Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 19

Căn phòng yên tĩnh lần nữa, Ôn Noãn đã bị Ôn Lĩnh dỗ ngủ, cả hai cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc chuyện vừa rồi.

Ôn Lĩnh không ngờ bản thân lại xúc động như vậy, cô cho rằng cô sẽ khống chế khát vọng của bản thân với Cố Dung Khanh, ai biết đâu được....

Còn Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân thật hoang đường, đã không từ chối rồi thì thôi, đã vậy còn luyến tiếc nữa.

Cô chưa từng thích ai, mà đã thích rồi thì phải ghen, cô nghĩ rằng mình thự sự thích Ôn Lĩnh, nhưng mà nghĩ đến việc ăn dấm với con gái thì có chút...

Bây giờ, Cố Dung Khanh có chút không giống Cố Dung Khanh ngày xưa.

Trong bóng tối, cô nhìn một bên mặt Ôn Lĩnh, suy nghĩ được Ôn Lĩnh đối xử ôn nhu là một việc rất hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay Ôn Lĩnh.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Lĩnh và Ôn Lĩnh dậy trước, Ôn Lĩnh mơ mơ màng màng ôm lấy Ôn Noãn, giống như ở nhà vậy. Ôn Lĩnh hôn hôn lấy Ôn Noãn nhưng lại bị Ôn Noãn ghét bỏ, Ôn Noãn bĩu môi nói, "Mẹ chưa có đánh răng, thúi!"

Ôn Lĩnh giả vờ tức giận nói với Ôn Noãn, "Vậy thì mẹ không hôn con nữa!"

Ôn Noãn vừa nghe vậy làm bộ uỷ khuất, "Vậy mẹ hôn Ôn Noãn đi." Nói xong chu chu cái miệng nhỏ ra.

Ôn Lĩnh thật sự không chịu được bộ dáng đáng yêu của con gái nhà mình, hung hăng mà hôn sau đó lại trêu đùa với Ôn Noãn, Ôn Noãn cười rộ lên.

Lúc Cố Dung Khanh tỉnh dậy, thấy một màn như vậy. Ôn Lĩnh chơi đùa khiến cho Ôn Noãn vui vẻ. Dưới ánh nắng mặt trời, hai người chơi đùa như vậy cực ấm áp, cô cũng muốn tham gia nhưng không biết phải làm sao.

"Mẹ nhỏ dậy rồi!" Ôn Noãn thoát khỏi vòng ngực của Ôn Lĩnh, nhào qua bên người Cố Dung Khanh, chu chu cái miệng nhỏ ra muốn hôn.

Cố Dung Khanh cười ôm hôn Ôn Noãn.

Ôn Lĩnh ngồi một bên giả vờ tức giận, "Trong lòng Tiểu Noãn chỉ có mẹ nhỏ, không thích mẹ lớn."

Ôn Noãn nghe xong liền hoảng loạn ôm lấy Ôn Lĩnh, ngoại miệng còn dõng dạt nói, "Thích mẹ lớn mà." Sau đó lại hôn Ôn Lĩnh, lúc này Ôn Lĩnh mới hài lòng, cười bế Ôn Noãn lên.

Cố Dung Khanh cũng cười đi theo.

...

Sáu giờ sáng, Lương Mị tỉnh giấc, vừa tỉnh thì đầu đã đau, eo cũng đau, làm cả người cô không được thoải mái, cả người có chút mơ hồ. Hôm qua uống chén rượu xong còn không cảm giác như vậy. Bây giờ, đầu thực sự toan, cô xoa xoa đầu định ngủ thêm chút nữa, lại đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng. Vì sao chăn đã bị cô quấn chặt mà ở bên cạnh vẫn có cái gì đó phồng lên...

Cô ngốc một lát mới ý thức được, gần đây cô hay tránh mặt Lâm Tự.

