Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 7: Anh thơm quá

Edit: Ry

Cửa chính khách sạn S.

Liên tục có người ra kẻ vào cửa xoay của khách sạn, thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt rơi trên hai người Túc Khiêm và Tô Dục Chu, còn nhìn vài lần mới thu hồi.

Dù sao thì bề ngoài của bọn họ thật sự quá xuất chúng.

Mà hai người kia thì dường như đã quen với cái nhìn chăm chú của quần chúng.

Đối mặt với câu hỏi của Túc Khiêm, Tô Dục Chu siết chặt nắm đấm: "Tại sao anh biết tôi ở phòng nào?"

Túc Khiêm nhún vai.

"Có lẽ cậu có thể thử khiếu nại khách sạn."

Anh cũng không phủ nhận việc mình thông qua thủ đoạn không chính thống để lấy thông tin, sau đó quan sát Tô Dục Chu, khẽ hỏi:

"Vết thương sao rồi?"

Chỉ một câu nhẹ nhàng đó thôi đã đủ cho hai tai Tô Dục Chu nóng bừng, cậu ngước lên trừng Túc Khiêm một cái, trong mắt là xấu hổ và giận dữ.

Túc Khiêm hơi khựng lại.

Thấy vành tai thấp thoáng dưới mái tóc ngắn của cậu thanh niên đã đỏ rực, cùng với hương dừa nhàn nhạt đột ngột ập tới, anh mím môi, thấp giọng nhắc nhở:

"Pheromone của cậu lại tiết ra ngoài."

Tô Dục Chu nghe vậy thì giật mình, có hơi bối rối muốn thu hồi đống pheromone mình vô thức tiết ra, kết quả lại phát hiện hương dừa quanh người càng lúc càng nồng.

Cậu không khỏi sốt ruột: "Cái này... Tôi..."

Nhưng không đợi cậu nói hết, Túc Khiêm đã trầm giọng nói: "Lên xe tôi rồi nói."

Dứt lời, anh còn liếc nhìn đám người xung quanh.

Hôm nay, trước khi ra ngoài anh đã tiêm một liều thuốc ức chế, nên giờ pheromone của Tô Dục Chu cũng không gây ảnh hưởng gì lớn với anh.

"Cái gì?" Tô Dục Chu nghi hoặc nhìn Túc Khiêm.

Túc Khiêm hơi chau mày: "Cậu tìm tôi sẽ không chỉ vì muốn hỏi tôi dùng thủ đoạn nào để biết số phòng của cậu chứ?"

Nói rồi anh quay đi, bước về phía đường lớn.

Lúc này Tô Dục Chu cũng đã nhận ra cái nhìn của mọi người xung quanh --- Alpha thì quăng tới những cái lườm ngập tràn thù địch, Omega thì bối rối né tránh, chỉ có Beta điềm nhiên như không.

Cậu cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải nhấc chân, nhanh chóng đi theo sau lưng người đàn ông kia.

Một chiếc xe con màu đen đỗ ở ven đường.

Khi Túc Khiêm đến gần, tài xế đã ân cần xuống xe mở cửa sau cho anh.

Bước chân của Tô Dục Chu hơi ngừng lại, một lần nữa do dự.

Lúc này, người đàn ông đang khom lưng chuẩn bị lên xe kia bỗng đứng thẳng, quay lại nhìn cậu.

Anh mặc bộ vét màu đen tinh xảo tao nhã, eo đẹp chân dài, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ đó được tinh tế phác họa.

Túc Khiêm cứ thế đứng trong ánh nắng, tuấn tú mỹ miều đến mức khiến người ta phải lóa mắt mê mẩn.

Thình thịch ---

Trái tim lại lỡ một nhịp, Tô Dục Chu tưởng như mình lại ngửi được mùi hạt dẻ thơm ngọt nồng nàn ấy.

Cậu mím môi, nhấc chân đi tới, lên xe cùng với người kia.

Tài xế nhìn Tô Dục Chu, vẻ mặt hơi kì quái ---

Beta cũng có thể cảm nhận được pheromone, huống hồ pheromone của Alpha còn bá đạo và hung hăng vô cùng, dù ông có là B thì cũng mơ hồ cảm nhận được chút áp chế.

Nhưng ông cũng không nói gì, vừa vào chỗ ngồi đã nghe ông chủ có hội chứng ghét A giai đoạn cuối của mình nói: "Lão Từ, đi mua giúp tôi bao thuốc."

Từ lúc nào mà thuốc của giám đốc Túc lại cần ông phải đi mua rồi? Ông làm gì mua nổi chứ.

