Ngụy Huyên rất muốn hỏi Nhã Nhã bên trong váy rốt cuộc ngươi mặc cái gì, Nhã Nhã chưa cho nàng cơ hội, nói câu “Chúng ta đi thôi.” Làn váy liền lay động, mở cửa đi ra bên ngoài. Ngụy Huyên đành phải tâm sự nặng nề mà đuổi kịp. Nhưng nàng cũng có biện pháp giải quyết, chính là tận lực ở bên cạnh Nhã Nhã chống đỡ, có người nhìn qua nơi nào nàng liền chắn ở chỗ đó. Chỉ cần nàng che chắn tốt, Nhã Nhã cùng bình thường mặc quần không sai biệt lắm!
Cho nên bắt đầu từ thang máy, công việc của Ngụy Huyên trở nên lu bu lên. Trong chốc lát xuất hiện ở trước hoặc sau Nhã Nhã,có khi bên trái hoặc phải.
“Tiểu Ngụy Huyên ngươi đang làm gì vậy?” Ánh mắt Nhã Nhã đi theo vị trí của Ngụy Huyên, nhu nhu hỏi.
Ngụy Huyên đem công tác thả chậm một chút, nhưng vẫn đây vào đấy bảo hộ đế váy Nhã Nhã không bị nhìn trộm, miệng trả lời: “Ta chắn gió cho ngươi, đêm nay gió có điểm lớn.”
“Có sao? Vậy ngươi phải cẩn thận chắn nha.” Nhã Nhã câu môi cười, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía trước.
Thời điểm lên cầu vượt, tòa bộ hành trình của Ngụy Huyên đều đi phía sau Nhã Nhã, bởi vì phía sau có người lén lén lút lút xem! Ngụy Huyên sợ chính mình chắn không tốt, còn quay đầu trừng mắt nhìn người nọ liếc mắt một cái. Người nọ sợ tới mức cầu vượt cũng không đi yên lặng lùi xuống phía dưới.
Nhã Nhã đứng trên cầu vượt xem phía dưới ngựa xe như nước vẻ mặt thích ý, đi lên cầu vượt có không ít người lui tới, Ngụy Huyên rối rắm một lát liền quyết định phía sau Nhã Nhã. Nhưng nàng luôn đứng như vậy có vẻ không thích hợp, giống chút người không có ý tốt, còn may nàng là nữ sinh bằng không sớm đã bị người đánh đến mắt thâm tím.
Lúc này Nhã Nhã duỗi tay đem nàng túm đi qua, ôn nhu nói: “ Tưởng giúp nhân gia chống đỡ, ngươi có thể dùng tay giúp ta che lại, ngươi đứng như vậy rất kì quái.”
“A? Dùng tay?” Ngụy Huyên khó có thể tin, Nhã Nhã đây là làm nàng sờ mông sờ đùi đi? Việc này, sao có thể…
Nàng đang loạn suy nghĩ, tay nàng bỗng nhiên bị Nhã Nhã bắt lấy, thật sự đưa tới trên mông kiều kiều tròn tròn. Tuy rằng cách một lớp váy tơ lụa, nhưng cảm xúc kia nàng vẫn cảm thụ rõ ràng! Không không không, không thể như vậy, hẳn là phải thu hồi tay! Ngụy Huyên cảm thấy vẫn nên đứng phía sau Nhã Nhã, ngăn cản tầm nhìn của người khác tương đối tốt.
Nhã Nhã lại ở nơi đó nhẹ nhàng nói: “Giúp ta che hảo nga, ta bên trong chính là không mặc tiểu qυầи ɭóŧ.”
Nói, Nhã Nhã còn bò ở lan can, mông phía sau dẩu dẩu. Tư thế này dễ dàng nhìn hết đi? Hơn nữa ngươi còn không có mặc qυầи ɭóŧ! Ngụy Huyên có chút hỏng mất. Mặc kệ, năm ngón tay che lại váy trên mông, lòng bàn tay ngón tay khó tránh khỏi cùng mông, đùi của Nhã Nhã tiếp xúc thân mật.
Mông tròn tròn kiều kiều, xúc cảm thật sự rất tốt. Đùi non mềm bóng loáng, ngón tay nhẹ nhàng cọ một chút, cả người đều kích động lên. Ngụy Huyên hít sau một hơi, đứng ở nơi đó không dám lộn xộn. Tay ở trên mông Nhã Nhã cúng có chút cứng đờ, không dám sờ loạn. Nàng nếu sờ loạn kia so với sắc lang nhìn lén còn quá mức, đó chính là cầm thú! Cô phụ tín nhiệm của Nhã Nhã!
