Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 65

Bộ Trọng Hoa người này, nhìn qua rõ ràng lãnh đạm vô tình, nhưng bàn tay lại rất ấm áp, trong lòng bàn tay có một chút chai do hành động ở tuyến một nhiều năm, từng chút ma sát cọ trên mu bàn tay Ngô Vu.

“Huh?” Anh lại hỏi một lần, đuổi theo ánh mắt trốn tránh của Ngô Vu: “Em đến cùng là nghĩ như thế nào?”

Mặc dù là hỏi, nhưng khẩu khí của Bộ Trọng Hoa cũng không cường ngạnh cấp bách, ngược lại rất kiên nhẫn, ôn nhu mà khẩn thiết, mang đến cho người ta một loại cảm giác bọn họ vốn là một cặp tình nhân, chỉ đang kề đầu với nhau bàn về chuyện hôn nhân.

Ngô Vu cúi đầu, rốt cục rầu rĩ nói: “…… Tôi không nghĩ gì cả.”

“Vậy em trốn tránh anh là có ý gì?”

“Cũng…… Không có ý gì.”

Trong phòng giải khát chỉ nghe thấy tiếng hô hấp một dài một ngắn, nửa ngày sau Bộ Trọng Hoa nhẹ nhàng hỏi: “Vậy hai ta ngay cả một chút danh phận cũng không có sao?”

Ngô Vu không lên tiếng, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, thật lâu mới nói: “Ngài là một lãnh đạo rất tốt“.

Thật sự đã đủ rồi, Ngô Vu nghĩ thầm, loại thái độ khó chơi, giả vờ ngây ngốc này cũng đã đủ khiến cho người ta hận không thể tát vào mặt cậu một cái.

Nhưng Bộ Trọng Hoa không làm như vậy, ngược lại càng thêm ôn nhu, thậm chí còn cúi đầu xuống một chút đem bờ môi dán lên gương mặt lạnh buốt của Ngô Vu, nhỏ giọng hỏi: “Em có phải là còn cần một chút thời gian hay không, cân nhắc đến cái nhìn của anh?”

Ngô Vu từ lúc còn mang tã đến nay chưa từng cùng ai thân mật như vậy, tay của cậu tràn đầy vết thương cũ, trong lòng bàn tay hiện đầy vết sẹo do lưỡi dao lưu lại, mười ngón tay bị vô số lần nứt nẻ, thô ráp không chịu nổi. Đôi tay này chưa bao giờ được người khác cẩn thận và dịu dàng nắm chặt như vậy, giống như là biết những vết thương ấy cũng sẽ cảm thấy đau, cũng sẽ cảm thấy lạnh, chúng cũng đã từng bởi vì sợ hãi và tuyệt vọng mà từng chút một phát run.

Yết hầu cậu phát đau, muốn nuốt một ngụm nước bọt, nhưng trong cổ họng lại giống như bị thứ gì đó ngăn chặn.

—— Nếu như lúc này cậu chủ động tiến lên, dù là chỉ tiến lên một bước, đều sẽ được Bộ Trọng Hoa lập tức ôm vào trong ngực, tựa như mộng cảnh đẹp đẽ ấm áp đêm qua.

Nhưng khi tiếng chuông nửa đêm gõ vang, hết thảy huyễn cảnh đều sẽ biến mất, tất cả ngụy trang đều sẽ bị bóc ra, người trong mộng cảnh nhất định phải tỉnh lại; Tựa như cô bé lọ lem chạy ra khỏi hoàng cung, không có bí đỏ biến thành xe ngựa, nàng chỉ có thể ép buộc mình bỏ chạy bằng đôi chân trần, đây mới chính là hiện thực tàn nhẫn.

“…… Không cần”. Ngô Vu buông lỏng ánh mắt, khàn khàn nói: “Tôi đối với ngài không có ý kiến gì, nhưng có thể tôi đã tạo cho ngài chút…… Hiểu lầm. Tôi kỳ thật……”

Săc mặt Bộ Trọng Hoa có chút thay đổi.

