Trời gần đến bình minh, Trần Minh Quân rốt cuộc đào xong đường đến mạch nước ngầm. Chỉ là mạch nước ngầm này tựa như nhiều năm không có nước dẫn đến mặt đất có chút khô cạn, tạo thành một cái đường hầm trống rỗng.
Hắn thôi động linh lực tạo ra một viên hỏa cầu nhỏ cỡ bàn tay vừa đủ soi sáng không gian phạm vi bán kính mấy mét.
" Vẫn không bằng hiệu quả soi sáng của Thanh Y ! " Trần Minh Quân khẽ lẩm bẩm.
Thanh Y: " ... "
Lão nương thực sự bị coi như đèn để sử dụng rồi ?
Tiếp tục đi sâu thêm một đoạn, phía trước truyền lại hàng loạt tiếng bước chân khiến cho Trần Minh Quân phải bật chế độ cảnh giác, lấy đao ra.
" Ầm....ầm...."
Còn chưa thấy rõ mặt mũi đối phương thế nào, hàng loạt chiêu thức đã bay đến buộc Trần Minh Quân phải lăn sang một đầu đường hầm khác tránh né. May mắn mạch nước ngầm này có nhiều chỗ rẽ dẫn đến nhiều con đường khác nhau tựa như hệ thống cống ngầm thời hiện đại, giúp hắn dễ dàng tránh đi những đường công kích mang tính chất đi theo một đường thẳng.
" Đi ! "
Trần Minh Quân khẽ quát một tiếng, ngọn lửa rời tay mà đi. Thông qua ánh sáng của ngọn lửa trước khi bị dập tắt, hắn có thể thấy được vô số gương mặt dữ tợn của một nhóm xương khô binh sĩ.
!!?
Bên dưới cũng có ?
Cứ ngỡ chỉ có trên mặt đất mới xuất hiện những binh lính xương khô cản đường, ai dè dưới này cũng có làm cho hắn có chút lo lắng. Nơi này không gian trật hẹp, không thích hợp xảy ra chiến đấu quá lớn nếu không rất dễ dàng khiến cho đất đai sụp xuống. Đến lúc đó.....chỉ e là ngay cả chính hắn cũng bị chôn sống.
Thanh Y nói: " Không cần quá lo lắng, ngươi e sợ mặt đất sụp đổ thì bọn hắn cũng tương tự như vậy. Một khi mặt đất sụp xuống, đại trận sẽ có nguy cơ gặp phải phá hủy. "
Trần Minh Quân khẽ " À " một tiếng, thầm nghĩ thì ra là thế.
Nếu như cả hai bên cùng bị kiềm chế vậy thì dễ làm.
Phía sau lưng hắn Tứ Linh Trấn Thiên Đồ hiển hiện ra, Huyền Vũ vừa xuất hiện đã sử dụng Thời Gian Đóng Băng làm động tác của những xương khô kia trong chốc lát bị chậm lại. Chu Tước chớp lấy cơ hội thi triển Liệt Hỏa Thôn Thiên tạo ra biển lửa quét tới cả đám xương khô.
Quân đoàn xương khô động tác chậm một nhịp lại thêm chỗ đứng là một đường thẳng, không có ngã rẽ để né tránh chỉ đành " trơ mắt " nhìn xem liệt hỏa đem bản thân mình thiêu đốt thành tro bụi.
Bọn chúng rất muốn kêu lên đau đớn cùng tuyệt vọng, đáng tiếc không có cổ họng...
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân đem Tứ Linh Trấn Thiên Đồ thu hồi sau đó nhảy ra, tiếp tục phi hành về phía trước. Con đường này là một trong số ít con đường dẫn đến khu vực trung tâm của thành cổ, cho nên hắn không còn sự lựa chọn khác.
Lại đi thêm một đoạn đường dài, trong suốt quá trình này hắn đυ.ng phải rất nhiều tốp binh lính xương khô điều này để cho hắn nhíu mày, thầm nghĩ Âu Lạc tại sao lại có nhiều lạc tướng đến vậy ?
Kể cả những bộ xương khô này bị đánh nát, hấp thu đi năng lượng vẫn có thể hồi sinh trở lại cũng không thể nhiều đến trình độ này mới đúng chứ ?
Theo như suy luận của cá nhân hắn, bí cảnh Làng Thụy Hương có đến tám, chín phần mười dựa theo nhà nước Âu Lạc trong thế giới này diễn hóa thành. Bên trong bí cảnh đó, hắn từng đảm nhiệm chức vị Lạc Tướng, trong rất nhiều cuộc họp gặp gỡ những lạc tướng khác.