Bất quá bộ dáng tay nàng che ở trên mông Nhã Nhã cũng có chút kì quái, hấp dẫn không ít ánh mắt khác thường, thậm chí nàng còn nghe được có người nhoe giọng nghị luận. Ngụy Huyên ngẩn người vội vàng nhìn sang Nhã Nhã. Lại thấy Nhã Nhã một chút cũng không để ý, ghé vào lan can chuyên tâm xem cảnh sắc xung quanh, nhìn qua sườn mặt ôn nhu điềm tĩnh, thực mê người!
Nhã Nhã nhìn phong cảnh, Ngụy Huyên bên cạnh lại nhìn trộm Nhã Nhã, một lát sau, Nhã Nhã nhu nhu hỏi nàng: “Ta bên trong có mặc qυầи ɭóŧ hay không?”
“Cái gì?” Ngươi không phải nói không có mặc? Ngụy Huyên thực nghi hoặc.
Nhã Nhã lại nói: “ Giúp ta nhìn xem bên trong có mặc qυầи ɭóŧ hay không, ta quên mất, giúp ta sờ sờ xem sao!”
Thanh âm kiều kiều nhu nhu, nhưng theo như nội dung lời nói của Nhã Nhã càng làm cho Ngụy Huyên tâm thần nhộn nhạo. Nhã Nhã cư nhiên làm nàng sờ mông, phải biết rằng, sờ cùng che mông khác biệt rất lớn!
Nhưng mông này có thể sờ sao? Không thể! Ngụy Huyên hít sâu một hơi nói: “Nếu không chính ngươi sờ xem? Ta… Ta sờ không ra…”
“ Ai nha, ngươi giúp ta sờ xem. Chính mình sờ chính mình, quá kì quái.” Nhã Nhã kiều thanh thúc giục.
Kia kiều mông còn ở nơi đó vặn vẹo, đem tay Ngụy Huyên hung hăng cọ, váy đều phải bị cọ nhấc lên! Ngụy Huyên cảm giờ, giờ khắc này sướиɠ muốn trời cao, so với nghe Nhã Nhã kêu giường tự sướиɠ còn muốn sảng!
Nhã Nhã vặn mông như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất đem váy vặn đi lên, phía dưới hoàn toàn lộ ra tới liền không tốt! Nghĩ đến đây Ngụy Huyên vội nói: “Ngươi đừng lộn xộn, ta giúp ngươi sờ… Ngươi đứng hảo!”
Nhã Nhã nghe vậy lập tức an phận, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, mông còn hơi dẩu dẩu. Ngụy Huyên lại hít một hơi thật sâu. Đầu tiên là đem váy chuẩn bị tốt, sau đó tay kè sát trên mông, một ngón tay cong cong, đi về phái trung gian hai cánh mông. Đúng vậy, cứ việc tay kề sát trên mông vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của qυầи ɭóŧ, Chỉ hảo hảo xem, có phải hay không kẹp ở giữa hai rãnh mông. Như vậy xem ra, hơn phân nửa là mặc qυầи ɭóŧ chữ Đinh.
“Ha… Ngươi nhanh lên, ngứa…” Ngụy Huyên cách váy thật cẩn thận hướng rãnh mông thăm dò, Nhã Nhã lại kiều thanh kêu to.
Mông còn kẹp ngón tay, kẹp đến Ngụy Huyên suýt nữa mất đi một tấc vuông. Nàng trong lòng nhắc nhở chính mình trấn định lại, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại. Ngón tay hướng rãnh mông duỗi duỗi, rốt cuộc chạm đến thịt non, không biết cụ thể là vị trí nào, chỉ biết cho dù cách váy xúc cảm vẫn rất mỹ diệu.
Bất qua mỹ diệu về mỹ diệu, ngón tay vẫn vội vàng ở nơi đó chạm qua chạm lại, tả hữu sờ soạng qua lại, kết quả không có sờ đếnmột chút mảnh vải nào, như vậy xem ra…
‘Ngươi không có mặc…’ Ngụy Huyên đem ngón tay thu trở về, toàn bộ tay tận lực đứng đắn che chở trê mông Nhã Nhã, miệng có chút bất đắc dĩ mà nói.
“Phải không? Ngươi có phải hay không đeo gậy gộc ra tới? Nó giống như lại giơ lên.” Nhã Nhã lực chú ý không ở mông của chính mình bị sờ soạng, rũ mắt nhìn váy của Ngụy Huyên.
Nơi đó có một cái lều trại rất lớn.