Đúng lúc này ngoài cửa tiếng bước chân bạch bạch bạch vang lên, từ xa đến gần, Vương Cửu Linh vội la lên: “Họ Bộ! Alo, Bộ Trọng Hoa!”

Hai người như thiểm điện buông tay ra, Bộ Trọng Hoa quay đầu lại, chỉ thấy Vương Cửu Linh đẩy ra cửa khép hờ, ngược lại sửng sốt một chút: “Ai? Tiểu Ngô cũng ở đây?”

Bộ Trọng Hoa có chút bực bội thoáng chốc xông lên não: “Chú lại đây làm gì?!”

“Hây a các cháu lát nữa hãy ăn cơm, mau tới văn phòng”. Vương Cửu Linh không phát hiện ra bầu không khí khác thường, vội vã nói: “Lâm Khoa chạy các tập lệnh tìm kiếm trên nhiều nền tảng thương mại điện tử cùng lúc, vừa tìm thấy quảng cáo đầu tiên về việc bán xương người mũ giáp!”

“—— Trà Mã Cổ Đạo”, trong văn phòng đội kỹ thuật, Lâm Khoa ấn nhấp vào một trang mới tương tự như Taobao, giải thích: “Do lượng truy cập của sản phẩm trong nước tương đối nhỏ nên tìm kiếm khá nhanh. Một số nền tảng thương mại điện tử khác vẫn còn loading.”

Nếu Rãnh Mariana là phiên bản darkweb của eBay, thì “Trà Mã Cổ Đạo” rõ ràng là phiên bản darkweb của Taobao, mức độ sao chép giữa hai trang này là tương đương nhau. Nhưng không giống như Taobao, các công ty thương mại điện tử darkweb không cần sử dụng thiết kế giao diện tươi sáng và phong phú để cải thiện độ liên kết với người dùng. Toàn bộ trang web là văn bản màu đen trên nền trắng, dòng trên cùng là dòng tiêu đề in đậm: 【 Tây Tạng buôn tôn giáo Mật tông đầu lâu và di vật văn hóa ở khu vực Tây Tạng chính của Shituolin đích thân truyền lại cho những người có duyên】, tiếp theo là một dòng ký tự nhỏ: [Tình trạng: Chưa bán]. Dưới cùng là một vài hình ảnh mô tả sản phẩm, được chụp rất rõ ràng, không khác gì chiếc mũ xương người được các chuyên gia của Cục thành phố sao chép dựa trên mô tả của Hà Tinh Tinh.

Vương Cửu Linh thắc mắc: “Vì sao không có giá cả?”

“Một số người bán phải gửi tin nhắn riêng, sau khi thương lượng xong trong tin nhắn thì mới định giá.” Lâm Khoa nghĩ nghĩ, nói ví dụ: “Nó hơi giống phiên bản của Wangwang, vì vậy chúng ta rất khó để trích xuất lịch sử trò chuyện trên darkweb.”

Vương Cửu Linh không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại, lúc này máy tính đinh đương vài tiếng thông báo, Lâm Khoa mừng rỡ: “Tới rồi! Alphabay đã tìm thấy từ khóa cho mũ giáp xương người, Dreammarket cũng có. Mạng lưới của nhóm người này khá lớn, thậm chí cả đường truyền tuyến đen của Nga cũng không tha, vì vậy tôi quá nóng lòng... Chờ đã.”

Con trỏ dừng lại, chỉ thấy dưới góc phải 】phát ra thông báo, chiếu vào đáy mắt.

“…… Rãnh Mariana”. Hắn lẩm bẩm nói, thanh âm nhẹ mà kinh ngạc: “Có một người mua đánh giá.”

“Người mua còn dám cho đánh giá!”

