Ngục Tù Tình Yêu

Chương 5 : Em thấy tôi làm vậy có đáng sợ lắm không ?

Cố Thừa Bạch chặn ngang người cô bằng chính thân thể của anh.

Bằng thứ cảm giác mà anh cho là đúng đắn.

Khi thì mãnh liệt, có lúc lại ôn nhu.

Anh hôn cô như thể đây là ngày cuối cùng bọn họ còn tồn tại. Mạnh mẽ đến mức, khiến môi lưỡi cô gần như tê dại.

Hai hàm răng anh gặm cắn đôi môi cô, miêu tả chúng theo cách mà anh muốn.

Còn có đầu lưỡi bị anh nhiệt tình mυ'ŧ lấy. Diệp Vũ Thường thật lòng không hiểu sao anh lại yêu thích hôn cô bằng một cách gϊếŧ người như vậy.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại. Có điều thân thể cô lúc này đã bị anh đè ép trên giường, không một khe hở.

Hai tay cô bị anh cố định trên đỉnh đầu, khuôn miệng kề lên gương mặt cô, nhiệt tình hôn hít.

Diệp Vũ Thường rùng mình, nghiêng đầu cố ý tránh né anh.

Giọng cô nức nỡ, bất lực cầu xin anh.

“ Thừa Bạch, Thừa Bạch…anh tha cho tôi lần này được không ? Tôi thật sự rất mệt, sẽ không chịu nổi đâu. Tôi cầu xin anh đó, đừng đối xử với tôi như vậy được không ?”

Bé con trong bụng cô còn nhỏ như vậy, nếu anh cứ tiếp tục chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nghĩ tới chuyện đó, nước mắt cô cũng bất giác rơi nhiều hơn, thấm ướt cả khuôn mặt.

Cố Thừa Bạch nghe tiếng khóc của cô, cũng nhìn thấy nước mắt của cô. Có điều anh lại không thể kìm chế bản thân, anh nghĩ mình nhất định là điên rồi, chỉ cần nhìn thấy cô là anh giống như trở thành một người khác.

Chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi.

Lúc này khuôn miệng của anh đã tìm đến vành tai trắng nõn của cô, liếʍ láp lên đó. Còn thì thầm những lời tà ác vào tai cô…

“ Vũ Thường à, em không biết đâu…tội lỗi của em cho dù có bị tôi giày vò cả đời này cũng không đền hết được. Huống chi chỉ là một chút chịu đựng thế này…có đúng không em ?”

Anh hỏi cô như thể, chuyện mà hiện tại anh đang làm với với cô là do cô tự mình chuốc lấy vậy. Còn có, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ…

Giày vò cả đời… Là cả đời thật sao ?

Tâm trí cô chợt trở nên trống rỗng, rất lâu sau đó cô vẫn không nói lời nào. Ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, không còn giãy giụa, mặc cho anh đang đưa tay cởi sạch quần áo trên người mình.

Cố Thừa Bạch cúi đầu, chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân. Cái cơ thể hoàn hảo này không phải anh chưa từng nhìn thấy, có điều là không thể nào quên được.

Cô đẹp như bạch ngọc, bóng loáng như pha lê, nhìn thôi cũng cảm thấy mê muội.

Khi anh chạm vào, làn da cô sẽ nổi lên từng tầng ửng hồng nho nhỏ. Còn khi anh hôn đến, da thịt cô giống như bùn nhão, mềm mại vô cùng.

Anh yêu chết được cái cảm giác khi ở bên trong cô, nó khiến anh gần như điên dại. Chỉ muốn đắm chìm mãi không thôi.

Cố Thừa Bạch cúi người, đôi môi nam tính lập tức phủ xuống khuôn ngực cô, một giây sau đã ngậm trọn đỉnh hồng ngọt ngào của cô vào trong miệng.

Anh day cắn khiến cô thiếu chút nữa bật khóc, một bên còn lại cũng bị anh sờ nắn, luyến tiếc không nỡ buông tay.

Không lâu sau đó, khi đã hôn đủ hai bầu ngực căng tròn. Cố Thừa Bạch một đường đi xuống, rải từng chiếc hôn lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì, sau đến là đặt môi mình vào nơi mật ngọt chết người kia.

