Người đàn ông vòng tay qua ôm nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn, nhấc eo nàng rồi mất tiếng nói: " Nâng ngực nhỏ lên cho vào miệng của ta. "
Một tia ủy khuất hiện lên trong mắt Diệp Hinh.
"Không cam lòng? Không phải nói muốn tự mình tới sao?"
Bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng xoa xoa, vỗ về Hồ Điệp Cốc xinh đẹp của nàng, tựa như đang chơi những bản nhạc tuyệt đẹp trên người nàng.
" Không, ta, ta không quen."
Nàng tránh cũng không tránh được, đưa tay nâng đỡ bộ ngực đầy đặn của mình, hai bầu vυ' run rẩy dưới lực nâng của nàng, nàng cúi người về phía trước đặt đúng bộ ngực vào miệng của hắn, nhưng đôi môi mỏng của hắn không mở ra như nàng nghĩ.
" Không, không muốn bú?" Tại sao không chịu mở miệng.
Nàng hỏi hắn bằng một giọng nhẹ nhàng.
Đôi mắt rũ xuống khiến lông mi dài như lông quạt, đôi tay ôm ngực nhỏ của Diệp Hinh hơi run lên.
" Còn phải nói, tướng công, nương tử cho chàng uống sữa."
Đôi môi lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng chạm vào núʍ ѵú nhạy cảm của nàng, hơi thở của Diệp Hinh trở nên nặng nhọc hơn bao giờ hết.
" Tướng, tướng công, nương tử vợ cho chàng uống sữa."
Kìm nén sự xấu hổ, nàng nói từng chữ Bạch Tự yêu cầu.
Giọng nói vừa rơi xuống, Bạch Tự há mồm nuốt lấy đầu v* sát môi vào trong khoang miệng mạnh mẽ mυ'ŧ liếʍ, còn bàn tay to kia thì sờ vυ' trái của cô, xoa tròn bóp dẹp, đầu ngón tay càng làm càn mà lôi kéo đỉnh mai hồng. Sau ba lần kéo, đỉnh hồng mai trở lên đỏ tươi như thể đổ máu, đẹp đến kinh ngạc.
Đôi vυ' đang bị chơi đùa như vậy, lỗ nhỏ trống rỗng dưới thân cũng không được Bạch Tự buông tha. Đầu ngón tay mở ra âʍ ɦộ, nghịch ngợm âm đế đang lặng lẽ đứng lên, âm đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chảy ra nước trong lỗ hoa, vách thịt bên trong không ngừng vặn vẹo, cảm giác ngứa ngáy khó tả lan tràn khắp động hoa như có vô số con kiến
đang gặm huyệt thịt của nàng.
Nàng kẹp chặt cái huyệt nhỏ, cố gắng giảm bớt khó chịu nhưng Bạch Tự lại dùng tay vỗ mạnh vào mông nàng, cái mông run lên, đau đớn khiến nước trong lỗ hoa càng chảy ra nhanh hơn.
Ngón tay lạnh lẽo từ âm đế di chuyển đến hoa huy*t, chạm nhẹ, hai tay dính dính, Bạch Tự thấp giọng cười một tiếng.
" Nhào vυ', sờ hoa huy*t mà chảy ra nhiều d*m thủy như vậy, trời sinh da^ʍ đãng cần người cắm."Năm ngón tay xoa bóp hoa huyệt, cửa huyệt thỉnh thoảng bị chọc tới càng khiến hoa huy*t càng ngứa ngáy.
Diệp Hinh ưm vài tiếng, vô thức vặn vẹo hông, tìm kiếm ngón tay của hắn, đôi bầu ngực mềm mại ưỡn lên chào đón nam nhân, cố gắng đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ.
" Có muốn ta nhét vào không, bé da^ʍ đãng."
Bàn tay to dùng sức nắm lấy bầu ngực trái, bầu ngực chìm sâu trong lòng bàn tay, để lại dấu ngón tay thật sâu.
" Dùng, dùng ngón tay."
Không thể nhét dương v*t vào, sẽ mang thai.
" Da^ʍ đãng, ta xem nàng sẽ chịu đựng được bao lâu."
Ngón tay cuộn quanh hoa huy*t đột ngột tiến vào trong, "A..." hoa huy*t vừa trơn vừa nóng, vừa chọc vào vách thịt liền gắt gao quấn chặt lấy ngón tay hắn, ngón giữa xoay một vòng thật sâu trong lỗ hoa rồi sau đó nhanh chóng không ngừng ra vào.
" Ưʍ... quá, quá nhanh, chậm, chậm."
Hai mắt Diệp Hinh mê ly, miệng kêu ê ê a a,eo liễu lắc lư lên xuống khi ngón tay hắn giật giật.
" Vặn thật da^ʍ."
Mắt Bạch Tự đỏ sậm nhìn chằm chằm lỗ hoa đang ăn ngón tay, tưởng tượng ngón tay là côn thịt của chính mình, đút vào trong động hoa mà rút ra thật nhanh, qυყ đầυ to lớn lui đến cửa huyệt lại mãnh liệt cắm vào nơi sâu nhất, cắm đến bụng nhỏ nàng mang hình dáng côn thịt.
Côn thịt bị chất lỏng trong suốt chảy ra ướŧ áŧ, bóng loáng, dương vật hỗn độn trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ da^ʍ thủy của hai người, vô cùng da^ʍ mỹ. Khi hắn tưởng tượng ra điều này thì tần suất xâm nhập của ngón tay càng lúc càng nhanh, lỗ nhỏ của nàng nhầy nhụa. Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt xuống thành một vũng trên mặt đất.
" Đứng lên, đem huyệt nhỏ vào miệng ta, ta muốn ăn d*m thủy của nàng."
Lỗ hoa bị cắm đến mức Diệp Hinh không nhịn được cong ngón chân lên, nhưng để ý nam nhân nói gì, nàng ôm lấy cổ người đàn ông, eo thon nhỏ vẫn đang đung đưa từ bên này sang bên kia.
" Chỉ quan tâm đến chính mình sảng khoái."
Không đợi nàng phản ứng kịp, Bạch Tự đã nâng mông nàng lên cao, đầu lưỡi linh hoạt áp sát vào huyệt nhỏ, tiến sâu vào bên trong.
" A...."
hoa huy*t đã bị ngón tay xoa bóp mềm nhũn, khi đầu lưỡi chạm vào lập tức to rút, một dòng d*m thủy ào ào chảy vào miệng Bạch Tự.
Hai chân treo trong không khí khiến nàng không có cảm giác an toàn, Diệp Hinh ôm chặt lấy đầu Bạch Tự, nghe âm thanh hút nước " chậc chậc chậc" trong hoa huy*t, huyệt nhỏ co rút, thân thể trắng nõn vì thẹn thùng mà khoác lên một tầng hồng nhạt.
Đột nhiên: " A Hinh, nàng ở nhà xí sao?"
Lời tác giả: Hôm nay cập nhật muộn, ngượng ngùng.