Tập Truyện: Trà Xanh Thật Xinh Đẹp

Quyển 18 - Chương 7

Gương mặt Tần Dịch Dịch đỏ bừng, đang định nói gì đó thì xe dừng lại. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy đã đến bệnh viện, cô nhanh chóng nói: "Cảm ơn Diêu tiên sinh... và chú Quý đã đưa cháu đến bệnh viện, tôi có thể tự mình đến gặp bác sĩ, cám ơn, Tạm biệt!"

Nói xong cô nhanh chóng xuống xe đóng cửa lại, động tác dứt khoát liền mạch đến vội vàng, cứ như có một con ma hung dữ nào đó đang đuổi theo phía sau cô.

Ánh mắt Quý Phi có chút trầm xuống, lại thấy cô gái nhỏ vốn còn đang muốn vội vã rời đi, vừa đi được vài bước liền đột nhiên quay lại, rất lễ phép cúi đầu chào bọn họ đang ngồi trong xe, nhìn khẩu hình miệng rõ ràng là đang nói cảm ơn, Sau đó khập khiễng chạy đi.

Ý cười hiện lên trong đôi mắt sâu thẫm của hắn.

Quên đi, Quý Phi thu hồi ánh mắt, xoa xoa giữa mày, nhất định là dạo gần đây quá bận rộn.

Ngoài kia vẫn còn rất nhiều phụ nữ đẹp. Hắn mở ra cửa kính xe, hít sâu một hơi rồi ra lệnh: "Đi thôi."

Vừa dứt lời, Hắn vô tình thoáng nhìn thấy một tờ giấy gấp dưới ghế trước.

Lại ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng cô gái sớm đã không còn. Hắn nhặt lên, mở ra ——

Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo con trong lòng ngực, một gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều hiện ra trên mặt giấy.

———————

Dĩ nhiên là Tần Dịch Dịch mang theo dáng vẻ chật vật trở về. Những người bạn thấy cô như vậy, người đưa ô, kẻ đưa áo làm cô trải nghiệm được tình bạn tốt đẹp là như thế nào, “Cảm ơn các em, sau khi giặt sạch tôi nhất định sẽ trả lại cho các em.”

Cô cong cong mắt cười, giọng điệu cảm kích.

“Đàn chị, chị nhanh về ký túc xá tắm rửa thay quần áo kẻo bị cảm.”

Em gái lớp dưới lần đầu tiên được trò chuyện thân thiết với nữ thần như vậy, khuôn mặt kích động có chút đỏ lên nói.

Mãi cho đến khi Tần Dịch Dịch rời đi, cô nàng mới xúc động nói với bạn bè bên cạnh: "Chị Tần Dịch Dịch thật sự rất dịu dàng, rất xinh đẹp, trong hoàn cảnh chật vật như vậy cũng có thể xinh đẹp đến thế...",

Thật là làm người ta vừa hâm mộ lại ghen ghét. Một bạn học khác lẩm bẩm: "Cậu nói đúng, chỉ là... tại sao tớ còn cảm thấy cô ấy tâm trạng lại rất tốt?"

"Tất nhiên là vì được một người tốt bụng như tớ cho mượn ô và áo khoác rồi~" ་་

Khi Tần Dịch Dịch trở lại ký túc xá, hai người hiếm khi ở ký túc xá, Mông Kỳ Lệ và Trần Tư Kỳ đều có mặt. Xem ra có ai đó đã nỗ lực rất nhiều, có vẻ như đã tìm được người trợ giúp tốt.

Vốn là ba người còn đang đùa giỡn náo nhiệt, sau khi nghe thấy tiếng vặn khóa cửa, cả ba đều bất giác quay đầu lại, liền thấy cô gái ướt sũng bước vào cửa. Bọn họ thản nhiên liếc nhìn một cái... rồi lại coi như không thấy gì, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ.

Tiền Oánh nhìn Tần Dịch Dịch có chút xấu hổ, sau đó chạy tới với vẻ mặt lo lắng: “Ôi trời, Dịch Dịch, sao người cậu lại ướt sũng vậy? Có lạnh không?"

Vừa nói chuyện, cô ấy vừa vắt nước trên quần áo của cô. Giọng nói có chút lớn, tay Tiền Oánh dùng lực rất mạnh, nắm lấy cánh tay của cô thật sự rất đau, Tần Dịch Dịch nhìn thấy Mông Kỳ Lệ và Trần Tư Kỳ quay lại, cơ thể bất giác co rúm một chút, sau đó ôm cánh tay cúi đầu bước tới giường của mình.

"Tớ không mang ô nên bị ướt. May mà trên đường gặp được một đàn em khóa dưới tốt bụng".

Tiền Oánh cũng chỉ thuận miệng hỏi, sau đó lại nhìn thấy chiếc hộp tinh xảo đẹp mắt cô đặt trên bàn. Màu đen tuyền, không có logo nhưng thoạt nhìn rất sang trọng xa xỉ.

"Dịch Dịch, đây là cái gì? Quà cậu mua?"

Cô ta tùy tiện cầm lên xem, trong bụng vốn không tin Tần Dịch Dịch có thể mua được thứ cao cấp như vậy?

Sắc mặt Tần Dịch Dịch có chút mất tự nhiên, vừa tìm quần áo vừa nói dối: "Ừ, ừm... Không phải nói sẽ mua quà sinh nhật cho Tôn Trạch sao!"

"Thứ này chắc chắn không rẻ ~"

Nhìn dáng vẻ lảng tránh của cô, trực giác Tiền càng mách bảo có điều gì không đúng, thử dò hỏi: "Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Ánh mắt Tần Dịch Dịch lóe lên vẻ hoảng loạn, chụp lấy chiếc hộp trong tay Tiền Oánh, sau đó giải thích: "Sao chứ, thứ này rất rẻ, thật đấy! Chỉ là bao bì có chút đẹp mắt mà thôi, tớ cố ý đóng gói kiểu thương gia vậy đó."

Cô có chút cứng đờ lảng sang chuyện khác, "À, Oánh Oánh, cậu cũng thấy có đẹp đúng không?"

Tiền Oánh mỉm cười với vẻ mặt dụng tâm, vỗ vai cô và đáp lại: "Đẹp, tất nhiên là đẹp rồi! Không ngờ Dịch Dịch lại vì Tôn Trạch mà hao tâm như thế?"

Tần Dịch Dịch cất chiếc hộp vào trong tủ của mình, sau đó đỏ mặt chạy vào phòng tắm.