Ngày hôm qua, cô không có cách nào có thể tránh mặt được, cô và Lâm Tự cùng nhau đi chung trong một thang máy, cô không nói chuyện Lâm Tự cũng không nói. Cô mím môi muốn hỏi lại không nói ra được, quả nhiên cuối cùng Lâm Tự cũng đi lên tầng 5.... Đi lên tới cửa Lâm Tự hỏi cô vì sao lại trốn, cô cũng không có nhớ rõ bản thân đã trả lời thế nào.

Mà cô lại càng không nhớ được, là cô chủ động hôn Lâm Tự hay Lâm Tự chủ động hôn cô. Cô chỉ nhớ hai người đi vào phòng, giường còn chưa kịp nằm, Lâm Tự đã gấp muốn cô một lần, sau khi nếm được vị ngon ngọt cô cũng chủ động. Cho nên bây giờ cả eo của cô vừa đau vừa toan.

Cô nhóc Lâm Tự này lớn lên cũng thật xinh đẹp, lại có chút thanh tao, lúc ngủ cũng rất đáng yêu. Lương Mị ngắm nhìn cô ngủ mà trong lòng có chút hối hận, hối hận bản thân lại đi trêu chọc cô nhóc này? Đã lâu lắm rồi cô không có yêu đương với con gái, Lâm Tự thật sự rất đẹp lại hợp sở thích của cô, nhưng nếu Lâm Tự xuất hiện sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.

Một lúc sau, Lâm Tự tỉnh dậy, cô chớp chớp mắt nhìn Lương Mị, sau đó vươn tay ôm lấy Lương Mị, cô cọ cọ ở cổ Lương Mị, Lương Mị cũng không có trốn tránh, lấy tay xoa xoa đầu Lâm Tự, "Thực xin lỗi."

Lâm Tự ngẩng đầu nhìn Lương Mị không hiểu, rõ ràng cả hai lần đều là cô khi dễ Lương Mị.

"Chị Lương Mị, làm sao vậy? Có cái gì mà xin lỗi."

"Chị... chị muốn nói với em một chuyện."

Lâm Tự nhìn Lương Mị không nói gì, sau đó cô nghe Lương Mị nói, "Lâm Tự, chị... đã có bạn trai."

Lâm Tự không nhớ được cô làm sao đi ra khỏi phòng Lương Mị, đối với lời nói của Lương Mị cô thực sự vẫn không hiểu, cô muốn hỏi Lương Mị đang giỡn sao? Nhưng cô lại thấy được ánh mắt nghiêm túc của Lương Mị, cô không nói gì chỉ mặc quần áo xong đi ra ngoài. Bây giờ cô đã hiểu vì sao Lương Mị lại nói xin lỗi với cô. Vậy tại sao đã có bạn trai rồi mà còn muốn tán tỉnh cô? A... không phải là cô tán tỉnh người ta mới đúng.

Ăn sáng xong, Ôn Lĩnh định đưa Ôn Noãn sang chỗ mẹ cô. Kết quả Tiểu Noãn không chịu cứ quấn lấy cô, một hai phải ở cùng cô, còn muốn ở với Cố Dung Khanh nữa. Nhưng mà gần đầy phần diễn xuất của Cố Dung Khanh rất quan trọng, cô ấy không có cách nào xin nghỉ để đi chơi với Ôn Noãn. Ôn Noãn ban đầu còn không chịu, sau Ôn Lĩnh phải vừa dỗ vừa đe doạ thì mới dụ được Ôn Noãn, nói cô bé phải ngoan thì mẹ và mẹ nhỏ mới dẫn cô bé đến công viên giải trí. Ôn Noãn nghe xong có chút uỷ khuất nhìn Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh thấy con gái uỷ khuất cũng không đành lòng, cho nên dỗ cô bé buổi trưa có thể đến tìm mẹ để ăn cơm, Ôn Noãn mới vui lên được.