Lão Từ biết đây là cố tình đuổi ông đi, rất hiểu ý mà gật đầu, lái tới vị trí có thể đỗ được rồi xuống xe.

Chờ đến lúc đi xa rồi ông mới dám quay đầu quan sát.

Ông chủ và cậu thanh niên Alpha kia ngồi ở ghế sau, không chỉ bình an vô sự mà trông còn có vẻ hài hòa.

Chẳng lẽ cây vạn tuế giám đốc Túc cuối cùng cũng nở hoa rồi? Mặc dù cậu thanh niên kia trông còn hơi non, nhưng là một Alpha chất lượng tốt nên hai người họ vẫn rất xứng đôi.

Lão Từ vừa nghĩ vừa đi xa.

Hai người ở ghế sau cứ im lặng ngồi một hồi.

Bởi vì họ đang ở không gian bịt kín nên mùi dừa vốn đã nồng đậm bá đạo lập tức ngập tràn buồng xe.

Mặt Tô Dục Chu càng lúc càng đỏ.

Dường như chịu ảnh hưởng từ cậu, trên người đàn ông kia cũng mơ hồ toát ra chút hương hạt dẻ, khiến cổ họng cậu như căng lên, có hơi thèm.

Túc Khiêm dùng ngón tay móc lấy nút cà vạt, dùng sức kéo lỏng nó, bởi vì cảm nhận được sự áp chế nên anh có phần khó chịu mà nhíu mày.

Anh hơi hoài nghi liệu mình điên rồi chăng, vậy mà lại để một Alpha lên xe của mình, Alpha này còn sẽ phát tình bất cứ lúc nào nữa.

"Không mang thuốc ức chế à?"

Túc Khiêm khàn giọng hỏi.

Tô Dục Chu khẽ ừm một tiếng, đè ngón tay lên cái nút.

"Ù ù ù ---"

Cửa kính chậm rãi hạ xuống, không khí mới mẻ lập tức ùa vào, cuối cùng cũng khiến cậu dễ chịu hơn một chút.

Túc Khiêm im lặng quan sát cậu.

Một Alpha đang ở buồng xe bịt kín, bên cạnh là một Omega cao cấp, còn đang trong tình huống kì tình nhiệt phát tác, vậy mà cậu ta lại không nhào tới anh mà chọn mở cửa sổ, khiến anh thật sự bất ngờ.

Lòng anh càng thêm tiếp nhận cậu bé Alpha này.

Anh biết mình là một Omega phi điển hình, là kiểu mà nhóm Alpha không ưa nhất, nhưng cái đám động vật luôn suy nghĩ bằng nửa người dưới đó mà bị pheromone khống chế thì chay mặn gì cũng ăn.

Cũng vì thế nên Túc Khiêm mới căm ghét Alpha đến tột độ.

Nhưng cậu thanh niên trước mặt...

Tô Dục Chu đang thò đầu ra khỏi cửa sổ, mượn không khí mát mẻ bên ngoài làm nguội cái đầu đang nóng cháy, thì đột nhiên, mùi hạt dẻ ập tới từ phía sau, triền miên quấn lấy cậu.

Cơn nóng trong cơ thể khó khăn lắm mới nguội lại được chút bỗng sôi trào còn mạnh mẽ hơn.

Chuyện gì vậy?

Tô Dục Chu cuống quít bịt mũi, quay lại nhìn Túc Khiêm vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, không khỏi buồn bực nói:

"Anh mau thu hồi mùi của mình đi!"

Túc Khiêm nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cậu Alpha này, không chỉ không thu hồi pheromone mà còn xích lại gần cậu, biết rõ còn cố hỏi: "Mùi gì?"

Tô Dục Chu cảm giác được mùi hạt dẻ kia càng thêm ngọt ngào mê hoặc, cậu khẽ thở từng nhịp, thần trí đã có chút mơ màng.

Ghế sau không được tính là lớn, người kia lại đang áp sát, Tô Dục Chu chỉ còn cảm nhận được bản thân như đang chìm trong biển hương hạt dẻ.

Cuối cùng, cậu vươn tay ôm lấy Túc Khiêm, dụi đầu vào ngực anh, khe khẽ nói: "Anh thơm quá..."

Cùng lúc đó, pheromone của một Alpha cao cấp cũng không chút kiêng kị phóng ra, theo bản năng muốn khống chế Omega trước mặt.

Nhịp thở của Túc Khiêm cũng dần trở nên gấp rút.

Anh có thể cảm nhận được rõ rệt tác dụng của thuốc ức chế với mình càng lúc càng yếu. Vốn dĩ anh chỉ cần tiêm thuốc ức chế là sẽ thu hồi được toàn bộ pheromone, đương nhiên là có muốn tiếp tục thả ra cũng rất khó.

