Buổi chiều, Tống Nhu cùng Cố Tu Nhiên trở lại cục cảnh sát.
Tưởng Tinh Tinh vừa thấy Tống Nhu, liền nhanh tay đưa đơn chi phí phá án: “Lam tỷ, cục trưởng bảo tiền mua hoa hồng của thầy Cố không được duyệt”.
Tống Nhu tiếp nhận phiếu thanh toán, nhìn sơ qua sau đó nói: “Vậy không chi trả đi.”
Tưởng Tinh Tinh “Một vạn tiền đâu….nó không cần liền không cần…hayza….”
Tống Nhu ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà “Từ bỏ.”
Tưởng Tinh Tinh “Kia muốn hay không cùng Thầy Cố nói một tiếng.”
Thiệu Kỳ Phong tặng cô ta một cặp mắt khinh thường “Ngươi a…thiệt là ngốc, đó là Thầy Cố lấy danh nghĩa cá nhân tặng cho Lam tỷ đấy.”
Tống Nhu quay đầu “Triệu Đội đâu?”
Thiệu Kỳ Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay “Chắc là chạy đi ngủ bù rồi!”
Tống Nhu “Vẫn chưa có tin tức của hung thủ đứng sau màn à?”
Thiệu Kỳ Phong gật đầu “Đúng vậy, người của chúng ta đều đã trích xuất camera tại các tuyến đường Hà Tây, hiện trường cũng đi qua ba bốn lần, nhưng tuyệt nhiên là cái gì cũng chưa phát hiện. Này phía sau màn hung thủ, thật con mẹ nó biết hành người mà...”
Nói xong, hắn liền đưa qua một chồng văn kiện: “Báo cáo nghiệm thi của Trần Mạch Văn”.
Tống Nhu mở ra nhìn nhìn, kết quả nghiệm thi so với bước đầu phán đoán tại hiện trường không mấy khác biệt. Trần Mạch Văn là bị hung thủ dùng một đao mất mạng, trên người không có lưu lại bất luận cái gì dấu vết...
Tống Nhu tiếp tục nhìn xuống, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu nói “Trần Mạch Văn sau khi chết dường như đã bị xâm hại” đáng tiếc hung thủ dùng áo mưa, vẫn như cũ là không để lại bất kỳ manh mối nào.
Thiệu Kỳ Phong gật đầu “Quái... em xem hung thủ cũng chưa chắc là kẻ giáo hóa hắn, nói không chừng là vận khí hắn không tốt, gặp gỡ một cái biếи ŧɦái, Trần Mạch Văn vì phản khán kịch liệt mà bị hung thủ ra tay sát hại.
Tống Nhu ngẩng đầu “Này phân báo cáo Thầy Cố xem qua sao?”
Vừa lúc đó, Cố Tu Nhiên cầm một tập hồ sơ từ từ bước vào phòng.
Thiệu Kỳ Phong chạy nhanh ra đón, đồng thời hắn còn từ phòng của Triệu Hàng kéo ra tới một chiếc ghế thoải mái nhất, mặt đầy nịnh nọt nói “Thầy Cố, mời ngồi.”
Cố Tu Nhiên ngồi xuống, nhân tiện nói cảm ơn…
Anh liếc mắt nhìn Tống Nhu: “Báo cáo nghiệm thi này, Tống cảnh sát thấy thế nào?”
Tống Nhu suy nghĩ một chút “Em vẫn nghĩ hung thủ chính là kẻ giáo hóa Trần Mạch Văn gϊếŧ người. Mà cái gọi là hϊếp da^ʍ xác, bất quá là hung thủ dùng thủ thuật để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát mà thôi”.
Cố Tu Nhiên cấp Tống Nhu một ánh mắt tán thưởng: “Này vừa lúc thuyết minh, hung thủ chính là người bên cạnh Trần Mạch Văn.”
Thiệu Kỳ Phong “Người chung quanh Trần Mạch Văn về cơ bản đều đã thẩm tra qua, cha ruột, mẹ kế Trương Liên, bạn học và giáo sư, không ai bị bỏ sót”.
Sau khi anh ta nói xong, đột nhiên kêu to lên: “Hϊếp da^ʍ thi thể, vậy thuyết minh hung thủ là đàn ông”.
Tống Nhu tỏ vẻ tán đồng, nàng câu môi cười, ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt: “Đúng vậy, nữ nhân không có jj.”
Cố Tu Nhiên bất động thanh sắc mà nhìn Tống Nhu.
