Ánh Nắng Và Dịu Êm

Chương 27: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (hai mươi bảy )

Ở đây tiền thuê thấp, an ninh hỗn loạn, là địa điểm tuyệt vời cho lũ cộ đồ tụ họp ẩu đả, cũng là thiên đường cho mấy cô gái điếm và đám khách làng chơi nghèo túng.

Hắn ngẩng đầu, trên cột điện có dán giấy quảng cáo, ghi gì nhỉ? À link download mấy video khỏa thân, và một cái nick game thối nát tên Lộ Lộ, dưới là một loạt các số điện thoại.

Hắn xé tờ quảng cáo này xuống trong oán hận, lại xé nhỏ chúng ra thêm vài lần nữa trước khi quăng xuống mương.

Phía trước là một mảnh sân, ngồi trước cửa là mấy ông bà tuổi trung niên đang ba hoa, chuyện của họ là đàm tiếu sau lưng người khác.

Hắn lại lần nữa mở âm lượng lớn hơn. Giai điệu mạnh mẽ của ca khúc Rock and Roll đập vào màng nhĩ, như đem hắn tách biệt khỏi thế giới dơ bẩn bày.

Lũ người đang ba hoa kia quay sang chỉ trỏ hắn, nhưng hắn chẳng cần quan tâm thứ họ nói là gì.

"Tháng trước tôi thấy một tên già nua đi vào nhà cậu ta đấy. Già rồi vẫn làm được sao?"

"Ai, coi kìa, cậu ta chắc còn chưa đủ lông đủ cánh đâu."

"Không phải mẹ nó bệnh AIDS à, phải vậy thôi, chứ không thì sống tiếp kiểu gì!"

Hắn bước nhanh qua, đứng trước một căn hộ năm tầng, đang chuẩn bị đi lên.

Cặp sách phía sau lưng bỗng nhiên bị kéo mạnh một cái, hắn quay đầu, thấy một thằng lưu manh mặt mang sẹo.

Vết sẹo kia kéo dài đến giữa lông cậu bên trái, hơi nông, mắt vẫn nhìn được. Giữa lông cậu có sẹo, trọc mất một miếng nhỏ, lông cậu đứt đoạn.

Lưu manh ngoài cười trong không cười nói “Ai, có tiền chứ hở, cho tao mua bao thuốc đi.”

Hắn nhìn kẻ kia một cái, nắm chặt cặp sách trên vai, lạnh lùng nói: “Không có tiền.”

Tên lưu manh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía sau hắn: "Mẹ cậu có ở nhà đúng không, hay để ông đây lên phịch bà ta một trận, thế nào?”

Hắn nắm chặt nắm tay, dùng hết sức muốn đấm qua nhưng lại bị tóm được.

Người ở lầu một là bà Lâm, bà kéo hắn vào trong nhà, lo lắng hỏi: "Con đánh không lại nó đâu, không chừng còn bị tẩn cho một trận đấy."

Tên lưu manh nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mũi hắn: “ĐM cậu, dám đối đầu với lão tử, chờ đó đi thằng nhãi nhép.” Nói xong phun toẹt một bãi nước miếng lên mặt đất.

Tên lưu manh bấm bấm điện thoại, vừa đi vừa nói: “Được rồi được rồi, phiền chết mẹ, dạ dày xuất huyết thôi mà cứ rối lên, đến liền đây, được chưa.”

Bà Lâm rót chén nước, lại thêm vào hai thìa mật ong rồi đưa cho hắn: "Chưa ăn cơm đúng không, bà có làm mì sợi, ăn chút nhé!"

Hắn gắt gao nắm ly nước, độ ấm lan từ ly thủy tinh đến tay hắn, hắn ngẩng đầu cười: "Con ăn rồi."

Bà Lâm xoay người đi vào bếp, vặn vòi nước lại thấy không thể mở, chỉnh chỉnh một hồi vẫn thấy nghẹt: "Cái vòi này thật chán, cứ hai ba ngày lại hư!"

Hắn buông ly nước bước qua: “Để con giúp bà sửa.”