Nhưng giờ, ngoài cơ thể vẫn ngập tràn sức lực ra thì anh cảm giác bản thân không khác lắm so với lúc không tiêm thuốc.

Cậu thanh niên kia ôm lấy anh, giống như đêm hôm đó, cắn loạn lên cổ anh.

Mặc dù Túc Khiêm vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng có lẽ là do tình huống đang trong tầm kiểm soát của mình nên anh không cảm thấy sự phẫn nộ tột độ và chán ghét như đêm hôm đó.

Cũng vì bình tĩnh như vậy mà Túc Khiêm mới phát hiện, cậu thanh niên này ngoài cắn lung với cái tay không ngoan cứ sờ tới sờ lui ra, thì không hề tiến thêm một bước nào khác.

Túc Khiêm ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, anh khẽ cong môi.

Chẳng lẽ anh thật sự gặp được chính nhân quân tử trong truyền thuyết? Tiếc là, anh không phải.

Túc Khiêm tóm lấy cổ tay Tô Dục Chu, ép cậu lên cửa xe, tư thế và cảm giác quen thuộc này khiến cậu hơi tỉnh ra.

"Anh làm gì vậy?" Cậu ngơ ngác nhìn anh.

"Kì tình nhiệt của cậu phát tác."

Túc Khiêm hơi thả lỏng tay, nhưng không buông cậu ra: "Tôi muốn thử xem có tác dụng không, giống như đêm hôm đó."

Trong đầu anh vẫn luôn tồn tại một nghi hoặc --- Không đánh dấu, chỉ dùng phương pháp này liệu có thể giải quyết kì tình nhiệt phiền phức kia không?

Nếu không rõ thì thử là sẽ biết.

Nghĩ vậy, anh thả Tô Dục Chu ra, vươn người tới ghế lái bấm cái nút nào đó.

Tất cả cửa kính lập tức được kéo lên, tiếp đó Túc Khiêm lấy di động nhắn một tin, xong xuôi mới nhìn về phía Tô Dục Chu.

"Đây là kính đặc chế, bên ngoài sẽ không thấy được chúng ta."

Kì tình nhiệt của Tô Dục Chu càng lúc càng mãnh liệt, lại thêm pheromone của Omega cứ không ngừng mê hoặc tấn công cậu. Ánh mắt cậu dần trở nên mông lung, cuối cùng không nhịn được nữa nhào về phía người đàn ông kia.

Có điều, cậu nhanh chóng bị đè ngược lại.

Không biết qua bao lâu.

Trong xe, Tô Dục Chu ngồi trên đùi Túc Khiêm, hai tay ôm cổ anh, hơi ngả đầu vào vai anh.

Cậu khẽ thở dốc, nhưng kì tình nhiệt mãnh liệt đã dịu lại.

Giờ phút này, trên người cậu ngập tràn mùi hạt dẻ, chúng trộn lẫn với hương dừa mang lại một sự hài hòa đến kì lạ.

Bàn tay Túc Khiêm rơi trên lưng cậu thanh niên, hàng mi rủ xuống ngẫm nghĩ, chìm trong suy tư.

Quả nhiên, giống như anh dự đoán, pheromone vốn tràn lan của anh cũng đã được khống chế.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cho anh biết bản thân còn có thể dùng cách này để giải quyết kì tình nhiệt phiền toái, có lẽ là không ai biết, mà cũng có thể là... Người biết không công bố với bên ngoài.

Vì ở thế giới này, Alpha vẫn luôn là địa vị chiếm ưu thế tuyệt đối, Omega ôm Alpha ư? Nói ra liệu có ai tin?

Nhưng không thể phủ nhận, loại trải nghiệm mới lạ này khiến anh có hơi nghiện.

Tô Dục Chu đã dần khôi phục lí trí.

Cậu buông Túc Khiêm ra, đờ đẫn nhìn anh, sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ của kì tình nhiệt ABO.

Môi Túc Khiêm vẽ lên một đường cong, anh khẽ nói: "Xem ra đúng là cậu đã đổi ý."

Tô Dục Chu: "..."

Cậu bỗng cảm thấy tư thế mặt đối mặt này rất là mất tự nhiên.

Tô Dục Chu đẩy Túc Khiêm ra, cố nén sự khó chịu, bò lại về chỗ ngồi của mình: "Lúc trước anh nói, anh có lí do cần phải tiếp tục duy trì loại quan hệ này..."

"Có thể nói cho tôi biết không?"