Ở đây người người biến sắc, thậm chí ngay cả Ngô Vu vừa tiến phòng làm việc vẫn đứng ở góc tận lực tránh né Bộ Trọng Hoa cũng chấn động toàn thân, thốt nhiên ngẩng đầu trông lại.

Chỉ thấy mười ngón tay của Lâm Khoa trên bàn phímbnhư bay múa, chốc lát mở ra trang chủ Rãnh Mariana, đầu lâu trống rỗng dữ tợn đập vào mặt, ngay sau đó phía dưới web page thình lình xuất hiện một đoạn feedback:

【 Sản phẩm đang trong tình trạng rất tốt, là hàng chính hãng đúng chuẩn, tuy nhiên hậu cần còn chậm, mong lần sau sẽ được cải thiện. 】

【⭐️⭐️⭐️⭐️⭐️, 28th May review by Bảo Ba 】

Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm review by, một cảm giác hoang đường quái dị đồng thời xông lên đầu: “Tần Xuyên?”

“Không có khả năng!” Nghiêm Tà bước nhanh đi ra thang máy, ngữ khí chém như đinh chặt sắt: “Không nói đến việc tiểu tử này sẽ không dễ dàng vượt biên, khi án 502 phát sinh hắn đã bị một đám vũ trang mang đi, Tần Xuyên không thể nào là hung thủ gϊếŧ chết Niên Tiểu Bình cùng Cao Bảo Khang!”

Hai anh em bước chân như gió, Ngô Vu theo ở phía sau, mấy lần định không để cho ai chú ý lui về văn phòng lớn, đều bị Bộ Trọng Hoa không quay đầu đưa tay lôi trở lại: “Làm sao anh biết không có khả năng? Niên Tiểu Bình một dao mất mạng thẳng ngay tim, Cao Bảo Khang thì bị chia năm xẻ bảy, ngay cả Trần Nguyên Lượng đang nằm trên bàn giải phẫu thủ pháp cũng rất dứt khoát chuyên nghiệp, kẻ gϊếŧ người này chính là lão thủ có kinh nghiệm phong phú!”

Nghiêm Tà bỗng nhiên dừng ở trước phòng thẩm vấn, nhìn chăm chú lên Bộ Trọng Hoa, gằn từng chữ: “Bởi vì Tần Xuyên không phải lão thủ.”

Bộ Trọng Hoa khoanh tay.

“Tần Xuyên đời này chưa từng tự mình động thủ gϊếŧ người, chỉ ngoại trừ hai lần, một lần là ba hắn, một lần là anh”. Nghiêm Tà nói: “Nhưng hắn kỳ thật cũng không muốn gϊếŧ ba mình, cũng không muốn gϊếŧ anh, dẫn đến kết cục cuối cùng đều vô cùng chật vật. Càng quan trọng hơn là, hắn đối với nữ nhân luôn có tình cảm đặc thù, sẽ không đi tổn thương Niên Tiểu Bình một cô bé tay không tấc sắt.”

Bộ Trọng Hoa lắc đầu, đại khái là từ bỏ tranh chấp với anh họ, ra hiệu không cho Ngô Vu cự tuyệt: “Em đến phòng lab”. Sau đó giương cằm với Nghiêm Tà: “Đến cùng có phải Tần Xuyên làm hay không, chúng ta đợi chút nữa liền có thể biết.”

Nghiêm Tà buông tay, Bộ Trọng Hoa trực tiếp đẩy ra cửa phòng thẩm vấn đi vào.

“Đội trưởng!”

“Đội trưởng Bộ!”

Trong phòng thẩm vấn Mạnh Chiêu, Thái Lân và mọi người nhao nhao đứng lên, người ngồi trong ghế sắt đang chết lặng bỗng nhiên giật mình, cũng ngẩng đầu trông lại, nửa bên mặt tròn béo sưng vù dưới song sắt phản chiếu ra tia sáng.

“Là Điêu Kiến Phát.”

