Tống Lam lắp bắp kinh hãi: “Còn có chuyện như vậy ư?”
Cô làm bộ sợ hãi nói: “Tên hung thủ kia vì sao lại muốn sát hại hoa hậu giảng đường chứ?”
“Không biết, tám chín phần chắc là do biếи ŧɦái.” Diệp Khôn vừa đi vừa nói chuyện với Tống Lam, “Lần tới nếu người khác lại gọi cậu là hoa hậu giảng đường, đừng có ngốc nghếch mà đáp lại họ.”
Hai người song song đi tới phía trước, rất nhanh tới chỗ quầy bán quà vặt, Diệp Khôn dừng lại: “Đói bụng chưa, tớ mời cậu ăn khuya.”
Tống Lam xua tay: “Tớ không đói bụng, cảm ơn.”
Nhưng sau khi rời đi, Diệp Khôn vẫn mua một đống đồ ăn vặt, cố ý nhét vào tay Tống Lam.
Trước khi đi còn dặn dò cô: “Có cái gì cần giúp cứ gọi cho tớ!”
Tống Lam xoắn xuýt: “Cảm ơn nha, cậu thật tốt.”
Diệp Khôn đi khỏi, Tống Lam nhanh chóng xoay người. Cô rảo mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người lướt qua.
Cô cảm giác được, từ lúc ra khỏi lễ đường, luôn có người theo đuôi bọn họ.
Tống Lam đem đồ ăn vặt trên tay đặt ở bậc thang ven đường, gọi điện thoại cho Triệu Hàng: “Anh phái người đi theo em hả?”
Triệu Hàng đang ở văn phòng xem báo cáo nghiệm thi của Hứa Nhã Ni: “Không, hung thủ sẽ không xuống tay nhanh như vậy với cô đâu, ít nhất thì hôm nay sẽ không."
“Sao? Có người theo dõi cô?"
Tống Lam hạ giọng: “Kẻ theo dõi em liệu có phải là hung thủ không, còn cả chuyện điều tra về Diệp Khôn như thế nào rồi?”
Triệu Hàng tựa lưng vào ghế ngồi “Người chết Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni đều từng biểu diễn tại sân khấu kịch của Diệp Khôn, vẻ ngoài cũng khớp với suy đoán của pháp y. Gia đình Diệp Khôn là gia đình đơn thân, cha mẹ cậu ta lúc cậu ta sáu tuổi đã ly hôn, mà Diệp Khôn vẫn luôn sống cùng cha.”
Tống Lam: “Nếu Diệp Khôn thật sự là hung thủ, vậy kẻ vừa rồi theo dõi em là ai, hắn ta làm như vậy vì mục đích gì?"
Triệu Hàng: “Anh phái người đến đó rồi, là chủ tiệm bán quà vặt là Nhiễm Hoàng Mao cùng người bán hàng là Tưởng Tinh Tinh, họ sẽ giúp em khi cần thiết.”
“Diệp Khôn bên kia có động tĩnh thì nhớ gọi anh nhe, để có gì nhanh chóng bố trí, chuẩn bị hành động.”
Tống Lam tuân thủ mệnh lệnh: “Được.”
Triệu Hàng cầm di động đi đến bên cửa sổ: “Ai, nghe nói cô cùng lão Cố yêu đương hử...”
“Tên họ Cố còn cố ý tặng cô 999 đóa hoa hồng.”
Tống Lam dựa vào ven tường, ngẩng đầu nhìn qua mấy vì sao trên trời đêm: "Giáo sư Cố là phối hợp diễn với chúng ta mà.”
“Nếu không phải anh ta cùng em yêu đương giống như hai nạn nhân đã từng thì Diệp Khôn có thể cắn câu nhanh như vậy sao?”
“Đúng rồi, còn tiền mua hoa của thầy Cố, có thể trả lại không?”
Triệu Hàng: “Bên này tín hiệu không tốt, em nói cái gì, nghe không rõ.”
“Cái gì hoa, cái gì tiền, alo… alo....”
********
Gần đại học Chính Pháp là một tòa chung cư xa hoa 16 tầng.
Cố Tu Nhiên quấn khăn đi từ phòng tắm ra.
Anh ngồi trên sô pha, cầm lấy di động để trên bàn trà, nhìn lướt qua, thì thấy bản thân nhận được một tin nhắn từ năm phút trước...
Một dãy số ID trên internet, loại ID này tra còn không ra sever nước, chứ nói chi đến việc xem xét người gửi là ai.
Tin nhắn chỉ có một bức ảnh chụp.
Dưới đèn đường mờ nhạt, một cô gái cùng cậu nam sinh sóng vai bước đi, hai người đi thật gần, lại như thể đang nói mấy lời đường mật.
Cô gái có một mái tóc quăn, mặc chiếc váy đen liền áo, vòng eo tinh tế, thướt tha lả lướt.
Lời tác giả:
Cố Tu Nhiên: ha hả…..em muốn hồng hạnh vượt tường à…
Tống Nhu: Mình là gì của nhau…