậu có thể nhìn thấy từ người trước mặt. Hắn nhìn cậu dẫy dụa mà không tự chủ mà cúi vào cổ cậu mà bắt đầu hôn.

Vừa hôn vừa liến. Cảm giác vừa nhột vừa khó chịu truyền vào não bộ cậu. Tay cậu bị giữ ra đằng sau và bị trói lại. Cậu không ngờ luôn, chắc chắn thằng này đã chuẩn bị trước nên mới có dây để trói.

Tay hắn rảnh rỗi bắt đầu sờ soạng cơ thể cậu. Luồn tay vào áo cậu mà từ từ sờ mó. Những ngón tay hắn cứ đυ.ng chạm vào nhú hoa của cậu mà nhào nặn.

" A " Bất ngờ bị nhéo vào nhú hoa mà la lên.

Nhân cơ hội cậu đang mở miệng hắn liền đưa lưỡi mình vào trong. Dù cậu đã cố lãng tránh như vẫn bị hắn điên cuồng khuấy đảo bên trong.

Một tay hắn đã chán chơi đùa với nhú hoa liền mò mẫm xuống quần cậu mà bóp lấy cặp mông vài cái.

Cậu vẫn còn bị hắn cưỡng hôn mà liếc nhìn xuống, thân không tự chủ mà né tránh.

Cố lắm cũng thoát khỏi nụ hôn ấy, cậu gấp rút lấy lại không khí mà mặc kệ tay hắn đang đưa vào trong.

2 ngón tay hắn vừa dài lại còn to nữa, nó cứ thục vào ra một cách điên cuồng. Cậu kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của bản thân vì sợ bị người khác nghe thấy.

" Takemichi cho tao nhé~" Hắn trầm giọng nói vào lỗ tai cậu như rót mật, liếʍ cắn vào tai cậu mà rên nhẹ.

Cậu đỏ mặt không biết làm gì gật đầu đồng ý. Cậu cũng muốn nhiều hơn nữa, tay thôi là không đủ. Muốn cái gì đấy lấp đầy bên trong cậu.

Hắn thấy được câu trả lời vừa ý liền nhấc bổng cậu lên ép vào tường mà từ từ tiến vào bên trong cậu.

Hắn nhẹ nhàng đưa phần đầu vào như lại bất ngờ thục mạnh vào trong làm cậu giật bắn mà la lên " Ah......Sâu... Sâu quá... Ưh......"

" Hực.... Đau.... Chậm chút... Ah... Ưh... Chậm.... " hắn mạnh bạo mà thục tới tận bên trong, cậu có thể cảm nhận rõ rệt cái vật to khϊếp sợ kia đang ra vào bên trọng cậu. Nhất là điểm G của cậu cứ bị đυ.ng chạm một cách mạnh mẽ.

" Ah.... M.. Mùi...... Ah... Thuốc lá.... Ưh " Cậu vô thức nói ra khi bản thân mình ngửi ra được mùi gì đó khá quen.

Tưởng chừng chỉ là câu nói vô nghĩa như lại bị hắn cho là cậu đang cố quyến rũ hắn mà nhép miệng cười.

Cậu rung người mà nhìn xuống rồi sợ hãi nhìn lên hắn, nước mắt đầm đìa như ngỏ ý dừng lại. Quá muộn rồi...

Cái dươиɠ ѵậŧ đang nằm trong Huyết cúc của cậu tự nhiên to lên và hắn thục mạnh hơn. Càng lúc càng nhanh, cậu cảm nhận nó một cách dữ dội hơn. Cậu sợ nó rách mất.

" Ah....... R... Rách mất.....hưc.... Ưh... Không..... Rách.... Mất... " Cậu nức nở nói.

" Không rách đâu. Cố chịu một chút sắp xong rồi " Hắn an ủi cậu bằng câu nói như cậu chỉ lắc đầu không tin tưởng hắn mà rên.

" Ưh.... Ah... Bắn.. Bắn mất.... Ah... Dừng " Cậu như sắp tới giới hạn liền kêu lên.

" Tao cũng vậy. Cùng bắn nhá " Nói hắn lại hôn cậu một cách gấp rút.

" Ưh ~ " Giật bắn người vì xuất tinh cũng như cảm nhận được thức gì đấy bắn vào bên trong mình.

Cậu thở hổn hển trên vai hắn, mệt mỏi không nhắc được ngón tay dù là đang được ôm. Hắn thật là vô liên sỉ đã bắn rồi còn không rút ra cứ để bên trong mà mặt kệ cái thứ chất lỏng màu trắng đang chảy ra vì quá nhiều.

" Hanma, rút ra " Cậu mệt mỏi lên tiếng.

" Một lần nữa né " Bây giờ mặt Hanma mới nhìn rõ. Cậu giật mình dẫy dụa oà khóc lên.

" Không không không " Hanma chỉ cười thân thiện mà tiếp tục thục vào bên trong.

" KHÔNG THẰNG KHỐN NẠN"

Và thế là đêm đó tại một con hẻm nhỏ nào đấy lại phát ra tiếng bạch bạch vui tai. Như đối với người nghe thôi chứ cậu là muốn tăng sông rồi. Có khi hồn ở Hà Nội mà thân lại ở Nhật không chừng.