[Harry Potter][Snarry] Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình

Chương 10

EDITOR: ALISIA

BETA: DÂU

- o0o-

091

Vẫn luôn trằn trọc tới nửa đêm Snape mới chìm vào giấc ngủ.

Chiến tranh đã qua lâu, giáo sư lại mơ thấy nhiều cảnh tượng ký ức rất xa xôi trước kia.

Tuổi thơ u ám, cô gái xinh đẹp rạng rỡ, sau đó là những ngày dài trong bóng tối, sự tàn nhẫn dưới nụ cười hiền của vị hiệu trưởng già, vật lộn ngày này qua ngày khác trong biển đen tội lỗi, cho đến khi cậu bé vàng xuất hiện ở Hogwarts, đôi mắt xanh biếc kia chính là tội lỗi của đời y.

Snape là một người giỏi che giấu.

Khi y mở mắt ra, đêm đen đã che dấu gợn sóng trong đôi mắt sâu thẳm của y.

Đôi mắt ấy sâu vô tận, khiến người ta không bao giờ đoán được ẩn sâu trong đó có ẩn chứa bí mật gì.

092

Màn đêm yên tĩnh vì thế tiếng hét đột ngột từ trong phòng ngủ rất rõ ràng.

"A!"

Một tiếng hét sợ hãi từ phòng ngủ cắt ngang dòng suy nghĩ của Snape, anh gần như ngay lập tức xuống giường, cấp tốc lao đến phòng Harry đang ngủ.

Harry đang ngồi, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi má nhợt nhạt cho thấy tình trạng không tốt của chủ nhân.

"Giáo sư." Giọng Harry run rẩy.

Người đàn ông ôm thanh niên trong tay không chút cảm xúc, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của cậu bé, giống như trong mỗi đêm khi còn chiến tranh năm đó, cho đến khi làm xong, cho đến khi làm xong hành động Snape mới thầm tự mắng mình tay nhanh hơn não.

"Em đã thấy cha đỡ đầu, Remus, hiệu trưởng,..." Harry đột nhiên ngừng nói, chỉ là nhìn Snape chằm chằm, vì sợ Snape đột nhiên biến mất.

Có sự hoảng sợ trong mắt cậu.

Snape chỉ là cứng ngắc đẩy Harry ra, sau đó đáp lại bằng một giọng cứng nhắc "Ngài Potter, tuy rằng ta không trông cậy vào bộ não nhỏ như quỷ khổng lồ có thể nhớ được điều gì, nhưng xin cho ta nhắc nhở ngươi, lúc ở năm thứ năm ta đã dạy ngươi trước khi đi ngủ phải làm trống đầu óc".

"Sau một hồi im lặng, Harry nhẹ nhàng nói "Em phải có phương thức tưởng nhớ bọn họ, em phải trả giá".

Snape ngừng thở.

093

Sự mong manh chân thật trong mắt Harry khiến Snape cảm thấy quen thuộc, giống như những đêm sau cái chết của Lily.

Cảm giác quen thuộc này khiến y muốn xoay người tránh đi, thực tế y đã làm như vậy.

Một đôi tay đột nhiên vòng qua eo cản trở chuyển động của Snape, Harry ôm chặt lấy lưng của người đàn muốn rời đi.

"Giáo sư, anh sẽ không đi lần nữa chứ."

"Lần nữa" Snape đã đoán được người trong giấc mơ mà tên nhóc con này đang nói đến là ai, nhưng lý trí lại cố ý hiểu sai ý tứ này.

"Hôm nay ta sẽ ở lại đây, ngài Potter." Vị giáo sư nhấn mạnh từ "hôm nay".

Đi đến chiếc bàn nhỏ đặt cạnh tường, ngồi xuống lấy mấy cuốn sách đang để gần đó, dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét của người đàn ông như một bức tượng La Mã càng thêm hấp dẫn quyến rũ?

Quyến rũ! Trong một khoảnh khắc, Harry muốn cười nhạo chính mình, đó là một lão dơi già đầu đầy dầu.

Không, anh ấy là một anh hùng.

Trên đời này, sẽ không có người thứ hai có thể cho Harry một niềm tin tuyệt vọng như vậy.

094

Harry nằm trên giường, đôi mắt mở to.

"Giáo sư, anh sẽ không đi nữa chứ."

Thật ra, cũng không phải lần đầu Harry hỏi giáo sư vấn đề này, chính là Snape trước sau vẫn chưa có câu trả lời làm Harry thỏa đáng.

Không hài lòng với câu trả lời của giáo sư, mong chờ được một câu trả lời chính xác, Harry hỏi lại lần nữa.