“…… Làm sao?” Đạo sư tà giáo ngày xưa cao cao tại thượng đã bị lao ngục phá hủy tinh thần, sức khỏe và tiếng nói, chỉ có đuôi mắt sắc nhọn hung ác là còn miễn cưỡng chống đỡ được một chút kiêu ngạo: “Không hiểu gì thì lôi tôi từ trại tạm giam ra phơi nửa ngày, hiện tại ngay cả chi đội trưởng cũng tự mình tới, chẳng lẽ là định trực tiếp phán án tử hình nhưng không thành sao?”

Bộ Trọng Hoa dừng lại bước chân, cách một cái bàn từ trên cao nhìn xuống gương mặt tiều tụy: “Không, anh có một tin tức tốt.”

“Tin tức tốt?”

Điêu Kiến Phát sững sờ, lập tức hiện lên nụ cười châm chọc: “Hả? Các người rốt cục cũng tra rõ ràng ra oan tình, muốn thả tôi đi có đúng không?”

Hắn cũng không phải là oan uổng, mà cũng đã nhận tội, nói như vậy căn bản chỉ là cố ý làm người khác buồn nôn mà thôi. Nhưng ngoài ý liệu là Bộ Trọng Hoa chỉ nhìn chằm chằm hắn, thản nhiên nói: “Đúng vậy, không sai.”

Trong chốc lát Điêu Kiến Phát cho là mình nghe lầm.

“Anh bây giờ đi tìm người bảo lãnh hậu thẩm, từ hôm nay trở đi liền có thể rời khỏi trại tạm giam về nhà, chúc mừng.”

Điêu Kiến Phát quả thực không tin vào lỗ tai của mình, chấn kinh cùng cuồng hỉ đồng thời xông lên não, trong chốc lát quả thực muốn từ trên ghế sắt nhảy dựng lên —— Nhưng ngay sau đó tiếng kim loại xiềng xích giật ngược hắn lại, trong phòng thẩm vấn tất cả mọi người cười như không cười nhìn xem hắn, giống như là đang chờ đợi trò hay sắp diễn ra.

“Không…… Không có khả năng, không có khả năng!” Thịt mỡ trên mặt Điêu Kiến Phát run rẩy, ánh mắt từ từng nhóm gương mặt quỷ quyệt của cớm dao động tới lui: “Ai giúp tôi đi tìm người bảo lãnh hậu thẩm? Loại án mạng này, loại án mạng này còn có thể xử lý tìm người bảo lãnh hậu thẩm?!”

Bộ Trọng Hoa nói: “Không ai giúp anh xin, chúng tôi chủ động xử lý.”

“Cái…… Cái gì? Có ý gì?”

Cả phòng không ai lên tiếng, nhưng Điêu Kiến Phát đột nhiên phát hiện bọn họ đều đang âm thầm trao đổi ánh mắt trào phúng, chỉ có duy nhất nữ cảnh sát Mạnh Chiêu có chút muốn nói lại thôi không đành lòng, nhưng mà cô còn chưa mở miệng, liền bị Bộ Trọng Hoa cắt ngang: “Không có ý gì, anh đi nhanh đi.”

Điêu Kiến Phát kinh nghi bất định, chỉ thấy thực tập cảnh tiến lên giúp hắn mở còng tay ra, lập tức đem danh sách đồ dùng cá nhân để lên bàn cho hắn ký tên, ngay cả điện thoại cũng sạc đầy pin, cố ý đặt ở trước mặt hắn.

“……”

“Đi đi”, Bộ Trọng Hoa vẩy một bên lông mày: “Thất thần làm gì?”

Điêu Kiến Phát làm người lòng dạ ác độc giảo hoạt, cũng chính bởi vì vậy, hắn chưa từng tin tưởng trên trời sẽ có đĩa bánh nào rơi xuống, càng không tin Bộ Trọng Hoa sẽ hảo tâm miễn phí giúp hắn xử lý loại yêu cầu khiếu nại mà bình thường phải đút lót mới có thể tìm được người bảo lãnh hậu thẩm.

