Thang Tam Viên nhìn vẻ mặt anh không giống giả bộ, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có chút ướŧ áŧ dần trở nên rõ ràng, cậu dừng lại một chút rồi hỏi: "Vậy em thích Từ Giang Bạch sao?"
"Đương nhiên là không" Cố Ngạn trả lời không chút do dự.
Ánh mắt Thang Tam Viên dần khôi phục lại tinh thần: "Vậy miếng ngọc bích trên cổ em làm sao lại giống với ngọc bích trên cổ cậu ta?"
Cố Ngạn nghe vậy liền kéo miếng ngọc bích trên cổ mình xuống, xoa xoa một chút rồi nói: "Đây là do mẹ để lại cho em, năm đó bà cùng mẹ của Từ Giang Bạch cùng nhìn trúng khối ngọc bích, hai người dùng khối ngọc bích đó mài cho em cùng Từ Giang Bạch mỗi người một mặt dây chuyền."
Anh ngẩng đầu hỏi: "Từ Giang Bạch nói với anh thế nào?"
Thang Tam Viên mấp máy khóe môi, lặp lại một lần những lời nói của Từ Giang Bạch ngày hôm đó.
Sau khi Cố Ngạn nghe thấy, sắc mặt chìm xuống, anh ôm Thang Tam Viên vào lòng, nhìn ánh nước còn chưa vơi trong mắt Thang Tam Viên, nhẹ giọng hỏi: "Anh ghen sao?"
Thang Tam Viên không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không nhịn được khẽ gật đầu, trong lòng của cậu đầy chua xót cùng khó chịu.
Cố Ngạn giãn lông mày, lộ ra nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thang Tam Viên, nhỏ giọng giải thích: "Năm đó hai bên ba mẹ quả thật có ý nghĩ muốn cho hai người chúng em đính hôn, em lúc đó mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn từ chối. Em biết em căn bản không có khả năng thích anh ta, lúc đấy may mắn ông nội cũng cảm thấy không nên can thiệp nhiều vào tình cảm của con cháu, cho nên ủng hộ ý nghĩ của em. Em cùng Từ Giang Bạch chưa từng đính hôn, Từ Giang Bạch lừa anh đấy."
Trong lòng Thang Tam Viên trở nên nhẹ nhõm, nhẹ "ừm" một tiếng, trong ngực Cố Ngạn đều là mùi hương dễ chịu, mộc mạc lại ấm áp, thân thể cứng nhắc của Thang Tam Viên dần thả lỏng, dựa vào trong ngực anh, bực bội bất an trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi giải tỏa.
Cố Ngạn nói tiếp: "Sở dĩ ông nội ghét anh ta là vì bố mẹ em và Từ gia bị tai nạn xe cộ cũng bởi vì anh ta."
Thang Tam Viên sửng sốt một chút, ngửa đầu nhìn anh.
Cố Ngạn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu, khuôn mặt có chút buồn bã: "Ngày xảy ra tai nạn xe cộ ấy, Từ gia cùng ba mẹ em đang cùng ăn cơm, Từ Giang Bạch lớn hơn em mấy tuổi, lúc đấy đang học trung học. Lúc đầu tính cách của anh ta coi như trung trực, sau khi lên cấp ba tính cách lại biến đổi rất lớn, qua lại với một đám bạn chẳng ra gì. Ngày ấy, anh ta bỗng nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói xằng nói bậy, ba mẹ hai nhà lo lắng cho anh ta, cho nên lái xe đi mấy hộp đêm anh ta thường đi kia tìm anh ta, bố mẹ anh ta tìm thấy anh ta trước, cho nên báo ba mẹ em đi tới, thế nhưng không biết Từ Giang Bạch dùng cái gì ở hộp đêm mà khiến tinh thần bất ổn, đoạt tay lái xe, cho nên mới dẫn đến tai nạn xe cộ, đúng lúc đυ.ng vào xe ba mẹ em."
Thang Tam Viên nghe được chau mày, không khỏi có chút thổn thức, cái này do Từ Giang Bạch làm bậy, khó trách ông Cố sẽ không muốn gặp cậu ta.
Thế nhưng nhớ tới thái độ ngày đó của Cố Ngạn đối với cậu ta, Thang Tam Viên không khỏi nghiêng đầu, mím môi, nói: " Ngày đó vừa nghe nói anh ta bị bẩn quần áo, em liền lập tức đi ra ngoài tìm anh ta..."
