Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 186: Kết Thúc !

" Vì sao tướng của thái tử đều tài giỏi còn tướng của Triệu tướng quân đều kém cỏi như vậy? Trận chiến này không công bằng a! "

" Không công bằng? Hừ, cả hai người đều có điểm xuất phát như nhau, yếu tố con người cũng như nhau. Còn như hiện tại tướng của bên nào giỏi hơn tất nhiên hoàn toàn phụ thuộc vào phương thức huấn luyện rồi. "

" Đúng rồi, Triệu tướng quân luôn phải vùi đầu vào việc xử lý tấu chương nào có rảnh rỗi như thái tử. Mấu chốt nhất vẫn nằm ở trên phương diện trị quốc. "

" Thái tử cho thành lập Bộ Nội Chính, những tấu chương đều giao cho bọn họ xử lý, nếu xảy ra sai sót cũng lập tức xử tội bọn hắn. Công việc của thái tử lại rất nhàn nhã, kiểm tra lại những tấu chương này cùng với xử lý Bộ Nội Chính đưa ra rồi ban hành. Thời gian rảnh rỗi có thể đích thân bồi dưỡng một đám quân sư. "

" Quả thật quá cao minh a! "

" Chúng ta đều nên ghi chép lại, ngày sau học tập, nghiên cứu thuật trị quốc của thái tử a! "

Nhưng bọn hắn đâu biết được, học lỏm xong là một chuyện nhưng để thực hành lại nào có dễ. Võ Quân sở dĩ dùng ra những cách này là vì đây chỉ là một trận đấu Linh Sa Trận, không ảnh hưởng đến lâu dài.

Với lại bối cảnh Vương Quốc ép buộc mọi người đều phải đồng lòng, làm việc ngay thẳng. Cách này cũng không có hiệu lực quá lâu được, đợi khi Vương Quốc đủ mạnh, đám tham quan kia thấy nguy cơ giải trừ tự nhiên sẽ lại ngựa quen đường cũ.

Còn chưa nói đến thời đại thay đổi, lâu dài người sinh lòng riêng thâu tóm quyền lực.

Nhìn chung kế này dùng mấy chục năm thì được, lâu hơn thì nhiều biến số lắm. Mà một khi biến số phát sinh, muốn khắc phục vô cùng gian nan.

Nếu Võ Quân tiếp tục làm vua cai trị, có lẽ còn có thể đàn áp được mọi biến số này, đổi lại những người khác thì chưa chắc.

Thực tế, những biến số này cũng đã bắt đầu dần phát triển trong Linh Sa Trận.

Tại vương quốc của Võ Quân, rất nhiều đại quan đã bắt đầu thâu tóm thương mại, độc quyền nhiều ngành hàng, nâng giá thị trường.

Đối với vấn đề này, Võ Quân trực tiếp ra chỉ thị mới cho phép các thương hội do người dân lập ra cạnh tranh, đồng thời triều đình còn đứng ở đằng sau hậu thuẫn.

Hắn cho mở một loạt các ngân hàng vay vốn thời hạn dài, lãi xuất thấp trợ giúp người dân phát triển thương mại, biến đổi chính sách từ từ sang tư bản để tình trạng các ngành hàng quan trọng bị thâu tóm độc quyền dần dần chấm dứt.

Ngoài ra, ép buộc những đại quan tham gia trong sự việc lần này phải từ quan nếu không sẽ công khai sổ sách năm xưa, chi di cửu tộc.

Những người này sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế.

Âm thầm tụ họp với nhau, hợp mưu tạo phản.

Võ Quân dùng kế rút củi đáy nồi, đem những miếng bánh ngon ném cho một nửa thành viên trong đó nhằm moi thông tin của phản quân. Sau cùng hắn đích thân dẫn binh một mẻ hốt gọn, đem toàn bộ những kẻ này đều chém đầu thị chúng.

Diệt xong dám này, hắn tiếp tục " săn được hổ thì thịt chó săn " đem những người mà mình đã mua chuộc kia cũng toàn bộ chém gϊếŧ.

— QUẢNG CÁO —

Đến tận đây trong triều đã không còn một tên tham quan nào của mười năm về trước, toàn bộ văn võ bá quan đều được những người mới thay thế. Những người này trong mười năm nay luôn được giáo dục đàng hoàng, trình độ nghiệp vụ đều rất tốt, tài năng so với những người cũ kia chỉ hơn chứ không kém.

Võ Quân tiếp tục mở ra hai cuộc thi, một cái là Trạng Nguyên, một cái là Thi Thăng Quan.

Thi Trạng Nguyên để tuyển nhận thêm người tài trẻ tuổi, còn thi Thăng Quan để cho tăng tinh thần học hỏi của các quan lại trong triều đình.