Snape nhìn Harry, khóe môi gần như mím lại, đáy mắt có chút sâu.

"Ừ"

Người đàn ông cuối cùng bỏ được gật đầu, thật sự trước nay y chưa bao giờ muốn từ chối Harry, luôn là như thế.

Cái này xem như hứa hẹn sao? Hẳn là đúng rồi, Harry chỉ biết giáo sư đồng ý việc gì rồi thì trước nay đều sẽ không có bội ước..

Lời tác giả: Giáo sư...... Ngươi tiêu rồi..

095

Bốn năm trước

Vẻ mặt của Snape trở nên u ám khi nhìn kim giờ điểm bảy giờ, đã đến giờ học, nhưng Harry Potter vẫn chưa đến.

Harry và Snape đã ở trong tình trạng chiến tranh lạnh gần cả năm rồi, nhưng nên gọi chính xác hơn là – chiến tranh lạnh đơn phương của Snape và sự đơn phương níu kéo của Harry.

Harry rất dựa dẫm vào Snape, mặc dù sự dựa dẫm của cậu ấy chưa bao giờ bộc lộ ra trước mặt người ngoài, nhưng đối với Snape, y dường như vẫn đang cố gắng dập tắt lòng tốt của cậu bé.

Sự dựa dẫm của cậu bé... khiến Snape cảm thấy bất an và tội lỗi.

Harry chỉ biết rằng cha mẹ cậu đã nợ y như thế nào, nhưng lại không biết... y cũng là một trong những kẻ sát nhân đã gϊếŧ chết cha mẹ cậu bé.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Snape lại có cảm giác muốn phát điên lên.

Tuy nhiên, theo yêu cầu của cụ Dumbledore, lớp học bế quan bí thuật vẫn được dạy, vì vậy sự xấu hổ và lo lắng này vẫn tiếp tục duy trì cho đến ngày nay.

Harry trốn học.

096

Khi đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi, Snape đã đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tin rằng hôm nay Harry sẽ không về.

"Chết tiệt, Potter không làm cho người ta bớt lo." Khi giọng nói cất lên, Snape quay người đi tìm Harry.

Nếu là bình thường, nhóc con Potter phiền toái không đến lớp, Snape sẽ rất vui vẻ.

Nhưng y biết rằng hôm nay thì khác.

Hôm qua, Sirius Black chết, Snape biết rằng tên ngu ngốc đó đang cảm thấy tội lỗi.

Chuyện này không liên quan gì đến y, Snape cứ tự nhủ như vậy.

Được rồi, y thừa nhận rằng y lo lắng cho thằng ngốc Potter.

Dù sao thì đó cũng là con của Lily, Snape không thể mặc kệ sống chết của nó, Snape tự nghĩ lý do như vậy, lúng túng không chịu thừa nhận y lo lắng đứa trẻ ngây thơ đó sẽ làm những điều ngu ngốc.

Một đứa trẻ mồ côi, người cha đỡ đầu duy nhất bị chính nó hại chết...

Snape nhíu mày, hiếm khi thừa nhận con chó Black ngu ngốc kia cũng có lúc có ích.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng làm việc hung hăng bị mở ra.

097

Quảng trường Grimmauld

Snape mở cửa, trông thật hoang vắng.

Grimmauld luôn tối tăm và đáng sợ với phong cách bài trí đặc trưng thường thấy của gia đình phù thủy hắc ám.

Sự im lặng khác thường ở đây khiến Snape cau mày. Không có sư tử nào trong Hội Phượng hoàng ở đây sao? Lúc này lại để Harry ở nơi này một mình. Y không hiểu những con sư tử ngu ngốc kia đang nghĩ gì!

Snape có chút cáu kỉnh, không thoải mái đi đến phòng Harry.

Nếu không phải tiếng thở yếu ớt đến gần như không phân biệt được của cậu bé, y đã nghĩ không có ai trong phòng.

Y vẫy đũa phép bật đèn trong phòng.

Khuôn mặt cậu bé được chiếu sáng bởi ngọn đèn hiêu hắt, phản chiếu đôi má trắng bệch và cơ thể gầy gò đáng thương của cậu bé quá nhỏ so với chiếc giường đen quá lớn kia.

Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cậu bé, Snape cảm thấy muốn ngừng thở.

"Họ sẽ quay lại sớm thôi." Harry thì thầm với người đàn ông.

Snape chỉ nhàn nhạt trả lời "Ta nghĩ mỗi nhóc con đều có trách nhiệm chăm chỉ học tập, cho nên, Potter, ngươi định nghỉ học sao?"

Harry bỏ qua lời của giáo sư, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy y, rồi dễ dàng nhận ra cơ bắp của người đàn ông dưới lớp quần áo căng cứng lên đột ngột.