Đây mới là thứ Thang Tam Viên để ý nhất, Từ Giang Bạch nói thế nào không quan trọng, quan trọng là thái độ Cố Ngạn đối với cậu ta.
Bởi vì Thang Tam Viên nghiêng mặt, cho nên Cố Ngạn có thể trông thấy vành tai trắng nõn mềm mại của cậu, Cố Ngạn không nhịn được tới gần, dán lên tai của cậu, hô hấp ấm áp phả vào tai của cậu: "Em cùng Từ Giang Bạch quen biết từ nhỏ, có mấy phần tình nghĩa lúc nhỏ, nhưng ngày ấy em ra ngoài tìm hắn, là bởi vì ông nội."
Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Ông nội cùng ông của Từ Giang Bạch năm đó là bạn cùng chung hoạn nạn, ông nội Từ đã cứu mạng của ông nội, ông nội là người mạnh miệng mềm lòng, mặc dù một mực không muốn gặp Từ Giang Bạch, nhưng mà vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ giúp đỡ việc làm ăn của Từ Giang Bạch. Nếu như không có hỗ trợ của ông nội, cái việc làm ăn của anh ta sớm đã không làm tiếp được, ngày ấy ông nội không nói ra ngoài miệng, em lại biết là ông mềm lòng. Em không muốn ông nội tức giận, vì vậy em ra ngoài và đưa Từ Giang Bạch vào."
"Hóa ra là như vậy." Thang Tam Viên chớp mắt, vì khó chịu của chính mình mấy ngày nay mà cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Ngạn xoa xoa phần tóc sau đầu cậu, không nhịn được cúi đầu hôn vành tai của cậu, khàn giọng: "Lần sau có chuyện gì trực tiếp đi hỏi em, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Thang Tam Viên khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh lo lắng sẽ quấy rầy việc tập nhảy của em."
Cố Ngạn ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh không để ý tới em mới là chậm trễ việc tập nhảy của em, mấy ngày qua em vẫn luôn nghĩ về anh, tâm phiền ý loạn, không cách nào tập trung tinh thần, đành phải sớm về nước tới tìm anh."
Thang Tam Viên "A" một tiếng, áy náy chớp mắt, lo lắng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại anh ra nước ngoài cùng em, còn kịp không?"
Cố Ngạn cười, đưa tay bóp má Thang Tam Viên, khóe miệng anh cong lên, cười nói: "Còn may là chồng anh thông minh, những vũ đạo kia đã học xong toàn bộ rồi."
"Vậy là tốt rồi. . ." Thang Tam Viên thở dài một hơi, chỉ lo vui vẻ, không quan tâm phản bác lại xưng hô của Cố Ngạn, cậu giơ tay lên vô tội xoa xoa bên mặt bị bóp đến đỏ, không nghĩ tới xoa hai lần, Cố Ngạn lại bóp vào má còn lại, cậu nâng đôi mắt ngấn nước tủi thân liếc nhìn Cố Ngạn.
Cố Ngạn mặt lạnh hôn môi cậu, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi diễn cảnh giường chiếu rất vui vẻ sao."
Thang Tam Viên còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi nóng bỏng của Cố Ngạn đã thuận theo cái cổ trắng như tuyết chuyển qua bên trên tuyến thể của cậu, môi Cố Ngạn nhẹ nhàng mài trên tuyến thể của cậu, mang đến từng cơn tê dại.
Thang Tam Viên biết Cố Ngạn muốn làm gì, mặc dù có chút sợ, lại thuận theo chờ đợi trong ngực anh, không có phản đối, cũng không có từ chối.
Cố Ngạn nhẹ nhàng mυ'ŧ mấy lần bên trên tuyến thể của cậu, sau đó liếʍ lắp rồi khẽ cắn.
Đầu tiên Thang Tam Viên cảm giác phần gáy truyền đến một cơn đau nhói, sau đó tin tức tố của Cố Ngạn lan tràn trong cơ thể của cậu, từng lỗ chân lông đều thư thái, thoải mái đến vô cùng.
Cố Ngạn cho cậu một cái đánh dấu tạm thời, sau đó lấy miếng ngọc bích đeo lên cổ cậu: "Miếng ngọc này là vật trân quý nhất của em, còn anh là người mà em trân quý nhất."