Đối với nông nghiệp, Võ Quân cấp đất miễn phí ở những vùng lãnh thổ mới chiếm được cho dân đến khai hoang và làm nông nghiệp.

Ban hành chính sách gia tăng dân số, khuyến khích mỗi nhà sinh trên năm con, tiền nuôi con sẽ được triều đình hỗ trợ.

Về mặt quân sự, tiếp tục tuyển quân, đẩy mạnh huấn luyện.

Mở thêm nhiều trước lớp tu hành, gây dựng đội ngũ đi đến những vùng sâu vùng xa tuyên truyền tu luyện và dạy học.

Cả Vương Quốc bước lên một hành trình phát triển mới.

Ở tiền tuyến, Võ Quân cho người nhanh chóng xây dựng thêm các thành trì nằm ở vị trí chiến lược quan trọng trên bản đồ, hoàn thiện nốt thành Kỳ Sơn, tăng cường quân đội phòng thủ.

Triệu Vân không cam tâm chịu thua, xây xa chiếm đất vậy thì xây gần giữ đất vậy.

Võ Quân sau khi biết tin, triệu tập ba người đồ đệ của mình chia binh ba đường tiến đánh ba thành khu vực biên giới của Triệu Vân tạo áp lực.

Đồng thời, phái một đội ba vạn quân tinh nhuệ từ Kỳ Sơn đến thẳng nơi Triệu Vân đang dự định xây thành, Bình Thành.

Triệu Vân tức giận đến mức thổ huyết, hạ lệnh: " Nơi này xây không được thì ta xây ở nơi khác! Trẫm không tin hắn có nhiều binh để ngăn cản như vậy. "

Nào ngờ khi Triệu Vân bắt đầu cho xây thành lũy mới ở địa điểm khác Võ Quân chẳng quan tâm chút nào, ra lệnh cho bốn đội quân trực tiếp đánh vào lãnh thổ của Triệu Vân.

Triệu Vân phái bốn vị tướng tài đến ngăn chặn nhưng khi bọn họ tới nơi thì thành cũng đã bị chiếm xong rồi.

Quân của Võ Quân không hề rút lui mà tiếp tục thủ thành, chiến sự diễn ra kịch liệt, cả hai bên đều thương vong vô số.

Võ Quân phái thêm viện quân đến tiếp tế, Triệu Vân muốn đánh chặn quân chi viện nhưng nào ngờ những đội quân này lại lựa chọn đóng quân ở cách nơi xảy ra chiến sự một đoạn đường dài khiến cho Triệu Vân không dám mạo hiểm.

Ba tháng sau, quân tiếp viện của Võ Quân dựa theo đường hầm vừa được đào trong khoảng thời gian này thành công tiến vào thành, tụ hợp với đội quân thủ thành, đem đường hầm lấp lại.

Đồng thời bốn người học trò của Võ Quân còn dùng kế giả hàng, lừa quân của Triệu Vân vào trong sau đó lấy phương thức nghiền ép về quân số đem toàn bộ tiêu diệt.

— QUẢNG CÁO —

Triệu Vân tức giận phái người đi điều ra nơi đóng quân lúc trước của viện quân Võ Quân gửi đến nào ngờ phát hiện ra thứ bọn họ trông thấy trước giờ đều là người rơm mặc chiến giáp thôi.

Chỉ có số ít là người thật, cam nguyên ở lại làm tử sĩ.

Triệu Vân lần nữa phun máu, bất lực ngã ngồi ở trên long ỷ.

Võ Quân không thừa thắng xông lên mà tiếp tục cho xây dựng thành trì nối thẳng từ Kỳ Sơn đến Bình Thành mở ra con đường vận chuyển lương thảo. Triệu Vân nhiều lần phái quân đến quấy phá nhưng lại bị quân ở Bình Thành tiến đánh các thành khác cho nên đành phải rút lui.

Cứ như vậy Võ Quân triển khai chiến thuật chậm mà chắc, từ từ gặm nhấm lãnh thổ của Triệu Vân.

Triệu Vân đích thân thống lĩnh sáu mươi vạn đại quân tiến đánh Bình Thành, chưa đầy một tháng đã công phá thành công. Học trò của Võ Quân bị chém đầu tại trận, thủ cấp treo ở bên ngoài tường thành.

Võ Quân khi nhận được tin thì vẫn ung dung như cũ, hạ lệnh tiếp tục xây thành chiếm đất, nói: " Hắn vội, ta không vội. "

Những đội ngũ khác cũng lần lượt được rút về, quân chi viện thẳng tiến đến Kỳ Sơn.