Hắn run rẩy đứng lên, trong đầu ầm ầm, bởi vì giam giữ lâu ngày mà cổ chân sưng vù không đứng dậy nổi, theo bản năng cầm lên điện thoại mắt nhìn miss call cùng tin nhắn.

Đây là sau khi hắn bị bắt, lần thứ nhất sờ đến điện thoại di động của mình.

Ông! Ông! Ong ong —— Vô số tin nhắn tranh nhau nhảy ra, ngay sau đó đinh một tiếng, tin tức mới nhất tại Tân Hải, nhảy ra một đầu pop-up:

【 Tân Hải có biến! Xác chết đẫm máu được tìm thấy trong bãi rác. Cảnh sát đã xác nhận là học giả nổi tiếng Trần Nguyên Lượng bị gϊếŧ! 】

【 Vụ án mạng không có manh mối. Cảnh sát nghi ngờ nó có liên quan đến một nhà buôn trên mạng, hiện đang thu thập manh mối từ toàn xã hội! 】

“Cạch!”

Điện thoại rơi trên mặt bàn, Điêu Kiến Phát cả người đều đang phát run, lúc nói chuyện hàm răng phát ra tiếng kẽo kẹt: “Trần lão chết?”

Không có người trả lời hắn.

“Trần lão làm sao lại chết, đến cùng là ai —— Không, không có khả năng, hắn biết Trần lão không có khả năng nói ra, Trần lão căn bản không cần thiết nói ra…… Tại sao? Tại sao phải gϊếŧ người?!”

Điêu Kiến Phát đứng không vững, lảo đảo một chút ngã lại trong ghế sắt, ánh mắt tan rã đυ.ng vào ánh nhìn chăm chú lạnh lùng cay nghiệt của một phòng đầy cảnh sát, lúc này hung hăng giật mình một cái, đột nhiên tỉnh ngộ ra: “Các người —— Các người cố ý?!”

“Các người không tìm thấy hung thủ, muốn đem tôi ra làm mồi câu ——?!”

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi, quay người hai tay chống trên mép bàn, nhấc lên đầu lông mày: “Hiện tại biết sợ rồi sao?”

Điêu Kiến Phát trợn tròn mắt, nhưng đôi mắt màu sáng của Bộ Trọng Hoa lại tràn đầy mỉa mai.

“Lúc trước kêu Lý Hồng Hi chỉ cách đăng nhập vào darkweb, tại Trà Mã Cổ Đạo, Alphabay, Rãnh Marania cho người phát quảng cáo đầu lâu khô, đến mức sát thủ chuyên nghiệp cũng là mua ở trên darkweb, lúc đó sao không cảm thấy sợ đi?”

“Tôi, tôi……”

“Hai năm trước đem hai pháp khí xương người của Trần Nguyên Lượng bán cho ‘Bảo Ba’, thông qua ngân hàng ngầm cầm được hơn 60 vạn tiền đen, lúc đó anh có biết thân phận thật sự của Bảo Ba là tội phạm truy nã cấp A của Bộ công an không nhỉ, không cảm thấy sợ à?”

“Tôi……” Điêu Kiến Phát một mặt huyết sắc thoáng chốc cởi đến sạch sẽ.

“Hiện tại sợ đã muộn rồi, cái mạng nhỏ này của anh cùng tội phạm truy nã cấp A không đáng một đồng, có thể giúp chúng tôi bắt hắn lại, xem như anh chết có ý nghĩa.”

Điêu Kiến Phát miệng phát run, một chữ cũng nói không nên lời.

“Bắt hắn ném ra ngoài cho tôi”. Bộ Trọng Hoa xoay người cũng không thèm quay đầu lại nói: “Cái ‘mồi’ này coi như đáng tiền, phái người 24 giờ nhìn chằm chằm hắn.”

