Cách đó không xa truyền đến giọng nói của một cô nương. Âm thanh đột ngột vang lên làm Tiêu Tiêu sợ tới mức kẹp chặt hai chân, nàng khẽ nâng eo, côn ŧᏂịŧ thô cứng thuận thế chen vào thêm một chút. Trông nàng lúc này hệt như không kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình mà nuốt lấy nam căn của sư huynh.
Tiêu Tiêu biết người đang nói là Hứa Thanh Thanh. Vốn dĩ lúc này nàng ta mới là người nằm dưới thân Liên Mộ.
Cũng may hai người đang ở hồ nước suối, bên cạnh còn có một khối đá lớn che chắn. Nhưng Hứa Thanh Thanh càng lúc càng đến gần, Tiêu Tiêu khẩn trương ôm sát cổ Liên Mộ.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng, Liên Mộ phủ kín miệng Tiêu Tiêu, đầu lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng rồi mυ'ŧ chặt. Côn ŧᏂịŧ thô to nhẫn nhịn đã lâu cũng đồng thời cắm mạnh vào hoa huyệt nàng!
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, cảm giác đau nhức từ hạ thân truyền lên đại não, nước mắt nàng trào ra, tiếng rêи ɾỉ bị Liên Mộ nuốt vào trong miệng, nàng muốn giãy giụa nhưng đôi tay lại bị Liên Mộ bắt lấy, không có cách nào trốn thoát, hai đùi bị Liên Mộ tách ra, giờ phút này hạ thân hai người như dính lại, xương mu áp vào nhau, hoa huyệt nuốt hết toàn bộ cự long!
Liên Mộ vừa tiến vào thân thể của nàng đã cảm thấy bị ép chặt, dù đã có ái dịch bôi trơn, thân thể nàng vẫn chặt như cũ, hoa huyệt non mềm gắt gao cắn hắn, bởi vì khẩn trương và đau đớn mà huyệt thịt siết chặt lấy nam căn, làm hắn không thể tiến cũng chẳng thể lùi, trong huyệt thịt như có vô số miệng nhỏ đang mυ'ŧ hắn, ngay cả qυყ đầυ mẫn cảm nhất cũng được nàng chiếu cố, huyệt thịt mọng nước đang quyến rũ hắn, làm hắn xuýt chút nữa không kiềm chế được mà bắn ra.
Bởi vì Hứa Thanh Thanh đang ở gần nên hai người đều cố gắng kiềm chế bản thân. Khuôn mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng, Liên Mộ buông môi nàng, sợ bị Hứa Thanh Thanh phát hiện, Tiêu Tiêu cũng chỉ dám há miệng thở phì phò, ngực phập phồng, đầu ví cọ cọ bào ngực Liên Mộ, mang đến một tia kɧoáı ©ảʍ.
Hạ thân Liên Mộ bất động, Liên Mộ dùng một tay kéo mông nàng để nàng ngồi ở trên cánh tay hắn, một tay khác duỗi xuống, khi sờ đến viên hoa châu nhỏ nhắn kia thì bắt đầu xoa bóp, kɧoáı ©ảʍ từ bụng nhỏ bắt đầu truyền đến xung thần kinh trong đầu Tiêu Tiêu, nàng tựa như mất hết sức lực, ghé vào đầu vai của Liên Mộ mà run rẩy, cắn môi ngăn lại âm thanh sắp tuôn ra khỏi miệng.
“Kỳ quái, rõ ràng đại sư huynh đến đây mà, sao lại không có ai ở đây?”
Hứa Thanh Thanh nhìn một vòng không thấy Liên Mộ đâu, nàng ta vừa nghi hoặc vừa đi xa.
Liên Mộ vân vê âm hạch, cảm nhận được hoa huyệt đã trơn ướt hơn lúc nãy, hắn biết Tiêu Tiêu chuẩn bị xong. Hai tay Liên Mộ bám lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, vòng eo tráng kiện kia từ từ hạ xuống, hắn điên cuồng thọc vào rút ra!
“Kêu lên!”
Tiêu Tiêu còn chưa kịp chuẩn bị gì, hoa huyệt đã bị hắn cắm vào, mỗi một tấc thịt đều bị dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng chạm qua, âʍ ɦộ cọ xát với dươиɠ ѵậŧ đã tạo ra nhiệt độ đốt nóng thân thể nàng, Tiêu Tiêu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, miệng nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
“Ưm a ~ đại sư huynh, chậm, chậm một chút a ~ a a a nơi đó! Mau ~ ân ~ đủ, đủ rồi a ~”