Triệu Vân thừa thế xông lên muốn công hạ Kỳ Sơn nhưng nhờ có địa hình hiểm trở lại thêm thành lũy đã được hoàn thiện cho nên nhiều lần tiến công đều không được chỉ có thể hạ trại ở bên ngoài bao vây.

Võ Quân một mình một ngựa đích thân đến Kỳ Sơn chỉ huy chiến trận, trên đường gặp phải vô số sát thủ do Triệu Vân phái đến nhưng đều bị hắn chém gϊếŧ.

Các thành trì ở gần Kỳ Sơn nhanh chóng gửi quân chi viện và lương thảo nhưng đều bị Triệu Vân dẫn quân chặn gϊếŧ.

Không thể không nói người này trên phương diện đánh trận rất có tài.

Chỉ có điều, khi mở những bao tải lương thực tiếp viện này ra Triệu Vân mới phát hiện bên trong toàn là cát với rơm rạ khô.

Nói đùa, Kỳ Sơn đủ nhu yếu phẩm sử dụng mười năm, cần gì viện trợ lương thực!

Điều mà Võ Quân muốn làm là dẫn hổ ra khỏi hang thôi.

Quả chính là thế, khi mà Triệu Vân đem quân đi đánh cướp lương thảo chi viện thì quân trong Kỳ Sơn nhanh chóng tiến công nơi đóng quân của Triệu Vân đem lương thảo đốt cháy, chém gϊếŧ vô số binh sĩ cùng vài viên phó tướng.

Đợi Triệu Vân trở về, khắp nơi đã là cảnh đổ nát, máu chảy thành sông.

Không có lương thảo, Triệu Vân lại phải ôm hận lui quân.

Võ Quân lần này ở luôn tại Kỳ Sơn chỉ huy tiền tuyến, gửi thư về kinh phái thêm ba lộ binh mã tiến công đến biên giới của Vương Quốc Triệu Vân.

— QUẢNG CÁO —

Bản thân hắn một lần nữa dẫn quân đến Bình Thành, dựng trại ở bên ngoài, thi thoảng nổi tống và kèn lệnh nhưng không công, tra tấn tinh thần quân địch.

Đến một ngày quân địch thờ ơ tiếng kèn tiếng công của quân đội Võ Quân, hắn trực tiếp hạ lệnh cho máy bắn đá hoạt động,

Vô số tảng đá lớn được ném ra, có cái bay vào trong thành, có cái nện vào tường thành nhưng đội quân của Võ Quân vẫn chỉ ngồi ăn dưa chứ không đánh đến.

Binh sĩ phòng thủ Bình Thành nản thật rồi, cứ thế này mãi bọn họ còn sống kiểu gì?

Triệu Vân biết cứ thế này mãi sớm muộn thành cũng mất cho nên lựa chọn bảo toàn lực lượng, hạ lệnh cho quân đội rút khỏi Bình Thành lui về phòng thủ Thạch Thành.

Đại quân của Võ Quân không tốn chút sức lực nào chiếm được Bình Thành, tiếp tục triển khai kế hoạch cũ xây dựng thành trì mở ra con đường vận chuyển lương thảo.

Ở ba nơi khác cũng đang thể hiện ra thế giằng co, quân của Võ Quân không nôn nóng công thành mà càng giống như đang câu giờ thôi.

Thấm thoát ba năm trôi qua, chiến sự vẫn chưa một ngày dừng lại.

Con đường vận chuyển lương thảo đã được Võ Quân gây dựng xong, Triệu Vân nhiều lần muốn phá hoại nhưng có Võ Quân ở Bình Thành, hắn gần như không thể thực hiện được.

Võ Quân thấy đại thế đã thành, dẫn quân bao vây lấy Thạch Thành.

Lấy lương thảo cung cấp không bao giờ cạn kiệt lại thêm sĩ khí quân đội đang lớn mạnh, hao tốn năm lăm công hạ Thạch Thạch buộc Triệu Vân lại phải rút lui.

Ba nơi khác khi nhận được tin Triệu Vân thất thủ, lòng quân hoang mang. Nhân cơ hội đó, ba quân của Võ Quân công thành lần lượt chiếm được ba tòa thành lớn ở khu biên giới lãnh thổ.

Võ Quân thừa thắng xông lên, triệu tập năm mươi vạn đại quân tiến đánh thẳng đến kinh đô của Triệu Vân. Một đường này, có thành trì tự nguyện đầu hàng cũng có thành trì phản kháng nhưng cũng bị công phá nhanh chóng.

Sĩ khí quân của Triệu Vân ngày càng giảm mạnh, sĩ khí quân của Võ Quân thì ngày càng tăng cao.

Trận chiến này, thắng bại chính thức được định ra.