Ngụy Huyên nhìn Nhã Nhã dạng chân để lộ hạ thể,miệng khô lưỡi đắng, thế nhưng rất muốn đi lên phủng liếʍ ăn. Khẳng định rất mỹ vị, rất ngon miệng. Nhưng nàng vẫn nhịn xuống, chỉ có côn ŧᏂịŧ ở dưới la ngạnh bang bang, đã sớm đâm đến trên bụng, thực thô dài một cây.
“Ta xem xong rồi…” Ngụy Huyên nói, miễn cướng đem tầm mắt dời đi, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Nhã Nhã, mới phát hiện gương mặt đó đã phiếm hồng, ở thẹn thùng.
“Âm… Xem xong muốn phụ trách thu tập…” Nhã Nhã thật sự thẹn thùng, không dám nhìn Ngụy Huyên quay mặt nhìn về hướng khác.
“Hảo.” Ngụy Huyên từ dưới đất đứng lên, không rảnh lo lều trại phía dưới, duỗi tay giúp Nhã Nhã thu thập. Đem váy ngắn kéo về chỗ cũ, nhưng vẫn còn rất lộ. Rốt cuộc, cặp chân dài có chút gợi cảm đang trương ở trên sô pha.
Ngụy Huyên đứng ở nơi đó do dự một lát, rồi sau đó duỗi tay tiểu tâm bắt lấy đùi non mềm bóng loáng, đem chúng nó nhất nhất buông xuống. Lại giúp Nhã Nhã đi lại giày, cuối cùng đem hai chân khép vào một chỗ.
“Thu thập tốt, chạy nhanh tắm rửa đi ngủ… Nhã Nhã?” Ngụy Huyên đang nói bỗng bị hành động của Nhã Nhã dọa tới. Tay Nhã Nhã bắt lấy lều trại lớn của nàng, khinh khinh nhu nhu mà nói.
“Ta cũng muốn nhìn phía dưới của tiểu Ngụy Huyên đâu, ngươi có cho xem hay không?” Nhã Nhã mị nhãn như tơ nhìn Ngụy Huyên, nũng nịu nói.
Tuy tay chỉ đặt trên côn ŧᏂịŧ không thế nào lay động, nhưng Ngụy Huyên vẫn là một trận thoải mái, kìm nén để không rêи ɾỉ ra tiếng. Sau đó vội vàng thu côn ŧᏂịŧ trở lại, Nhã Nhã lại bắt lấy côn ŧᏂịŧ không buông. Thu hồi một chút, qυყ đầυ như quả trứng gà còn không nặng không nhẹ bị bắt lấy. Ngụy Huyên cảm giác rõ ràng thoải mái, thậm chí nhịn không được hướng tay nhỏ đi một xíu, lại vội vàng thu hồi tới. Trong quá trình này bị làm cho thật sướиɠ, rõ ràng cách váy cùng qυầи ɭóŧ, vì sao lại như vậy?
Ngụy Huyên sung sướиɠ lại có chút hỏng mất, thân thể cương ở nơi đó không dám lộn xộn.
“Không cho nhân gia xem sao? Thật không công bằng. Ngươi vừa rồi xem nhân xem đến cẩn thận như vậy.” Nhã Nhã dẩu miệng nhỏ, có chút không vui nói.
Như thế nào có thể cho ngươi xem đâu? Ta còn muốn bảo vệ bí mật a! Ngụy Huyên rất là bất đắc dĩ, đầu óc thế nhưng nóng lên, thế nhưng đồng ý: “Ngươi chỉ có thể xem không thể sờ loạn. Tay ngươi bắt lấy ra…”
“Ân! Ân!” Nhã Nhã vội gật đầu, tay thực nhanh thu hồi, đôi mắt tràn đây ánh sáng nhìn hạ bộ của Ngụy Huyên.
Ngụy Huyên bị cặp mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm. Ngụy Huyên có chút xấu hổ, cắn môi nhẹ giọng nhắc nhở: “Thực xấu, thực cay đôi mắt.”
Nhã Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, kiều thanh thúc dục: “Chạy nhanh cho ta xem, ta muốn xem đại côn ŧᏂịŧ, tiểu Ngụy Huyên đại côn ŧᏂịŧ.”
Tiểu Ngụy Huyên đại côn ŧᏂịŧ? Ngươi không thấy cách nói này trước sau mâu thuẫn sao? Ngụy Huyên có điểm vô ngữ, bất quá vẫn là duỗi tay sờ váy, đem qυầи ɭóŧ bên trong kéo xuống.
Côn ŧᏂịŧ hto cứng mất đi trói buộc, ở trong váy hung hăng kiều kiều, bất quá thực nhanh bị Nhã Nhã nhấc váy lộ ra ánh sáng.
Đúng vậy, Ngụy Huyên đem căn côn ŧᏂịŧ hoàn toàn triển lộ ra tới cho Nhã Nhã nhìn. Nàng cảm thấy, Nhã Nhã khẳng định sẽ giúp nàng giữ bí mật này. Đến nỗi nàng thấy thế nào thì mặc cho số phận đi. Chẳng sợ Nhã Nhã đem nàng trở thành quái vật, đêm này liền phải dọn đi, nàng cũng nhận. Tuyệt không trách Nhã Nhã, đều là vấn đề thân thể của chính mình, không phải sao?
