Học Đệ Cố Chấp

Chương 3: lỗ nhỏ màu hồng phấn

Hoa hồng rơi lộn xộn trên bàn, trên mặt đất, những cánh hoa đỏ tươi quyến rũ...

"Ngô ngô!!"

Lúc này, tất cả sự tức giận của Hoa Ly đều trở nên hoảng loạn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngửa trên bàn cơm, đôi tay bị trói lêи đỉиɦ đầu, giãy dụa khóc lóc, thiếu niên đỏ mặt trước mặt cô không lâu, càng thêm bình tĩnh.

Bạc Đình đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú, anh dùng tốc độ nhanh nhất đem Hoa Ly chế trụ, nhìn không bao giờ sẽ chạy, học tỷ cũng sẽ không cự tuyệt anh, anh cong cong khóe môi có chút cứng đờ, biểu tình anh cũng không thường làm.

"Học tỷ ngoan, nghe nói chị thích màu hồng phấn, cho nên tôi đã chọn dải ruy băng đẹp nhất cho chị "

Anh đứng giữa hai chân đang tách ra của Hoa Ly, chạm vào cổ tay cô đang bị dải ruy băng buộc chặt, màu hồng của dải ruy băng hơi mỏng, đó là hắn tự mình chọn, không lâu trước đây còn dùng tới bó hoa tươi, hiện tại, anh dùng để trói Hoa Ly.

"Hừ!"

Hoa Ly thút thít, lắc đầu trái phải để né tránh Bạc Đình hôn tới môi, thiếu niên có chút bất đắc dĩ mà phẫn nộ ôm mặt cô, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếʍ cô một lần nữa, bá đạo biếи ŧɦái, nước mắt của cô, mồ hôi của cô, hương thơm ngọt ngào của cô đều bị anh ăn vào trong miệng.

Đầu lưỡi trơn mềm mềm mại, một tấc cũng không bỏ sót, mùi thơm tràn ngập trên mặt cô bị anh liếʍ sạch.

"Tại sao lại khóc? Rõ ràng đã đồng ý, không thể lật lọng, tôi không còn nhỏ, chị xem... Thực thô bạo, mỗi lần nhìn học tỷ, tôi đều cảm thấy rất khó chịu, bởi vì nó sẽ cứng ngạnh tôi đau."

Anh chế trụ cái ót Hoa Ly, nâng đầu cô lên, bức bách cô phải nhìn anh vuốt ve địa phương.

Thiếu niên trắng nõn dáng người thanh tú, cố tình chỉ căn côn ŧɦịŧ lớn thô dọa người giữa hai chân đang đứng thẳng, hùng dũng oai vệ giận nhìn cô.

"Mỗi lần đau, tôi cũng chỉ có thể nhìn ảnh chụp học tỷ, sau đó lộng nó như này, thật nhiều thật nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều phun trên mặt học tỷ."

Mặc dù đang nói về những lời dơ bẩn hạ lưu nhất, anh cư nhiên vẫn bình tĩnh dọa người, như đang kể lại một chuyện vô cùng nhàm chán, Hoa Ly biết mình gặp biếи ŧɦái, nhưng đã quá muộn.

"Ô ô!!"

Bạc Đình ghé sát vào Hoa Ly, vuốt những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: "Luôn là thấy học tỷ cười, hóa ra học tỷ khóc trông đẹp mắt hơn, làm sao bây giờ, tôi lại khó chịu... Học tỷ vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Chị xem nó thô lớn như vậy, cho học tỷ ăn có được không?"

Không cần!

Hoa Ly điên cuồng lắc đầu.

"Chính là cái miệng nhỏ không thể lộng mở của học tỷ ở đây, chỉ có thể dùng cái miệng nhỏ phía dưới, có thể đút cho chị càng nhanh càng tốt, đúng không?"

Anh có chút tiếc nuối sờ sờ khóe môi Hoa Ly, thời điểm cô tức giận thét chói tai chửi bới, anh dùng chiếc qυầи ɭóŧ của mình nhét vào miệng cô, mảnh vải đầy mùi cơ thể anh ngăn cản mọi lời cự tuyệt của cô.

Hoa Ly hai mắt cá chân mảnh khảnh cũng bị những dải băng màu hồng trói lại, kéo căng đến mức lớn nhất buộc vào hai chân bàn, tùy ý cô giãy giụa, cũng vô ích.

"Cái miệng nhỏ đang hé mở, xem ra thật sự đói bụng, lỗ nhỏ màu hồng phấn, thật xinh đẹp... Học tỷ, chị đói chảy nước miếng rồi."

Anh dùng khoảng cách gần nhất xem xét chân tâm cô, ngón tay sờ sờ tách thịt nếp gấp môi âʍ ɦộ, lỗ phấn thật nhỏ, ẩm ướt trong suốt mê người, anh thổi một ngụm nhiệt khí, Hoa Ly nằm trên bàn khóc lợi hại hơn.

"Học tỷ cái miệng nhỏ đang run rẩy co rút lại, để tôi đút ngón tay vào trước đã."

Anh vừa nói vừa đút ngón tay vào lỗ thịt cô, vừa dứt lời anh liền hút một ngụm khí, tiểu huyệt ướt nộn co chặt lại không thể tưởng tượng.

"Thật chặt, thật nhỏ, làm sao bây giờ, đại ƈôи ŧɦịŧ của tôi làm sao để học tỷ ăn vô đây?" Bạc Đình nháy mắt có chút buồn rầu, nhưng ánh mắt nóng rực biếи ŧɦái một chút cũng không buồn, thậm chí còn rất hưng phấn.