Thuốc mỡ lạnh lẽo, mới vừa chen vào, Tô Nguyệt đã hít hơi, cô nắm cánh tay Tống Diên Kỳ, lòng bàn tay dùng sức, tây trang xuất hiện nếm nhăn."Ngô..."
"Đau không?" Tống Diên Kỳ nhíu mày kiếm, rút đầu ngón tay ra ngoài vài phần, không vội chen vào, mà là vuốt ve gần môi âʍ ɦộ, thỉnh thoảng đẩy hai cánh thịt môi, dò xét bên trong, đó là nơi mẫn cảm nhất của Tô Nguyệt, sờ vài cái, cả người cô đã run rẩy.
Tô Nguyệt cắn môi dưới, nghẹn sắp không thở nổi.
Tổng tài...
Nhất định là tổng tài cố ý.
Thấy cả người cô thả lỏng, ngón tay cắm vào đường đi lần nữa, linh hoạt tìm kiếm.
Tống Diên Kỳ rũ mắt, thêm một ngón tay, lúc này mới hai ngón tay vào, nơi đó của cô giống như bị lấp đầy hoàn toàn, đường đi hút chặt hắn, may mắn chỉ là ngón tay, nếu là côn ŧᏂịŧ cường tráng của hắn, chỉ sợ là phải bị ăn không nổi, không cắm vào được.
"Tổng tài, anh..." Tô Nguyệt khó nhịn vặn vẹo eo, bởi vì bị tìиɧ ɖu͙© khơi dậy, trên má ửng đỏ lạ thường, cô nhếch miệng nhỏ, tức giận, "Anh nói chuyện không giữ lời!"
"Là em kẹp chặt tay anh, anh không rút ra được." Tống Diên Kỳ cho cô cúi đầu, nhìn hai cánh thịt môi phấn nộn bị hai ngón tay căng ra thọc vào, nơi đó đã sớm ướt đẫm, còn có thủy quang trong suốt.
Thấy Tô Nguyệt nhìn đến ngốc, Tống Diên Kỳ rút tay ra, đưa tới trước mặt cô, cho cô ngửi hương vị của mình, nhìn bộ dạng kỳ lạ của cô, hắn khẽ nhếch môi mỏng, "Nhìn đi, tiểu thư ký, em đúng là tao."
Tô Nguyệt nghiêng đầu, tức giận phình quai hàm.
Tống Diên Kỳ nhéo cằm cô, xoay tầm mắt cô lại, cúi xuống hôn, ngậm cái miệng nhỏ khẽ nhếch của Tô Nguyệt, lưỡi dài thuận lợi đi vào, giống như côn ŧᏂịŧ, cường ngạnh trong khoang miệng cô, liếʍ mυ'ŧ mật dịch.
Ánh mắt Tống Diên Kỳ tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, nhưng vần đè xuống, "Tiểu thư ký, chờ em khỏe, anh phải dùng côn ŧᏂịŧ thao em."
Tô Nguyệt ra khỏi văn phòng tổng tài, đi đường không vững, qυầи ɭóŧ cọ xát môi âʍ ɦộ sưng đỏ mẫn cảm, rất khó chịu, nhưng cố tình cô còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên chào hỏi với mọi người.
Tô Nguyệt thấy Vu Nam vội vàng xử lý văn kiện, như không chú ý tới thư ký là cô tự nhiên xuất hiện.
"Trợ lý Vu Nam, tôi hỏi một chút, chuyện từ chức, tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu..." Tô Nguyệt rối rắm, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Cô không muốn phụ trách với tổng tài, cô muốn bỏ trốn!
Vu Nam đẩy mắt kính, nói với Tô Nguyệt, "Nga, không nhiều."
Tô Nguyệt vui vẻ.
Có hy vọng!
"Chừng một trăm vạn."
"..."