Tô Hoài Quân nhéo gương mặt cô, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, trước sau như một, cặp mắt phượng cũng mị theo, "Lâu rồi không nghe em kêu anh, sau này phải kêu nhiều hơn, biết chưa?"Lên xe, đúng là ấm hơn nhiều, Tô Nguyệt dần dần thả lỏng.
"Nói đi, muốn anh giúp cái gì?" Tô Hoài Quân cởϊ áσ khoác, bên trong là áo sơmi màu tím đậm, cúc áo cũng không gài, lộ ra eo bụng màu mạch và đường cong cơ bắp, chân dài đi phía trước, nhìn rất thư thái.
Tô Nguyệt do dự, vẫn quyết định mở miệng, bởi vì trước mặt Tô Hoài Quân, mặc kệ Tô Nguyệt lấy cớ gì, đều bị liếc mắt nhìn thấu, "Chuyện là... Gần đây em hơi kẹt... Anh cho em mượn 100 vạn được không?"
Cô cẩn thận mở miệng.
Nhưng trong lòng Tô Nguyết biết rõ, 100 vạn đối với Tô Hoài Quân, không đủ để gọi là tiền. Nhiều nhất, chỉ đủ để tiêu vặt một ngày.
"Mượn?" Tô Hoài Quân khẽ nhếch cằm, "Khinh thường anh?"
"Em không có ý đó, nhưng đó là tiền của anh, em không thể vô duyên vô cớ lấy không." Tô Nguyệt khẩn trương nắm váy. "Anh yên tâm, chờ em đổi việc, sẽ trả hết số tiền này lại cho anh."
Kỳ thật làm người một nhà, trong chuyện tiền bạc, không nên tính rõ ràng tới vậy.
Nhưng Tô Nguyệt không làm được...
Cho dù là anh, cũng không được.
Tô Hoài Quân nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên người Tô Nguyệt. Chắc là cũng biết rõ tâm tư Tô Nguyệt. Nhưng hắn không truy cứu, chỉ chống cằm nhàn nhạt nói, "Được, chỉ cần em đồng ý với anh một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Tô Nguyệt khẩn trương muốn nghẹt thở.
Tô Hoài Quân mỉm cười, "Rời khỏi Lục Mẫn Hà, dọn tới chỗ anh ở."
Tô Nguyệt không nói gì, cô cúi đầu, tuy rằng đã rất khống chế, nhưng vẫn cảm giác được cảm xúc uể oải, cô đặt tay lên cửa xe, "Em trở về suy xét lại, thả em xuống xe đi."
"Không nghe lời anh?" Trong mắt Tô Hoài Quân hiện ra mãnh liệt tức giận, "Tiểu tử Lục Mẫn Hà đó làm sao mà xứng với em?"
Đương nhiên là Tô Hoài Quân rõ ràng, cái gọi là suy xét của Tô Nguyệt chỉ là dỗ hắn. Thật ra trên mặt cô đã có đáp án.
"Tại sao các người đều ép ai rời khỏi Lục Mẫn Hà? Rõ ràng là anh ấy rất tốt với em!" Tô Nguyệt đỏ hốc mắt, nhưng bởi vì giọng nói quá mềm, nghe thế nào cũng như đang làm nũng.
Tô Hoài Quân nắm được trọng điểm, giả vờ tỉnh tâm hỏi, "Các người? Còn ai có chung chí hướng với anh?"
"Anh không cần biết!" Tô Nguyệt thở phì phò hô to, "Dừng xe, tôi muốn xuống!"
Nhưng Tô Hoài Quân không lên tiếng, tài xế không dám dừng, nơm nớp lo sợ chạy thêm một đoạn, cho đến khi Tô Hoài Quân vẫy tay, lúc này tài xế mới dám dẫm phanh.
Tô Nguyệt đi không quay đầu lại.
Tô Hoài Quân nhìn bóng dáng cô, sắc mặt âm trầm.
Thật là, trưởng thành rồi, không còn là người lúc trước bị hắn khống chế nữa.
Hắn gọi một cuộc điện thoại, giọng nói lạnh lẽo, "Hành tung gần đây của Tô Nguyệt, đã tiếp xúc với những ai, điều tra rõ toàn bộ cho tôi."