Lúc Cố Dung Khanh chuẩn bị đi ra cửa, cô nhận được tin nhắn của Lương Mị. Nói cô không thoải mái, hôm nay muốn ở khách sạn nghỉ ngơi. Cố Dung Khanh trả lời được, sau đó chuẩn bị đồ cùng Ôn Lĩnh đi ra cửa. Lúc này, Ôn Noãn chạy đến, bảo mẹ nhỏ ngồi xuống, Cố Dung Khanh nghe lời ngồi xổm xuống, Ôn Noãn ôm lấy cổ cô, hôn lên má cô nói, "Mẹ nhỏ, cố lên!"

Cố Dung Khanh cười cười hôn lại gương mặt nhỏ kia, sau đó mới ra khỏi phòng.

Sau khi, Cố Dung Khanh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Ôn Lĩnh và Ôn Noãn, Ôn Lĩnh cũng gửi cho Lâm Tự một tin nói hôm nay có thể nghỉ ngơi. Sau đó, cô ở phòng chơi với Ôn Noãn.

Ôn Noãn có mang mấy món đồ chơi nhỏ đến đây, Ôn Lĩnh chơi cùng với con bé một lát, sau đó xong phim hoạt hình, nhìn đồng hồ sắp đến giữa trưa. Ôn Lĩnh định mang Ôn Noãn đi tìm Cố Dung Khanh ăn trưa, không ngờ mẹ cô lại đến, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì gõ cửa gọi cô.

"Tiểu Noãn, bà ngoại tới." Hứa mẹ vào phòng, vui vẻ bế Ôn Noãn lên không thèm nhìn Ôn Lĩnh một cái, dì Lâm chào Ôn Lĩnh nói, "Mẹ con muốn tìm con và Dung Khanh ăn trưa."

Không chờ Ôn Lĩnh đồng ý, Hứa mẹ đã mở miệng nói, "Tôi đây là tới tìm cháu gái đi ăn, còn cái người mà vứt bỏ vợ... tôi đây không thèm ăn với cô ta."

"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy? Ai vứt bỏ vợ...." Ôn Lĩnh xấu hổ nhìn dì Lâm, đoán chừng mẹ cô đã biết được gì từ con gái của dì Lâm rồi. Hừ cô gái đó một chút bí mật cũng không biết giữ.

Dì Lâm cười nói, "Để dì gọi cho Lâm Tự, gọi con bé đi ăn."

Gọi một lúc, đầu bên kia mới bắt máy, nhưng Lâm Tự nói không khoẻ cho nên không muốn đi, dì Lâm quan tâm vài câu sau đó ngắt máy.

Cứ như vậy mấy người họ đi tìm Cố Dung Khanh ăn trưa.

Vào lúc ăn trưa, Ôn Lĩnh cảm thấy mẹ cô cứ kỳ quái thế nào đó, nhìn đông nhìn tây rồi lại cầm điện thoại không ngừng nhắn tin, ngay cả có mấy lần Ôn Noãn nói chuyện với bà, bà cũng không đáp lại.

Sau đó không biết như thế nào, mẹ cô đột nhiên cười vui vẻ nhìn cô và Cố Dung Khanh, cười làm cho người ta cảm thấy phát sợ, nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, dường như Cố Dung Khanh không phát hiện ra có gì bất thường, vẫn luôn đút Ôn Noãn ăn cơm. Ôn Lĩnh cười cười, bỗng nhiên mẹ cô ôm Ôn Noãn đi qua, "Tiểu Noãn có nhớ bà ngoại không?"

"Nhớ!"

"Vậy hôm nay, Tiểu Noãn ngủ với bà ngoại nha, bà ngoại rất nhớ Tiểu Noãn."

Ôn Lĩnh cảm thấy mẹ cô đang tính làm chuyện xấu gì đây. Nhưng mà cô không có bằng chứng.

Ôn Noãn buồn rầu nhìn Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh, lại nhìn bà ngoại, con bé khó mà đưa ra lựa chọn.

Hứa mẹ rèn sắt khi còn nóng, "Ngày hôm qua, Tiểu Noãn đã ngủ cùng với mẹ và mẹ nhỏ rồi. Hôm nay, phải ngủ cùng bà ngoại a."