Bà Lâm đứng bên cạnh xem hắn sửa vòi nước, nói: "Mẹ con đâu, vài ngày rồi không thấy xuống, cũng không thấy mua đồ ăn, sống làm sao.”

Hắn cúi đầu vặn cái nắp trên vòi nước ra: “Kêu cơm hộp.”

Hắn kiểm tra lại một chút rồi đóng nắp lại: "Có vẻ hư hơi nặng, để lần sau con mang đồ tới sửa mới được, bà dùng tạm vòi nước trong toilet đi ạ."

Nói xong giơ tay xách một thùng nước đầy ra đặt trên kệ bếp: "Con về trước đây, mai con sang sửa cho nhé!"

Hắn nói xong, lấy cặp xách ở ghế đeo lên vai, đi ra cửa.

Bà Lâm gọi hắn lại dặn dò: "Từ từ đã, cẩn thận vấp cửa đấy."

Hắn đi lên tầng năm, lấy chìa khóa ra mở cửa, hô to với phòng khách không một bóng người: "Mẹ, con về rồi!"

- ----

Buổi chiều sau khi tan tiết, Tống Lam đi ra từ khu dạy học.

Cô lại bị giảng viên chuyên ngành mắng rồi. Cô làm sao biết được cái gì gọi là kinh tế tài chính chứ. Cũng may giảng viên thấy cô lâu rồi không đi học nên cũng khômg quá nặng lời.

Lưu Tiểu Huyên an ủi Tống Lam: “Thầy Ngưu này thích mắng người vậy đấy, không có việc thì kiếm cớ mà mắng, cậu đừng để bụng.”

Tống Lam thật sự không để bụng: "Không sao, có ai sống hết đời mà chưa từng bị mắng bao giờ.”

“Cậu coi Dương Đồng kìa, chơi di động trong giờ học, bị thầy Ngưu đuổi ra hành lang đứng nghe giảng luôn, thảm hơn tôi nhiều.”

Đột nhiên, bả vai cô bị người ta níu lấy từ phía sau: "Này nhá, bắt quả tang cậu nói bậy sau lưng tớ!"

Tống Lam quay đầu cười cười: “Đang khen cậu có cách sinh hoạt và thái độ học tập rất hào phóng mà."

Dương Đồng bĩu môi: “Thôi đi.”

Lưu Tiểu Huyên ôm cánh tay Dương Đồng, bắt đầu quở trách cô ấy: "Cậu cũng thật là trong giờ của thầy Ngưu mà dám chơi điện thoại he!"

Dương Đồng vừa đi vừa nói: "Tớ không chơi, là có một người bạn hồi cấp ba liên hệ, nói đang trên đường tới thăm chắc mai là đến. ”

“Chính là người mà mọi người biết đó, phú nhị đại muốn tặng tớ Lamborghini ấy. Đã qua hai ba năm mà vẫn nhớ mãi không quên tớ, phiền thật đấy!"

- -----

*******

Ở một nơi khác…

Cố Tu Nhiên nhìn Triệu Hàng bằng ánh nhìn khó tả, ba người lần lượt quẹo vào con hẻm nhỏ.

Triệu Hàng kéo mũ lưỡi trai, cầm trên tay quạt quạt: "Thời tiết quỷ quái gì thế này, nóng gần chết, đã sang thu mà vẫn còn nóng ghê gớm."

Tống Lam nhìn mũ lưỡi trai trong ay Triệu Hàng: "Triệu đội, ban nãy anh làm trộm à?"

Cố Tu Nhiên một tay nhét trong túi, cùng Tống Lam nhìn chằm chằm Triệu Hàng.

Triệu Hàng phẩy phẩy thêm vài cái, rồi đội mũ lên: "Tôi đến nhà Diệp Khôn."

Tống Lam cong môi cười, trong bụng đầy ý xấu "Ây da, Triệu đội tự ý xông vào nhà dân, nếu tôi báo việc này lên cấp trên thì có khi nào chức vị đội trưởng này chuyển sang cho tôi luôn không."

Cô bây giờ cùng với người đứng góc đường uống nước trái cây hoàn toàn khác biệt, là khí chất khác biệt.