Ngục Tù Tình Yêu

Chương 20 Nhốt em 2

Khi Cố Thừa Bạch đặt cô lên giường, đầu óc cô là một trận mờ mịt.

Diệp Vũ Thường lật người, nằm úp sấp lại, đối diện với anh.

Cố Thừa Bạch đưa tay cởϊ áσ, hai mắt không rời thân thể cô.

Từ chiếc gáy, sống lưng rồi tới cặp mông tròn trịa…tất cả tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp .

Cô nằm nghiêng mặt, ánh mắt mơ màng nhìn anh.

Trong miệng còn không ngừng thì thầm.

Khuôn mặt ửng đỏ…

“ Thừa Bạch, anh làm gì đấy…sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy hả…thật khiến người ta ngại chết đi được…”

Vừa nói cô vừa cắn cắn môi nhìn anh, biểu tình thật sự rất vô tội.

Cố Thừa Bạch nhìn cô, lửa nóng đã lan khắp toàn thân . Anh gấp đến mức, bàn tay cởi đến chiếc cúc áo cuối cùng, dường như hơi hơi run rẩy.

Miệng lưỡi anh lúc này đã trở nên khô khốc, trong mắt chỉ toàn là du͙© vọиɠ.

Rất nhanh Cố Thừa Bạch đã quăng chiếc sơ mi trên sàn nhà, toàn thân lúc này chỉ còn lại chiếc quần dài và một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội.

Thân thể cường tráng của anh lập tức ập xuống người cô như phong ba vũ bão.

Mãnh liệt đến nỗi cũng khiến cô giật mình .

Trong mơ màng, cơ thể cô chợt có rúc lại. Yếu đuối nằm trong vòng tay anh.

Đôi môi anh cẩn thận liếʍ láp lên vành tai trắng nõn của cô. Hơi thở nóng hổi phả vào, khiến tâm trí cô dần dần tê dại.

Khuôn miệng nam tính còn không ngừng nói những lời ái muội bên tai cô…

Vào giờ phút này, Cố Thừa Bạch thật không biết phải dùng loại từ ngữ nào mới có thể diễn tả cảm xúc hiện tại của mình. Chỉ là cứ như vậy buông ra những lời khiến cô đỏ mặt mà thôi.

“ Sao lại không cho anh nhìn em hả…Có phải là không thích anh làm loại chuyện này với em hay không hửm…Vũ Thường của anh…?”

Vừa nói hàm răng vừa day cắn vành tai mềm mại của cô, biểu tình có chút bá đạo.

Giọng nói khàn đυ.c, tà tứ vô cùng .

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy, khuôn mặt bởi vì ngại ngùng mà đã đỏ ửng. Thế nhưng vẫn gấp gáp giải thích với anh…

“ Không có…người ta rất thích mà…Còn yêu anh nhiều đến như vậy…Thừa Bạch, anh đúng là xấu xa quá đi…”

Vừa nói cô còn vừa cắn cắn ngón tay, giống như là sợ anh hiểu lầm, còn giống như cô vợ nhỏ chịu đủ loại giày vò từ anh.

Lúc này hàm răng anh mới buông ra vành tai trong miệng, khiến nơi đó đã đỏ bừng một mảng.

Cố Thừa Bạch nhíu mày , rất nhanh đã xoay người cô lại, đối diện với anh.

Cô nói là yêu anh à, anh không nghe lầm chứ ?

“ Vũ Thường à, em vừa nói gì ? Nói lại lần nữa cho anh nghe đi em…Bảo bối của anh…”

Anh yêu cầu cô một cách say đắm, khi cô xoay đầu đã bị anh dùng tay chặn lại.

Thật ra cô chỉ là muốn lấy chút dũng khí, cũng không có muốn trốn tránh anh.

Nhưng nếu anh đã muốn nghe thêm lần nữa, cô cũng không ngại mà nói ra.