“Rõ!”

Hai cảnh sát hình sự đi lên liền túm lấy Điêu Kiến Phát, nhưng mà tà giáo đạo sư đã hỏng bét, giống như một khối thịt chết núp ở trong ghế sắt, trực tiếp trượt trên mặt đất: “Không, các người không thể thả tôi đi, các người không thể thả tôi đi! Tôi tôi tôi nói, tôi nói, các người không thể thả tôi đi! A a a thả tôi ra ——!!”

Điêu Kiến Phát điên cuồng vung vẩy hai tay tránh thoát cảnh sát hình sự, trên mặt đất lộn nhào, cơ hồ muốn nhào tới ôm lấy ống quần Bộ Trọng Hoa: “Các người đây là xem mạng người như cỏ rác! Là cố ý gϊếŧ người! Thả tôi ra tôi khai, tôi khai hết, hung thủ không phải tôi đưa tới, là Trần Nguyên Lượng! Trần Nguyên Lượng bị diệt khẩu là bởi vì chỉ có mình lão biết hung thủ là ai!”

Phòng thẩm vấn an tĩnh khϊếp người, chỉ có Điêu Kiến Phát trên mặt đất không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng kêu lộn xộn không có ý nghĩa.

Thân ảnh Bộ Trọng Hoa thẳng tắp mà lạnh lùng, chỉ có tầm mắt là rủ xuống, đánh giá Điêu Kiến Phát bên cạnh chân mình, tựa như một vị thần nắm giữ quyền sinh sát nhìn xuống rác rưởi đang thút tha thút thít dưới chân mình, nửa ngày rốt cục thản nhiên nói:

“—— Anh nói hung thủ là chỉ ‘Bảo Ba’?”

Điêu Kiến Phát tuyệt vọng thở phì phò, trước mắt bao người định mở miệng mấy lần, mới phí sức gạt ra âm thanh: “Không, không phải, lần này không phải bán cho hắn…… Là…… Là ‘Cá Mập’.”

Bộ Trọng Hoa mi tâm nhảy một cái.

“’Cá Mập’ ở trên darkweb nhìn thấy xương người mũ giáp, liền phái thuộc hạ dưới tay hắn tên hiệu ‘Ba Bảy’ đến Tân Hải mua lại, người kia lại vừa lúc là người quen cũ của Trần Nguyên Lượng“. Điêu Kiến Phát run rẩy nói: “Tên lái buôn kia ỷ vào quan hệ này đem giá cả ép xuống rất thấp, chúng tôi liền nói không muốn cùng hắn làm cuộc làm ăn này nữa, ai biết…… ai biết hắn vì cướp đi xương người mũ giáp, chạy đi tìm con nhóc họ Cốc kia, sau đó còn gϊếŧ chết Cao Bảo Khang, hiện tại vì diệt khẩu lại dám gϊếŧ Trần Nguyên Lượng! Hắn quả thực phát điên rồi!”

Cảnh sát hình sự hai mặt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều là chấn kinh không cách nào che giấu.

“Chúng tôi đấu không lại hắn, người ở sau lưng hắn là darkweb, là Cá Mập”, Điêu Kiến Phát nuốt ngụm nước bọt, thanh tuyến run như gió thu lá rụng: “Chính là Cá Mập của Rãnh Mariana!”

Bên ngoài mặt kính pha lê, Nghiêm Tà đột nhiên mẫn cảm quay đầu lại: “Cậu làm sao thế?”

Ngô Vu lưng kề sát ở trên tường, con ngươi cấp tốc mở rộng, sắc mặt lạnh lẽo tái nhợt, nửa ngày phun ra mấy chữ: “Không có gì.”

Nghiêm Tà dò xét cậu một lát, nhíu mày lại hỏi: “Cậu thật không có sao chứ?”

“……”

Cá Mập.