Chân Thang Tam Viên như nhũn ra, trên da vẫn còn xúc cảm từ cái hôn của Cố Ngạn, toàn thân bất giác khẽ run rẩy, cậu sờ miếng ngọc trên cổ, trên mặt nở nụ cười, ghé vào tai Cố Ngạn nói: "Cảnh giường chiếu vừa rồi không phải anh diễn."
Cố Ngạn nghi hoặc một chút, Thang Tam Viên tiến đến bên tai anh nói một lần chuyện vừa rồi, anh không khỏi bật cười, ôm Thang Tam Viên đang run chân vào trong ngực, cho cậu một nụ hôn ngọt ngào lại dịu dàng.
Giữa trưa, hai người cùng nhau về Cố gia ăn cơm, ông Cố đương nhiên vui vẻ, so với bình thường ăn nhiều hơn một bát cơm.
Khi Cố Ngạn đưa Thang Tam Viên về nhà, anh gặp lại Từ Giang Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ ở cửa Cố gia.
Từ Giang Bạch nhìn hai người sánh bước bên nhau, dường như không có chút rạn nứt mà ngược lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào, không khỏi tối tăm mặt mũi tức giận nhìn Thang Tam Viên.
Cố Ngạn đứng trước mặt Thang Tam Viên, nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn: "Từ Giang Bạch, tốt nhất anh đừng lại nói lung tung cái gì, nếu không anh đừng trách tôi không niệm tình quan hệ hai nhà trước kia."
Từ Giang Bạch tựa hồ rất e ngại Cố Ngạn, trong nháy mắt, hai gò má trở nên cực kỳ tái nhợt, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, giọng nói mang theo chỉ trích: "Cậu rõ ràng không yêu cậu ta, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta? Tôi thích cậu nhiều năm như vậy, cậu không thể nhìn tôi một cái sao?"
Thang Tam Viên đi từ sau lưng Cố Ngạn, không chút sợ hãi nào nhìn về phía Từ Giang Bạch, nắm tay Cố Ngạn thật chặt không thả, giống một con thỏ bảo vệ thức ăn của mình.
Cố Ngạn không khỏi mỉm cười xoa đầu cậu, cũng nắm chặt tay cậu.
Từ Giang Bạch giễu cợt Thang Tam Viên, giọng điệu u ám: "Lần trước đúng là tôi lừa gạt cậu, mặc dù Cố Ngạn không thích tôi, nhưng trong lòng vẫn luôn có một người. Nếu cậu không tin, cậu có thể tự mình hỏi."
Cố Ngạn nhìn Từ Giang Bạch với ánh mắt lạnh lùng: "Làm sao anh biết tôi có người mà mình thích?"
Sắc mặt Từ Giang Bạch có chút khó coi: "Tôi cũng là tình cờ phát hiện, tôi không biết người cậu thích là ai, nhưng tôi biết cậu thích người kia rất lâu, bên cạnh phòng ngủ có một gian phòng đặc biệt chỉ đặt những món đồ liên quan đến người kia, trước kia tôi muốn đi vào, quản gia không để cho tôi vào. Tôi chỉ biết người kia thích thỏ, cho nên cậu cũng nuôi rất nhiều thỏ bên trong nhà cổ."
Thang Tam Viên nghe xong lời cuối cùng của hắn, hai má đỏ bừng từng chút một, rốt cục hiểu ra chuyện gì.
Từ Giang Bạch nhíu mày nhìn Thang Tam Viên, đặc biệt khó hiểu nói: "Tôi nói anh Ngạn (*) có người thích, cậu đỏ mặt cái gì" Chẳng lẽ sắc mặt cậu ta không phải nên trắng bệch đến không có huyết sắc sao? Thang Tam Viên tốt nhất có thể phất tay áo rời đi, triệt để ầm ĩ chia tay Cố Ngạn càng tốt.
(*)Chuyện là Từ Giang Bạch lớn tuổi hơn Cố Ngạn, nhưng không hiểu sao tác giả lại để Từ Giang Bạch là 'Ngạn ca', cho nên có chút nhầm về xưng hô mấy chương trước, beta nghĩ là do Từ Giang Bạch nói vậy như muốn "làm nũng" và thêm thân mật ý, nên chúng tui để nguyên như tác giả hen ;