Thiệu Kỳ Phong hưng phấn nói “Không phải phụ nữ, lúc này phạm vị điều tra có thể giảm một nữa”.
Cố Tu Nhiên thấy vậy liền tạt một xô nước lạnh vào thẳng mặt mọi người: “Hung thủ không nhất định là đàn ông. Sau khi gây án, có một số phụ nữ vì che giấu giới tính của mình, sẽ dùng dươиɠ ѵậŧ giả để ngụy trang. Trường hợp như vậy quả thực có rất nhiều. Cho nên, chỉ dựa vào điểm này là không thể vội kết luận giới tính của hung thủ.
Lúc trước khi làm việc ở Mỹ, anh cũng đã từng gặp phải một trường hợp tương tự, sau khi hung thủ gϊếŧ chết nạn nhân, hung thủ dùng một quả dưa chuột xâm phạm người chết, sau đó đem hung khí ăn mất để thủ tiêu dụng cụ gây án.
Tống Nhu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, Cô ngẩng đầu nói: “Cư nhiên còn có thể như vậy, nếu là về sau em gϊếŧ người, cũng như vậy làm.”
Thiệu Kỳ Phong cười nói “Chậm, hiện tại mọi người đều đã biết.”
Cố Tu Nhiên kết luận “Phương hướng điều tra vẫn như cũ là từ người bên cạnh của Trần Mạch Văn, không phân biệt nam nữ. Đặc biệt chú ý nhưng nghi phạm có hoàn cảnh tương tự hắn.”
Nói xong, anh quay sang, ôn nhu nói với cô “Hai giờ sau, anh đón em tan tầm…”
Cả phòng đều nhìn về phía cô, dường như phát hiện ra một sự thật nào đó…nó lạ lắm!
Cố Tu Nhiên tiếp tục nói “Buổi tối muốn ăn cái gì, anh mang em đi ăn.”
Tống Nhu “Cảm ơn Thầy Cố, bất quá không cần, hồi tan tầm, em sẽ bắt xe về quê thăm bà ngoại.”
Cố Tu Nhiên “Anh lái xe đưa em về, xe buýt quá không an toàn, anh không yên tâm”.
Tống Nhu tùy tiện cười, chụp hạ Cố Tu Nhiên bả vai “Thầy Cố thật là một người tinh tế…ha ha ha.”
Làm cảnh sát, phải đối mặt với nắng gắt, mưa gió bão bùng trong lúc truy bắt hung thủ, có đôi khi liền sinh mệnh đều không cần thì há chi việc đi xe bus…
Cố Tu Nhiên nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu “Anh đau lòng.”
Tống Nhu liếc anh, người này nói chuyện thật là, làm giống như chung quanh không có người, một chút không biết e lệ.
Tống Nhu cười gượng hai tiếng “Vẫn là không được, Anh chở em về sẽ khiến ngoại hiểu lầm. Bà gần đây thúc giục em ráo riết tìm đối tượng, nên vừa nhìn thấy anh, chắc chắn là muốn hiểu lầm.”
Nghe đến kết hôn, Thiệu Kỳ Phong đối Tống Nhu lấy lòng mà cười cười “Lam tỷ, nghe nói nhà chị còn có đứa em gái, như thế nào chưa bao giờ mang ra tới cho đại gia nhìn xem. Mẹ em cũng ở thúc giục hôn.”
Tưởng Tinh Tinh vừa nghe đến cũng chạy đến góp vui “Lam tỷ, em nữa…. mẹ em cũng đang thúc giục hôn...”
Tống Nhu khinh bỉ nhìn hai vị này liếc mắt một cái “Em gái của lão nương chính là tiên nữ, người phàm như các cậu muốn nhìn là có thể nhìn sao.”
Thiệu Kỳ Phong chà xát tay “Kia nói như vậy, cùng ta chính là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ a.”
Cố Tu Nhiên nhìn nhìn Thiệu Kỳ Phong, ánh mắt lạnh đi hẳn “Cô ấy đã có đối tượng.”
Thiệu Kỳ Phong cảm thấy chính mình đại khái là xuất hiện ảo giác, hắn thế nhưng từ trong mắt Thầy Cố cảm giác được lạnh lẽo sát ý.
Buổi chiều, Tống Nhu vội vàng ra về, cũng không cùng Cố Tu Nhiên nói một tiếng liền ra cửa. Vừa về đến nhà, cô đem quần áo trên người thay ra, đổi thành một chiếc váy trắng.