“ Thì người ta vẫn còn yêu anh mà…Ai kêu anh nhanh như vậy đã có người khác…”

“ Khiến cho em…khiến cho em cảm thấy rất là đau khổ. Anh có biết hay không ?”

Giọng cô lắp bắp vang lên bên tai anh, hơn nữa còn dùng ánh mắt ấm ức nhìn anh.

Khiến anh tự trách, kiến anh đau lòng .

Thì ra đây chính là những lời nói tự đáy lòng cô.

Người ta nói đúng, chỉ có khi say, bản thân mới bộc lộ hết mọi cảm xúc chân thật mà thôi.

Lập tức khuôn miệng anh đã mãnh mẽ ấn xuống đôi môi cô, giống như bão lũ, giống như sẽ cuốn trôi tất cả những gì đã xảy ra.

Anh hôn cô ngấu nghiến, so với nụ hôn khi nãy hiện tại còn mãnh liệt hơn nhiều.

Diệp Vũ Thường nức nỡ, hai tay bất giác nhẹ vòng qua cổ anh, khiến cho nụ hôn của bọn họ càng trở nên nóng bỏng.

Lưỡi anh quấn lấy chiếc lưỡi cô, lúc thì mυ'ŧ lấy, lúc lại tà ác đảo qua đảo lại.

Khiến cô mê muội, khiến cô đắm chìm, chỉ có thể mặc anh chơi đùa như vậy…

Một lúc, anh liền kéo cô ngồi dậy, chậm rãi rời khỏi môi cô . Một đường chỉ bạc kéo dài giữa đôi môi bọn họ, vô cùng ái muội trong không gian.

Anh cúi đầu hôn một đường xuống chiếc cổ nõn nà của cô. Sau đó liền đưa tay ra phía sau cởi ra móc khoá trên chiếc váy màu vàng nhạt của cô.

Diệp Vũ Thường ngửa đầu, bởi vì đôi môi ấm nóng của anh lúc này đã lần mò tới khuôn ngực đầy đặn .

Cảm giác no đủ chợt khiến anh hài lòng, khi anh đưa tay kéo xuống áσ ɭóŧ của cô. Diệp Vũ Thường không biết phải làm gì, chỉ là như vậy hai tay vòng qua ôm lấy chiếc cổ nam tính của anh.

“ Đừng mà Thừa Bạch, đừng cắn mạnh quá…Ưm…hơi đau…”

Tiếng rên rĩ cùng tiếng thì thầm của cô vang vọng bên tai anh, vào lúc này đây thật sự cảm giác bức bối sắp thiêu đốt anh rồi.

Hàm răng anh hơi nhẹ lại một chút nhưng cũng không có nhả ra vật mềm mại trong miệng.

Anh yêu chết được cái thân thể khiến anh ngày nhớ đêm mong này.

Có thể nhẹ nhàng như vậy, đã là giới hạn của anh rồi.

Cố Thừa Bạch chậm rãi day cắn đỉnh hồng ngọt ngào trong miệng, hình như còn cảm thấy bầu ngực này đã có chút to.

Anh liếʍ láp qua lại một lúc, cho đến khi hai bên đỉnh hồng đều đã đứng thẳng, ướŧ áŧ không chịu nổi.

Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm lại, lúc này anh liền một đường hôn xuống, vô cùng say đắm đặt môi mình lên da thịt như bạch ngọc cô.

Khi anh đưa môi lưỡi mình tiến vào nơi đó của cô. Lập tức liền nghe thấy một trận rên rĩ nức nỡ từ cô.

Diệp Vũ Thường lúc này đã khóc không ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng . Hai bàn tay nắm chặt ga giường, biểu cảm giống như đang bị anh giày vò tra tấn.

Khi anh ngửa đầu, cả người cô đều đã ửng đỏ, giống như tôm luộc. Nhìn vào chỉ muốn ức hϊếp một phen.

Bản thân anh luôn là người nghĩ gì làm đấy, hơn nữa nếu ngày hôm nay anh không tận tình chiếm đoạt cô một cách triệt để.

