Ôn Nhụy ý thức được thân phận của mình, vừa rồi cô đột nhiên bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, vọng tưởng có thể giành được niềm vui của Tô Hoài Quân...Đúng là chật vật...
Tới bây giờ rồi, miệng tiểu huyệt đã sớm lầy lội, Tô Hoài Quân cúi đầu nhìn lướt qua, nơi đó còn hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt, khi côn ŧᏂịŧ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc sền sệt chảy ra từ thịt môi, còn kèm theo một ít tơ máu.
Nhìn qua bị đâm vừa hồng vừa sưng.
Ôn Nhụy thở hổn hển, khi cô xoay người, thấy vẻ mặt âm trầm của Tô Hoài Quân, rớt nước mắt, "Xin lỗi... Vừa rồi em không nên kêu như vậy..."
Tô Hoài Quân vẫn không nói chuyện.
Ôn Nhụy cảm thấy, chắc là hắn tức giận.
Vừa rồi là cô khoe khoang thủ đoạn, làm hắn bắn ra.
Ôn Nhụy lớn mật, nhẹ nhàng túm cánh tay Tô Hoài Quân, "Vân thiếu, hm... Tối hôm nay là tôi thất trách, chờ lần sau, lần sau tôi sẽ bồi thường cho ngài..."
Cặp mắt của cô nhìn rất vô tội.
Tô Hoài Quân nhìn chằm chằm cô vài giây, môi mỏng khẽ mở, "Lần sau? Ai nói bây giờ kết thúc?"
Ôn Nhụy sửng sốt, nhưng ngài đã bắn rồi mà?
Tay Tô Hoài Quân nắm vυ' Ôn Nhụy, loại tiếp xúc gần này, vẫn làm Ôn Nhụy thấy không quen, cô run rẩy nhắm hai mắt lại, thậm chí cả người đều cứng đờ, không biết nên đón ý nói hùa thế nào.
"Đàn ông cũng không biết hầu hạ? Như tấm ván gỗ, cô bảo tôi thao thế nào?" Tô Hoài Quân chăm chú nhìn cô.
Lúc này Ôn Nhụy mới hồi thần, cô nên chủ động hơn. Mặt cô đỏ lên, nhưng mà nhanh chóng cúi đầu che giấu xấu hổ trên mặt, cô vươn tay, đặt lên ngực Tô Hoài Quân, bắt đầu thả lỏng người, dựa vào vai Tô Hoài Quân, vυ' cao vểnh cọ xát cơ bắp cứng rắn, mềm mại, giàu co dãn.
Ôn Nhụy lơ đãng nhìn lướt qua phần hông Tô Hoài Quân còn dưới bồn, nơi đó vừa bắn một lần, hình như đã hơi mềm.
Ôn Nhụy nuốt nước miếng, gom đủ dũng khí nói, "Nếu không, tôi khẩu cho ngài?"
"Sao vậy? Hoài nghi năng lực của tôi?" Tô Hoài Quân chỉ liếc nhẹ một cái, như là đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng Ôn Nhụy.
Ôn Nhụy quẫn bách cúi đầu, cảm thấy thiếu gia không dễ hầu hạ, này cũng không được kia cũng không được, rốt cuộc là muốn cô phải làm thế nào?
Tô Hoài Quân hừ lạnh, đè mông Ôn Nhụy, dán vào giữa háng mình, mới chạm vài cái, Ôn Nhụy đã cảm giác được côn ŧᏂịŧ kích cỡ khả quan đang dần dần thức tỉnh trong cơ thể.
Hiển nhiên, trong việc công năng côn ŧᏂịŧ không có bất cứ chướng ngại nào.
Giữa hai chân Ôn Nhụy bị côn ŧᏂịŧ chạm vào, co rút lại, bởi vì trong ao, hơn nửa người cô bị Tô Hoài Quân đè lên, mũi chân không dẫm đến đáy ao, mà khi Ôn Nhụy sắp chìm xuống, khó tránh khỏi bị côn ŧᏂịŧ thô dài đâm trúng.