Cố Duyệt Tâm bị gắt gao đè ở trên sàn nhà, hai chân cơ hồ là bị kéo ra thành một đường thẳng tắp.
Phía sau, Cố Thành Uẩn tưởng chừng là một lòng đem nàng thao chết, dũng mãnh đến mức khiến người ta sợ hãi, dươиɠ ѵậŧ to lớn ở hoa huyệt sưng đỏ bất kham điên cuồng ra vào.
“Ô ô ——” Thanh âm nàng nghẹn ngào, đã không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sàn nhà cứng rắn lạnh băng cộm vào người nàng đau đớn, đầu đau, xương chậu, xương bánh chè cũng đau, hạ thể từ khi bị phá thân đến bây giờ đều là cảm giác xé rách đau đớn, đau đến muốn chết đi, nàng đã bị hắn tra tấn suốt ba giờ đồng hồ.
Không, không chỉ là ba giờ đồng hồ.
Nàng là người xuyên không, nói đúng ra, là người bị hệ thống trói định làm nhiệm vụ. Nàng phải xuyên qua nhiều thế giới tiểu thuyết, đem thù hận nam chủ hoặc là nhân vật nam có thù oán với nàng chuyển hoá thành giá trị ái dục. . .
Nhiệm vụ lần này của nàng chính là công lược người đàn ông đang thao nàng từ phía sau này, Cố Thành Uẩn, anh trai cùng cha khác mẹ của nàng, triệt tiêu giá trị hận thù của hắn đối với mình, sau đó làm hắn yêu nàng.
Đây là nhiệm vụ thứ nhất của nàng sau khi bị hệ thống trói định.
Không nghĩ tới thế giới thứ nhất đã khó như vậy rồi.
Nàng đã thất bại tận năm lần, sau mỗi lần bị Cố Thành Uẩn cưỡng đoạt nhục nhã thành một con búp bê vải rách nát, đã bị hắn một đao chấm dứt sinh mạng.
Sau đó toàn bộ thế giới khởi động lại, nàng lại bị thao, lại bị gϊếŧ…
Trước khi bước vào nhiệm vụ lần này, hệ thống đã nói rõ với nàng, bởi vì nàng là tay mới, hơn nữa Cố Thành Uẩn trời sinh tính tàn nhẫn, từ lâu đã đối với nàng có sát tâm, cho nên nàng có cơ hội trọng sinh, nhưng nếu sáu cơ hội dùng hết, nàng liền sẽ chết ở thế giới này, cũng vĩnh viễn không thể trở thế giới ban đầu.
Năm lần trước, nàng đã thử qua giãy giụa chạy trốn, nhưng rốt cuộc cũng không thể thoát được, ngược lại càng kích phát Cố Thành Uẩn bạo ngược.
Cũng đã thử qua kiều mềm xin tha, song cũng vô dụng, hắn nói mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ nhớ đến người mẹ hạ tiện tiểu tam của nàng, ghê tởm muốn chết.
Thử lấy phụ thân tạo áp lực, Cố Thành Uẩn cười lạnh, tuyệt tình vặn gãy cổ nàng.
Thử chửi ầm lên, mắng hắn biếи ŧɦái mắng hắn không được chết tử tế, Cố Thành Uẩn thẹn quá hoá giận, điên cuồng tặng nàng vài tát, lại bóp chặt cổ họng nàng, làm nàng nghẹt thở mà chết.
Đây là cái hệ thống khủng bố gì vậy, tại sao tất cả cảm giác rõ ràng và chân thật đến vậy? Vô cùng đau đớn? Sợ hãi bao trùm? Cố Duyệt Tâm rõ ràng rành mạch như vậy bị gϊếŧ chết đến năm lần.
Vì sao lại muốn nàng đi công lược một tên sát nhân cuồng ma? Cho dù thể chất nàng có M đến đâu, cũng không thể chịu nổi cái thể loại này a.
Đúng vậy, trong thế giới hiện thực nàng đã che giấu bản tính cuồng mê bị bạo ngược của mình. Nàng có một người bạn trai cực kì tốt bụng, đời sống tìиɧ ɖu͙© của bọn họ bề ngoài rất hài hòa, nhưng thật chất nàng chưa bao giờ có được cực khoái thực sự, mà nàng lại nhút nhát không dám nói cho bạn trai biết, chỉ có thể âm thầm mà chịu đựng.
Người ta nói ban ngày nghĩ gì về đêm liền mơ thấy điều ấy, lúc vừa tiến vào thế giới này, khi nàng nghe được hệ thống nói muốn nàng đi công lược mấy tên nam nhân biếи ŧɦái, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ, mãi cho đến khi chân chính nếm trải cảm giác đau đớn bạo ngược, cùng kɧoáı ©ảʍ khi đang làʍ t̠ìиɦ, nàng mới nhận ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Nam nhân phía sau vẫn còn đang dữ dội mà vô tình thao nàng, nước mắt cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng không ngừng chảy ra, trước sau đem sàn nhà làm cho ướt đẫm.
“Fuck!” Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, một lần nữa đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đánh vào thành tử ©υиɠ mẫn cảm của nàng, bản chất cuồng chịu ngược kết hợp với cơ thể đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng một lần nữa đạt đến cực khoái. Nàng cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ với cái cơ thể cuồng chịu ngược, càng đau lại càng hưng phấn này của mình.
Tìиɧ ɖu͙© qua đi, cáu chết lại bắt đầu len lỏi.
Một lần cuối cùng, Cố Duyệt Tâm trái lại không còn cảm thấy kinh hoàng sợ hãi như những lần trước nữa, nàng liền buông thả thân thể run rẩy mà hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cuối cùng trong đời của mình, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi hắn giơ dao chém xuống.
Không đợi được dao của hắn, Cô Duyệt Tâm mở to mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm u tối, tràn đầy hận ý đang nhìn nàng, “Tôi tưởng mình đang tra tấn cô, thế nhưng xem ra cô lại còn rất hưởng thụ, nhỉ?”
Nàng: …
Không có mà, chẳng qua là vì nàng đã chấp nhận số phận rồi, đằng nào cũng phải chết, vậy thì thôi nhất quyết không cần làm thêm gì nữa, vậy mà sao, chẳng lẽ ban nãy nàng đã lộ ra biểu cảm hưởng thụ gì hay sao?