"Giáo sư, em không muốn ở lại đây."

"Potter, trò đã qua tuổi ngỗ ngược rồi."

"Giáo sư, đưa em đi đi..." Harry vùi đầu dưới cánh tay của cậu, nhưng giọng nói không chút do dự "Em không muốn nhìn thấy họ. "

" Potter! Ngươi không hiểu ta đang nói gì sao! "

Snape chán ghét những hành vi không được bộ não kiểm soát, bao gồm việc khi y nhìn thấy đôi mắt kia thì tự động làm những việc theo bản năng.

Khi ý thức của Snape quay lại, y đã ôm thiếu niên kia độn thổ.

Được rồi, Snape căn bản không thể từ chối được cậu bé.

Nhóc con chết tiệt.

098

Bốn năm trước. Cuối đường Bàn Xoay

Snape cuối cùng mang Harry về đường Bàn Xoay.

Nếu Harry muốn đến chỗ không có người nào quấy rầy thì nơi này là một chỗ không tồi, lần cuối bọn họ đến đây đã là hơn nửa năm trước.

Lúc đó, Harry thật mong manh, giống như một con búp bê thủy tinh sẽ vỡ tan khi chạm vào.

Nỗi buồn của cậu bé khiến người ta dễ đồng cảm.

Snape chưa bao giờ là người giỏi quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng hôm nay y rất bao dung với Harry.

Y hoàn toàn hiểu cảm giác của Harry.

Tự tay gϊếŧ người thân nhất của mình.

Vì sự ngu ngốc và thiếu hiểu biết của mình, vậy thì... Y bất lực.

(Edit: cái chết của Cedric có thể thông cảm, nhưng trong cái chết của chú Sirius, Harry thật sự có lỗi dù không phải cố ý).

099

Harry nhẹ nhàng nép vào ghế sô pha màu đen, cậu có vẻ lạnh, thậm chí có chút run rẩy.

Snape đưa cho Harry một ly ca cao, rồi ngồi bên cạnh cậu.

Một bàn tay ấm áp bao phủ tay Harry.

Đây là an ủi..

Harry mệt mỏi vùi đầu vào vai Snape, ngăn không cho người kia nhìn thấy vẻ mặt của mình, sau đó nhẹ giọng nói "Thật sự không ai đổ lỗi cho em. Họ rất tốt với em, nhưng càng làm như vậy, em càng cảm thấy tội lỗi."

"Họ đều đang an ủi em rồi nói 'Sirius chết không phải lỗi của em', nhưng em không thể lừa được chính mình. Em biết, đó là lỗi của em. Nếu em có thể thận trọng một chút, em sẽ không phạm phải sai lầm này. "

"Họ đã nói 'em đã cố gắng hết sức'. Nhưng em biết em đã có thể làm tốt hơn nữa... "

Harry tuyệt vọng ngẩng đầu, nhưng thân thể gầy gò không khỏi run lên." Em không thể nào tha thứ cho chính mình. "

Snape nhẹ nhàng ôm lấy vai Harry như muốn cho cậu một chút chỗ dựa vào.

"Không ai có thể tha thứ em, đặc biệt là bản thân em" Harry ngẹn ngào nói.

Giọng cậu bé vô cùng tuyệt vọng, như thể trên đời này không có ánh sáng.

100

Snape nhìn từ một bên, dường như nghĩ đến cảnh tượng quen thuộc nào đó khiến y chìm vào trí nhớ, suýt chút nữa không thể kềm chế.

Thật lâu sau, y mới kéo dài âm thanh, giọng nói của người đàn ông trầm ấm, tao nhã có sức mê hoặc động lòng trong đêm đen.

"Đúng vậy, trên thực tế ngươi biết, đó là lỗi của ngươi." Snape dường như chìm vào ký ức nào đó, thật lâu không thể tự thoát ra được. "Sai lầm này đã khắc vào sinh mệnh, chỉ cần chúng ta còn sống, tội lỗi này sẽ không biến mất".

Snape hạ giọng lập lại lần nữa..

"Không ai có thể tha thứ cho chúng ta."

Harry tiến lại gần Snape, dùng tay phải ôm Snape thật chặt, như thể ôm lấy một chút hy vọng.

Nó không chỉ để an ủi người khác, mà còn để an ủi chính mình.

Trên thế giới này, mỗi người đều ở trong đau khổ mà giãy giụa.

Nhưng Merlin lại luôn tàn nhẫn với họ.

(Edit:... và tác giả tàn nhẫn với chúng ta. Ngược quằn quại)

HẾT CHƯƠNG 10