Để thỏa mãn trong lòng tò mò, hắn còn cố ý đi tìm hiểu thêm.
Con số chính xác bao quát cả hắn lẫn Lê Ngọc Anh, tuyệt đối không tới một ngàn vị lạc tướng !
Ngay cả trong lịch sử tại Địa Cầu ghi chép, giai đoạn lịch sử này...
Người Tây Âu cùng Văn Lang hợp nhất lại với nhau nhưng dân số so với toàn thể Bách Việt vẫn ít ỏi, bởi vì Bách Việt là tên gọi chung của rất nhiều bộ tộc, Tây Âu và Văn Lang bất quá cũng chỉ là hai trong số đó thôi.
Từ đó suy ra số lượng Lạc Tướng không thể nhiều đến thế được !
Cho dù ở một phương thế giới song song khả năng cao cũng so với trên Địa Cầu chênh lệch không quá lớn.
Nhưng từ khi bước vào lớp tường thành thứ nhất của toàn cổ thành này tới xem, tính toán một chút số lượng lạc tướng hắn gặp phải ít nhất cũng có mấy ngàn người.
Chênh lệch lớn đến trình độ này, lừa người không biết cũng thôi đi, lừa hắn ? Không khỏi có chút múa rìu qua mắt thợ !
" Bí cảnh này có chút ý tứ ! " Trần Minh Quân khẽ lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Suy luận đến đây hắn còn chưa thể đưa ra kết thì chỉ có thể trách hắn quá ngu.
Thanh Y tò mò hỏi: " Bí cảnh này làm sao có ý tứ ? "
Nghĩ thầm, không lẽ tiểu tử này biết bí mật của cổ thành rồi ?
Trần Minh Quân cười thần bí đáp: " Bí mật. "
Mặc dù cả Thanh Y lẫn Tử Vi đều đã biết được thân phận Xuyên Không Giả của hắn, nhưng hắn vẫn không muốn để cho các nàng biết được quá nhiều về mình.
Phải càng thần bí mới càng an toàn !
Thanh Y thấy hắn làm bộ thần thần bí bí, bĩu môi xem thường: " Lần sau ngươi có thắc mắc, bổn cô nương cũng sẽ giống như vậy. Tỏ vẻ thần bí ! " — QUẢNG CÁO —
" Tỏ vẻ thần bí " bốn chữ nàng cố ý nhấn mạnh khiến Trần Minh Quân đánh cái lảo đảo, kém chút ngã sấp mặt.
Đại tỉ ! Ngươi lợi hại !
Thế là hắn đành phải đem suy nghĩ của mình nói ra: " Ngươi còn nhớ lần ta vô tình tiến vào bí cảnh Làng Thụy Hương sao ? "
" Đối chiếu với thiết kế của tòa cổ thành này ta nghi ngờ nó chính là Thành Cổ Loa...."
Còn chưa nói xong đã bị Thanh Y cắt ngang: " Mắt ngươi bị đui à? Trước cổng thành treo lù lù bảng hiệu đề ba chữ " Thành Cổ Loa ". Chính là nó chứ có nghi ngờ cái gì ? "
Trần Minh Quân khẽ giật mình, còn có chuyện này ?
Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: " Quên tí thôi mà, làm gì căng ha ha.... "
Xác thực kể từ khi tiến vào thành cổ, có rất nhiều truyện diễn ra, lại thêm liên tục kéo căng tinh thần chiến đấu khiến cho hắn quên đi rất nhiều chuyện.
Hắn nói tiếp: " Nói tóm lại, đối chiếu hai bên ta phát hiện tòa thành này được xây dựng trong thời đại nhà nước Âu Lạc ngoài " đời thực" * "
" Nhưng tại thời đại đó, dân số của Âu Lạc không nhiều, không có khả năng xuất hiện nhiều nhân vật nắm giữ chức vị lạc tướng như trong thành cổ này. "
Thanh Y nghe vậy, cẩn thật suy xét.
Khi Trần Minh Quân ở trong bí cảnh Làng Thụy Hương nàng cũng không để tâm nhiều, chỉ nghĩ đơn thuần là một cái bí cảnh nhỏ mà thôi. Lấy bao nhiêu năm tồn tại của nàng, bí cảnh nào chưa mà chưa từng khám phá qua.