Ôn Noãn vừa nghe thì thấy bà ngoại nói có chút đúng, sau đó gật đầu đồng ý, còn nói ngày mai sẽ ngủ cùng mẹ và mẹ nhỏ. Hứa mẹ lập tức gật đầu nói có thể.

Ôn Lĩnh nghe xong lại uể oải.

Cô nghĩ trong lòng, hôm nay chỉ sợ không có cách nào ăn vạ phòng 503 rồi.

Cô nói với Cố Dung Khanh, "Vậy hôm nay, tôi về lại lầu 3."

Tay Cố Dung Khanh nắm chặt chiếc đũa rồi thả xuống, nhìn Ôn Lĩnh nói "Biết rồi." Tâm trạng không vui.

Hứa mẹ sợ không ai biết hay sao mà kích động nói, "Con đi về phòng ngủ?" Giọng nói rất lớn làm cho Ôn Noãn sợ hãi, dì Lâm nắm lấy cánh tay bà, ánh mắt đảo đảo, Hứa mẹ hồi phục tinh thần, "Ách.... Mẹ chỉ kinh ngạc thôi, nghĩ hai đứa...."

Ôn Lĩnh càng nhìn bà càng thấy kỳ quá, mẹ cô khẳng định có chuyện gạt cô.

Cố Dung Khanh cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.

Ăn cơm xong, Cố Dung Khanh quay lại phim trường đóng phim, mẹ cô và dì Lâm mang Ôn Noãn ra ngoài chơi. Trước khi dì Lâm đến tìm Ôn Lĩnh nói, "Lâm Tự có chút không khoẻ, con xem con bé giúp dì." Ôn Lĩnh gật đầu đồng ý, bảo lát nữa sẽ đến xem.

Lúc Ôn Lĩnh trở về phòng có chút hoảng sợ, trong phòng không có một bóng đèn, rèm cũng kéo kính mích lại, Lâm Tự đắp chăn nằm một đống trên giường.

Gọi một tiếng Lâm Tự, Lâm Tự không trả lời.

Sau đó, Ôn Lĩnh kéo rèm ra, ngồi ở mép giường Lâm Tự hỏi, "Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ?"

Lâm Tự kéo chăn xuống một chút nói, "Không có sao."

Ôn Lĩnh nhận ra giọng nói của Lâm Tự có điểm khác thường, giống như vừa khóc, cô kéo chăn Lâm Tự xuống, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Lâm Tự.

Ôn Lĩnh lo lắng hỏi, "Rốt cuộc em làm sao vậy? Mới một đêm chị không ở đây, đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Tự vẫn không nói chuyện, Ôn Lĩnh có chút sốt ruột, dỗ dành cô, "Dì Lâm biết em không khoẻ, rất lo lắng." Rồi nói tiếp, "Nhìn thấy em thành thế này, chị cũng lo lắng."

Lâm Tự bị Ôn Lĩnh dỗ, nước mắt lại rơi, tiếng khóc khàn khàn, "Chị Ôn Lĩnh...."

Ôn Lĩnh gật đầu ý bảo đang nghe.

"Chị Lương Mị, có bạn trai rồi." Nói xong nước mắt Lâm Tự rơi càng nhiều.

Ôn Lĩnh nghe xong cũng đơ người, việc Lương Mị có bạn trai thì cô biết nhưng mà quên mất, hơn nữa mấy ngày gần đây Lương Mị cũng không có chủ động làm cái gì, Lâm Tự cũng không đề cập tới Lương Mị, cô cho rằng Lâm Tự đã buông Lương Mị rồi, cho nên cũng không nói.

"Em và Lương Mị.... Hai người lại?"

"Tối hôm qua, em đi tìm chị ấy... sau đó...." Lâm Tự nói, đột nhìn ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh, cô phát hiện Ôn Lĩnh không hề bất ngờ với việc Lương Mị có bạn trai.

Vì vậy cô hỏi, "Chị Ôn Lĩnh, chị biết chị Lương Mị có bạn trai sao?"

Ôn Lĩnh chớp chớp mắt, "Chị...."

Bây giờ, cô nên giải thích sao đây?