Xem ra là đã quá có lỗi với bản thân rồi .

Bọn họ đã xa nhau bốn năm nhưng trong ngần thời gian ấy, anh chẳng khác nào một người đàn ông cấm dục.

Tuy có sờ qua người khác nhưng chưa một lần anh hoàn toàn thỏa mãn bản thân.

Hôm nay anh sẽ ở tại chỗ này, trên chiếc giường này , hành hạ cô cho tới chết đi sống lại mới thôi…



Khi cô mở mắt tỉnh dậy , thân thể đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, trong một căn phòng xa hoa.

Diệp Vũ Thường nhíu mày, xoay đầu đưa mắt nhìn xung quanh.

Đầu cô vẫn còn cảm giác choáng váng, toàn thân rã rời, giống như người vừa quay về từ một nơi rất xa nào đó.

Cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, một giây sau đó giống như nhớ ra điều gì, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Tay cô níu chặt chiếc chăn trên người, run run nhìn xuống…

Thân thể cô hoàn toàn trần trụi, đến đồ lót cũng không còn.

Một cảm giác đáng sợ liền trào dâng trong tâm trí.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này ? Hốc mắt cô đầy nước, tự hỏi bản thân.

Lúc này, cánh cửa gần đó lập tức mở ra.

Diệp Vũ Thường hồi hộp đến mức, trái tim giống như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Hai mắt chằm chằm nhìn đến, ngay cả hít thở cũng gần như quên mất.

Rất nhanh một thân thể cao lớn đã xuất hiện phía sau cánh cửa.

Diệp Vũ Thường nín thở, hồi hộp và chờ đợi.

Khi Cố Thừa Bạch đi ra, ngang hông anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn màu trắng.

Trên người da thịt từ trên xuống dưới giống như còn đọng lại hơi nước, quyến rũ vô cùng.

Anh đưa mắt nhìn cô, đúng lúc bắt gặp cô cũng đang nhìn mình. Biểu cảm giống như là không tin được người đứng đối diện với cô bây giờ chính là anh.

Bất chợt cảm giác sợ hãi trong lòng cô lúc nãy đã lập tức tiêu tan. Mà thay vào đó chính là khó hiểu, vô cùng khó hiểu nhìn anh.

“ Sao lại là anh ?”

Cô hỏi anh bằng một giọng ngạc nhiên pha lẫn ngờ vực.

Cố Thừa Bạch nghe cô hỏi vậy thì liền nhíu mày. Cô cho rằng không là anh thì có thể là ai.

Dường như lúc này cô cũng nhận thấy câu hỏi của mình có chút không đúng nhưng chưa kịp mở miệng hỏi lại thì anh đã lạnh lẽo lên tiếng.

“ Vậy em nghĩ là ai ? Tên đàn ông người Anh đấy sao ?”

Diệp Vũ Thường lắc đầu, muốn giải thích ý cô không phải là vậy nhưng rất nhanh giọng nói của anh đã vang lên lần nữa.

Mà lần này thật sự khiến cô tức giận mím môi.

“ Nhưng nếu em không nhớ người đêm qua cùng em làm chuyện đó là ai cũng không sao…”

“ Em có thể xem cái này…”

Vừa nói Cố Thừa Bạch vừa chậm rãi đi đến chiếc bàn cạnh đầu giường cầm lên chiếc điện thoại.

Biểu tình vô cùng sảng khoái, sau khi bấm bấm vài cái liền đưa lại trước mặt cô.

Khẽ nhếch môi cười, rồi nói tiếp.

“ Hy vọng nó sẽ giúp em nhớ ra đấy…”

Cô liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, bên trong là một loạt cảnh tượng xấu hổ khiến cô đỏ mặt.

Thân thể cô và anh trần trụi, quấn quýt ôm lấy nhau. Còn có, anh dùng sức ra vào trong cô một cách mãnh liệt .