Ngô Vu cúi đầu xuống, nhìn chăm chú lên hai bàn tay của mình, nguồn nước biển lãnh lẽo vô tận rót vào trong phổi, thuận mạch máu cùng thực quản cấp tốc phun lên xoang mũi ——

Cậu trông thấy đôi tay này dính đầy máu, mười ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà nổi gân xanh, đang gắt gao bắt lấy một cánh tay của người da trắng tóc vàng mắt xanh; Người da trắng kia khắp cả mặt mũi đều là máu tươi trộn lẫn bùn đất, thần sắc chật vật hung ác, mũi dao trong tay hắn cách mắt cậu chỉ nửa tấc:

“…… Lỗ hỏng trong vòng vây kia, tầng hầm gara cửa không khóa kín, là cậu tự lưu lại cho mình, đúng không?”

Ngô Vu không trả lời, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc mỏi mệt trong trí nhớ mình, nơi xa tiếng còi cảnh sát đang xuyên qua khói đặc lao vùn vụt tới.

“Vì sao vậy?” Cá Mập hung hăng dùng lực, mũi dao thoáng chốc chạm đến mi mắt, trên lưỡi dao sáng như tuyết phản xạ ra nụ cười vặn vẹo của trùm buôn ma tuý khét tiếng thế giới: “—— Kỳ thật cậu cũng đã từng làm rất nhiều chuyện không dám để cảnh sát phát hiện, có phải hay không? Kỳ thật cậu cũng có vài bí mật sợ bị người một nhà phát hiện, có phải hay không?!”

“Nói cho tôi có phải hay không, Họa —— Sư?!”

“Cạch!”

Ngô Vu đột nhiên phát lực, chủy thủ lướt qua mặt, máu tươi tóe lên, chém vào thân cây sau lưng đâm sâu vài tấc!

Mảnh gỗ vụn vẩy ra, hai người đồng thời mất đi thăng bằng, Ngô Vu đoạt lấy chủy thủ, hung hăng ném Cá Mập xuống đất, một giây sau lưỡi dao kề sát lên yết hầu hắn, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc cánh tay lại bị Cá Mập cắn trở lại!

Tình thế đấu sức giữa cả hai bỗng nhiên xoay chuyển, con ngươi Cá Mập vằn vện lên tia máu tựa như độc xà nhìn chằm chằm Ngô Vu, đột nhiên thở hổn hển nở nụ cười: “Đi theo tôi đi, Họa Sư. Mặc kệ cậu đã từng là ai, làm qua cái gì, chỉ có tôi mới có thể cho cậu tự do chân chính, tự do thật sự……” Từng chữ hắn nói ra nhu hòa dụ hoặc: “Vĩnh viễn tự do.”

Ngô Vu như nghe được trò cười hoang đường cực đoan nào đó: “Theo anh?”

Cá Mập nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu.

“Nói cho anh một bí mật, bọn họ cho tới bây giờ đều không phải là ‘người một nhà’ của tôi”. Ngô Vu đứt quãng cười nói, bọt máu không ngừng từ l*иg ngực tràn đầy ra khóe miệng: “Tôi ở trên đời này hận nhất hai loại người, đầu tiên là ma túy, thứ hai là cảnh sát. Chỉ có các người đều không có ở đây, tôi mới có thể có được tự do chân chính.”

Sắc mặt Cá Mập thay đổi, lưỡi dao trong lúc giằng co từng tấc từng tấc tới gần yết hầu hắn——

“Xuống Địa ngục đi”. Đáy mắt Ngô Vu lóe ra ý muốn báo thù điên cuồng, “Xuống dưới bồi tôi đã chết cùng một chỗ.”

——!

Con ngươi Cá Mập trợn to, hai tay lại không thể phát lực, trơ mắt nhìn lưỡi dao chém xuống yết hầu mình!

===

(Tôi đã chết: câu này mình không có dịch sai đâu, còn vì sao Ngô Vu lại nói như vậy thì ở quyển sau sẽ giải thích rõ)