Trên màn hình là một bức ảnh chụp cô cùng Diệp Khôn.
Tống Lam ngẩng đầu lên: “Người theo dõi em là anh?”
Cố Tu Nhiên cười nhạt một tiếng: “Anh nào có nhàm chán như vậy."
Tống Lam lướt lướt, nhìn qua người gửi ảnh, rồi đem điện thoại trả lại cho Cố Tu Nhiên: “Người chụp lén này sao lại gửi nó cho anh?”
Cố Tu Nhiên nhận điện thoại di động bỏ vào trong túi: “Ở trong mắt người khác, chúng ta hiện tại là quan hệ yêu đương, dù không phải cũng có quan hệ ái muội.”
Cách đó không xa một đôi tình nhân hừng hực khí thế, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy giọng nữ hơi kiều suyễn, còn có âm thanh môi lưỡi dây dưa rất nhỏ.
Tống Lam có chút bực bội đi lên phía trước, định thoát khỏi bầu không khí này.
Cố Tu Nhiên đi theo sau cô, chậm rãi từng bước như tản bộ, ánh trăng cùng hoa cỏ ven đường như phác họa thêm phần sinh động.
Tống Lam xoay người lại, nhíu mày: “Người gửi ảnh chụp, liệu có phải hung thủ?”
Cố Tu Nhiên cực kỳ tự phụ cười một chút: “Hung thủ sẽ không ngu xuẩn đến mức đem bản thân bày ra trước mặt một chuyên gia tâm lý học tội phạm đâu.”
Còn nói thêm: “Hai nạn nhân đều không bị xâm phạm đúng không”
Tống Lam không đáp.
Cố Tu Nhiên tiếp tục nói: “Hung thủ đã chọn những cô gái xinh đẹp song lại không xâm phạm họ, gia đình hung thủ hẳn là gia đình đơn thân, cha mẹ hắn khi hắn còn nhỏ đã ly dị, kẻ thứ ba là một người trẻ tuổi có diện mạo tốt.”
“Từ đó về sau, hắn sống chung với người mẹ bạo lực, từng bị thương rất nặng. Hắn có khát vọng sống lại, đồng thời hung thủ còn muốn gϊếŧ những người mà hắn xem là kẻ thứ ba, chuyên phá hoại gia đình người khác…”
Tống Lam suy nghĩ một hồi lâu, Triệu Hàng nói Diệp Khôn ở cùng với cha, Cố Tu Nhiên lại nói hung thủ đi theo mẹ.
Tống Lam ngẩng đầu nói: “Anh từng xem qua hồ sơ vụ án?”
Cố Tu Nhiên đáp: “Không có.”
Tống Lam hỏi lại anh: “Vậy anh làm sao biết sự tồn tại của đồng tiền phượng hoàng?” Phượng hoàng lửa đại diện cho trọng sinh.
Ngoại trừ nhân viên tham gia phá án ở cảnh đội, chi tiết này hoàn toàn không có công bố ra ngoài, để tránh quần chúng thần thoại hóa hung thủ, tạo thành khủng hoảng xã hội. Cũng phòng ngừa có người bắt chước thủ pháp gây án.
Cố Tu Nhiên nghiền ngẫm: “Đồng xu Phượng hoàng lửa.... xem ra hung thủ thật sự có khát vọng trọng sinh.” Trùng với phỏng đoán anh đưa ra.
“Anh không biết …!”
Tống Lam ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nhiên, ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo: “Anh, mẹ nó đừng nói với người khác là em lỡ miệng.”
“Chỉ được nói anh tự đoán ra, bằng không bà đây chém chết anh.”
Nói xong, cô còn khoa tay múa chân miêu tả động tác cắt cổ, nhằm đe dọa anh.
Cô cố tỏ ra hung dữ, nhưng trong mắt anh cùng lắm là một con thỏ nhe răng trợn mắt mà thôi, đáng yêu cực kỳ…
Anh cố lắm mới kiềm chế được cảm xúc muốn xoa đầu cô…
Bất chợt, một nữ sinh chạy lướt qua, vừa chạy vừa khóc, nước mắt nước mũi lèm nhem.
“Lưu Tiểu Huyên.” Tống Lam gọi cô ta lại, “Cậu làm sao vậy?”
Lưu Tiểu Huyên tuy rằng không trở về ở trong KTX, nhưng cô có gặp mặt trong tiết chuyên ngành, hai người còn ngồi cùng bàn, bởi vậy Tống Lam liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta.
Lưu Tiểu Huyên đại khái là ủy khuất cực kỳ, thấy Tống Lam, ôm cô tiếp tục khóc, sau đó biến khóc biên mắng: “Quách Lương là tên đàn ông bội bạc, hẹn hò tớ còn cùng cô gái khác lên giường, hôm nay tớ xem di động của hắn ta, thấy hết tất cả.”
“Nam nhân không một ai tốt.”
Tống Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Tu Nhiên.
Cố Tu Nhiên: “...” vô tội nằm không cũng trúng đạn.
Tống Lam đưa cho Lưu Tiểu Huyên một bịch khăn giấy: “Chậm rãi nói, rốt cuộc làm sao vậy?”
Lưu Tiểu Huyên tiếp nhận lấy, vừa hức hức vừa lau nước mắt: “Quách Lương, Quách Lương cùng Khương Đàm có một chân.”
Lời editor:
Cố Tu Nhiên: mẹ kiếp…anh vẫn còn là trai tân nhé…
Tống Nhu: bà đây đếch tin lời nam nhân nói…