Đại côn ŧᏂịŧ hồng nhạt ở nơi đó nhếch nhếch lên. Qυყ đầυ mẫn cảm cư nhiên đang chảy nước. Giống như miệng, thèm đến chảy nước miếng.
Thèm cái gì đâu? Tất nhiên là thèm tiểu huyệt vừa mới nhìn thấy, thèm toàn bộ thận thể của Nhã Nhã! Bất quá Ngụy Huyên lúc này tâm tình rất bình tĩnh, đang chờ đợi thẩm phán Nhã Nhã.
Nhã Nhã rũ mắt nhìn đại côn ŧᏂịŧ, đầu tiên đại khái là kinh ngạc, sau đó đôi môi hồng nhuận ngoéo một cái, kiều kiểu nhu nhu nói: “Côn ŧᏂịŧ thật lớn, đây là cái gọi đồ chơi tìиɧ ɖu͙© sao? Có thể cho ta mựn chơi được không?”
“Cho ngươi mượn chơi?” Ngụy Huyên trợn mắt há mồm.
Nhã Nhã nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng rồi, không phải có thể lấy xuống sao? Mau lấy xuống cho ta chơi a.”
Lấy xuống gì đó Ngụy Huyên lựa chọn xem nhẹ, bởi vì nàng biết Nhã Nhã đang trêu chọc nàng, nàng hiện tại chỉ tò mò một sự kiện: “Ngươi muốn… Như thế nào chơi?”
Nhã Nhã ngẩng đầu xem nàng, kiều thanh hỏi lại: “Ngươi muốn ta chơi như thế nào? Là dùng lưỡi liếʍ vẫn là nhét vào phía dưới? Ngụy Huyên quả nhiên muốn hung hăng dùng nó khi dễ ta đi? Thật quá xấu rồi!”
“Không có. Ta tuyệt đối không nghĩ như vậy... Đây là côn ŧᏂịŧ thật, ta… Ta là cái quái vật đi?” Ngụy Huyên thẳng thắn, tuy rằng mắt thường nhìn thấy cũng biết rằng đây là côn ŧᏂịŧ thật, nhưng chính miệng nói ra vẫn là tốt hơn.
Nàng hiện tại hi vọng Nhã Nhã có thể thiếu chán ghét nàng một chút. Về sau chỉ sợ không thể làm bằng hữu tốt, vậy làm bằng hữu bình thường cũng được, như vậy nàng cũng đã cảm thấy đủ.
Nhã Nhã lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, ta rất thích, thích tiểu kê nhi Ngụy Huyên, bất quá…”
Tiểu kê nhi Ngụy Huyên? Rõ ràng lớn như vậy! Ngụy Huyên thật hết chỗ nói, sau đó vội vàng hỏi: “Bất quá cái gì?”
Nhã Nhã tầm mắt lại dừng trên căn đại côn ŧᏂịŧ, tò mò hỏi: “Phía dưới trừ tiểu kê nhi, còn có âʍ đa͙σ hay không? Ngươi đi tiểu như thế nào?”
Cho nên Nhã Nhã không chán ghét nàng sao? Ngụy Huyên rất kinh hỉ, rồi sau đó xách côn ŧᏂịŧ lên, đẩy trứng nhíu nhíu qua một bên, cho Nhã Nhã xem mặt sau có âʍ đa͙σ.
“Cùng trước kia giống nhau đi tiểu.” Ngụy Huyên trả lời.
“Như vậy, côn ŧᏂịŧ ngạnh như vậy, khẳng định là muốn tìm địa phương cắm đi?” Nhã Nhã lại đang hỏi loại vấn đề này.
Loại vấn đề này thực làm cho Ngụy Huyên rất mơ màng. Vì cái gì hỏi cái này, ngươi có phải hay không… Muốn cho ta cắm?
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ, căn bản không dám nói ra khỏi miệng, cái này đối với Nhã Nhã quá không tôn trọng. Nàng chỉ có thể kiên quyết phủ nhận: “Không có a, hiện tượng sinh lý bình thường, uống nước nhiều liền sẽ ngạnh.”
“Nhưng ngươi vừa rồi nói không phải dùng nó đi tiểu a, cho nên uống nước nhiều cùng nó có quan hệ gì?” Nhã Nhã thực nhanh phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Ngụy Huyên.
Ngụy Huyên nghèo từ, chỉ phải cúi đầu thừa nhận: “Là có một chút du͙© vọиɠ, bất qua ta sẽ khống chế được, bảo đảm không khi dễ ngươi, ta thề!”
Nói đến mặt sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định.
Nhã Nhã doanh doanh cười, nhu nhu nói: “Hảo a, chờ mong biểu hiện của ngươi, tiểu Ngụy Huyên, cố lên nha!”