Bây giờ nghe đến Trần Minh Quân đề cập đến chuyện này, hồi tưởng lại quả thực đúng như những gì hắn trình bày.
" Vậy người tạo ra bí cảnh này rốt cuộc là ai nha? " Thanh Y càng nghĩ càng tò mò: " Lập ra bí cảnh này có mục đích gì ? "
Không thông thạo lịch sử về Âu Lạc, lại càng không biết chữ nào trong truyền thuyết Mị Châu - Trọng Thủy, Thanh Y tự nhiên càng nghĩ càng đi vào bế tắc.
" Người tạo ra bí cảnh này ta đã có một chút manh mối để suy đoán. " Trần Minh Quân thở dài nói: " Nhưng, về phần ý đồ của hắn khi tạo ra bí cảnh này thì ta chịu. "
Thế giới này là một thế giới khác, có lẽ đã từng song song cùng tồn tại với Trái Đất. Bất quá cảnh tượng từ khắp nơi cho thấy, phương thế giới không tiếp tục phồn thịnh được như Địa Cầu, tiến hóa đến một nền văn minh mới mà chỉ dừng ở thời kỳ Âu Lạc.
Đồng thời, cũng có một kiểu suy đoán khác.
Bí cảnh này là một mảnh thế giới bị vỡ ra từ thế giới chính tự mình hình thành bí cảnh, cho nên khắp nơi cảnh tượng đều tỏ ra thiếu sức sống, thời đại cũng dừng lại ở Âu Lạc.
— QUẢNG CÁO —
Cả hai loại giả thiết này, mỗi cái đều có cái đúng, cái sai khó lòng đưa ra sự khẳng định.
Đi thêm một chặng đường tiếp theo, Trần Minh Quân dừng lại nghỉ ngơi đồng thời tiến vào trạng thái minh tưởng, dựa theo địa đồ của đại trận phán đoán xem mình đang ở vị trí nào.
" Xem ra đã đi qua lớp tường thành thứ sáu. "
Phát hiện điểm này khiến cho ngay cả chính hắn cũng bị giật mình.
Thanh Y tạt gáo nước lạnh: " Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ở dưới này không có cách nào phân biệt thời gian. Bây giờ chưa biết chừng những người khác đã sớm chạy đến chỗ trung tâm. "
Trần Minh Quân thầm nghĩ cũng đúng, dưới này luôn luôn một vùng tăm tối, đến giờ phút này hắn cũng không biết chính xác từ khi mình xuống đây đến bây giờ cụ thể đã trôi qua bao nhiêu lâu.
Không dám nghỉ ngơi lâu, sợ bị bỏ lại phía sau, hắn tăng thêm tốc độ phi hành hi vọng có thể trước một bước tiến vào vùng trung tâm. Công pháp luyện thể hắn có thể không cần nhưng Lê Ngọc Anh lại khác, huống hồ ai lại ngại mình có quá nhiều.
Có thể đem bán, cũng có thể cho người khác.
Thanh Y một đôi lông mày đẹp cau lại, nàng hỏi: " Ngươi có cảm giác rất lạ không ? "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, bất quá tốc độ vẫn như cũ không chậm lại chút nào.
Thanh Y thấy hắn như vậy, lầm tưởng thành hắn còn chưa hiểu rõ mức nghiêm trọng của vấn đề, nhắc nhở: " Tại sao chúng ta thâm nhập sâu như vậy vẫn không đυ.ng phải những tên binh sĩ xương khô nào ? "
" Không..." Đang định mở miệng trả lời, linh cảm của Trần Minh Quân bỗng nhiên vang lên báo động mãnh liệt. Hắn vội vàng dừng chân lại, đem hỏa cầu trong tay phóng to hơn mong muốn quan sát mọi thứ xung quanh càng thêm rõ ràng.
Vô số kim quang tựa như hàng ngàn con đom đóm không biết từ nơi nào bay tới, bọn chúng hội tụ lại tạo thành một cái mai rùa to lớn bộc phát ra chói mắt kim quang tựa như một cái đèn có hình mai rùa vậy.
Bất quá, tứ chi và cái đầu của nó lại bị hắc ám bao phủ, không cách nào trông thấy rõ ràng.
Nó vừa xuất hiện đã ngạo nghễ quát lên: " Thường dân ! Nhìn thấy bản rùa thần còn không mau quỳ xuống ? "
Trần Minh Quân thần sắc cổ quái: " Nhìn ngươi dạng này cũng xứng tự xưng rùa thần ? "