Vẻ mặt cô ngây dại, nằm dưới thân anh rên rĩ không ngừng.

Diệp Vũ Thường tức tối nhíu mày, tên đàn ông trời đánh này. Còn dám quay lại cảnh anh ta đã làm chuyện đó với cô.

Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy ? Cô thật sự không hiểu.

Cố Thừa Bạch nhìn cô, giống như hiểu được những gì cô suy nghĩ.

Anh chậm rãi tắt điện thoại, bỏ lại trên bàn. Sau đó liền đi đến tủ rượu gần đó, lấy ra một chai, đổ một ít vào chiếc ly bên cạnh .

Anh biết mới sáng đã uống rượu thì sẽ rất có hại cho sức khỏe. Có điều, nếu anh không lấy men rượu làm cái cớ, làm sao anh có thể đưa ra cái yêu cầu vô lý như vậy đây.

Sau khi đã uống được nửa phần ly, anh liền mở miệng nói.

“ Nếu em đã thắc mắc như vậy ? Tại sao không thử tìm câu trả lời đi…”

Khi anh nói câu này, anh đã đứng cạnh cửa sổ. Lưng anh dựa vào khung cửa, đối mặt với cô.

Ly rượu trong tay không ngừng bị anh lắc nhẹ, giống như suy nghĩ của anh bây giờ vậy.

Chậm rãi bị cô thăm dò.

Hồi lâu, cô cũng nhìn anh nói.

“ Anh định dùng chuyện đó để uy hϊếp tôi sao ?”

Vũ Thường của anh đúng là thông minh thật. Chưa gì đã đoán được ý anh.

Nhưng cũng phải chịu thôi, ai kêu đêm qua cô say như vậy. Anh hiểu tính cô, nếu như sau khi tỉnh dậy mà cô vẫn còn ngọt ngào cùng thành thật như vậy trước mặt anh.

Thì chắc chắn cô không còn là Vũ Thường của anh nữa rồi.

Bởi vì sau bao nhiêu chuyện như vậy, có ai lại dễ dàng quên đi chứ.

Là anh, anh cũng không thể.

Cố Thừa Bạch gật đầu, khẽ đưa mắt nhìn xuống bờ vai trần trụi trắng ngần của cô.

Chợt anh nhớ lại đêm qua bản thân không biết đã muốn cô bao nhiêu lần, đủ loại tư thế.

Còn có , cô yêu kiều rên rĩ dưới thân anh.

Khiến anh chợt có cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nhìn chằm chằm lấy cô.

Sau đó liền kìm nén mở miệng.

“ Em có thể suy nghĩ về chuyện đó…”

“ Một là để mình anh thấy, hai là để cả thế giới cùng chiêm ngưỡng…Nhưng thật ra, cũng chỉ là có chút xấu hổ mà thôi…Em có thể không cần bận tâm nhiều quá .”

Diệp Vũ Thường nghiến răng, thật không ngờ anh ta có thể nói một cách thản nhiên như vậy.

Có lẽ sau bốn năm, người đàn ông này càng lúc càng trở nên biếи ŧɦái rồi.

Nhưng tâm tình của cô bỗng chốc thay đổi, vẻ mặt cũng dần lạnh lại.

Mở miệng hỏi anh.

“ Chẳng lẽ anh không sợ một lần nữa vào tù hay sao ? Cố Thừa Bạch, anh không sợ thật à ?”

Cô chân thành hỏi anh, chưa từng nghĩ anh lại một lần nữa làm loại chuyện này với cô.

Bắt cóc cô ư ? Diệp Vũ Thường cúi đầu suy nghĩ.

Nghe cô hỏi vậy, anh chỉ im lặng . Giống như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới đáp lại.

“ Có đấy…nhưng tôi sợ sẽ nhìn thấy em bên cạnh người đàn ông khác hơn .”

“ Cho nên em cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này, bên cạnh tôi…cả đời là được…”