Chiếc lưỡi anh thăm dò, vô tình tìm kiếm thứ cảm giác gọi là du͙© vọиɠ.

Nơi đó của cô lúc này đã chảy ra thật nhiều mật ngọt, bị anh nuốt vào, bị anh nhấn chìm, còn bị anh âm thầm dụ dỗ…

Thật không ngờ cho đến hiện tại, thâm tâm cô vẫn còn tham lam như thế.

Dường như vẫn mãi trông chờ vào thứ tình yêu giả dối cùng hận thù của anh.

Diệp Vũ Thường tự trách bản thân, cô biết mình đã quá có lỗi với đứa bé trong bụng nhưng đối với anh cô hoàn toàn là chấp niệm. Cho dù anh có tàn nhẫn đối xử với cô thế nào.

Không thể phủ nhận, trong giờ khắc này, Cố Thừa Bạch vẫn là người đàn ông cô yêu say đắm.

Lúc này anh đã nhổm người ngồi dậy, một tay cầm lấy vật nam tính của mình đặt tại cửa huyệt cô. Khi anh tiến vào, trái tim cô gần như vỡ vụn.

Nước mắt cô lập tức tràn ra, chảy xuống phía dưới, cũng thấm đẫm trái tim anh.

Cố Thừa Bạch thở ra một hơi đầy nặng nhọc, rất nhanh sau đó anh đã lấy tốc độ kinh người một lần rồi lại một lần thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.

Thân thể cô lúc này vô cùng yếu đuối cùng mệt mỏi, chỉ có thể mặc anh giày vò, mặc anh ôm vào trong lòng siết chặt, còn nói cái gì ‘ cả đời này sẽ mãi mãi không buông tha cho cô…’



Khi cô tỉnh lại, Cố Thừa Bạch đã sớm không còn bên cạnh.

Căn phòng trống trải, chỉ còn lại mình cô.

Cô nằm đó với một thân thể đầy rẫy những vết hôn. Trên người chỉ có mỗi chiếc chăn màu trắng.

Thật sự rất giống như câu ‘ bị anh chơi chán thì liền vứt bỏ .’

Lúc này Diệp Vũ Thường đang cố gắng nhổm người ngồi dậy, cả thân thể đau nhức. Nhất là phía dưới giữa hai chân, còn có một lớp nhơm nhớp vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Cố Thừa Bạch bước ra ngoài , nửa thân dưới của anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn màu trắng.

Khi anh chậm rãi bước lại gần, cô đã cố ý nghiêng mặt không muốn nhìn đến anh. Hai tay cô giữ lấy chiếc chăn đang che ngang ngực, có chút uất ức nói với anh.

“ Bây giờ thì anh đã hài lòng rồi chứ ?”

Cô đang hỏi anh à ? Cảm giác của anh hay du͙© vọиɠ của anh ?

Nếu là cả hai thì hoàn toàn chưa đủ.

Cố Thừa Bạch đến gần cô, môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong ngạo nghễ. Anh cúi người, một tay rất nhanh đã kéo sát cơ thể cô chạm vào người anh.

Ánh mắt nhìn thẳng vào cô, anh nói :

“ Đêm qua chỉ là sự trừng phạt nhỏ mà thôi. Nếu em còn trốn tôi nữa, tôi có thể chắc chắn rằng trên chiếc giường này sớm muộn gì em cũng sẽ mang thai con của tôi đấy…”

Nghe đến đó bất giác cả người cô liền run lên bần bật. Ánh mắt liền trở nên sợ sệt, không dám nhìn thẳng anh.

Cố Thừa Bạch mỉm cười, còn cố ý dùng môi mình chạm vào một bên gương mặt cô, hít lấy thật sâu.

Sau đó, như những gì cô muốn, anh đưa cô về nhà. Trên suốt chặng đường anh giống như một tên biếи ŧɦái, cầm lấy tay cô, đặt lên môi mình hôn hít mãi không thôi.

Diệp Vũ Thường cũng không có phản kháng, hay nói đúng hơn là cô không dám phản kháng.

Chiếc xe dừng lại trước cửa Diệp gia, khi cô vội vàng định mở cửa bước xuống thì cổ tay đã bị anh giữ lại.

Khi cô xoay đầu liền chạm phải ánh mắt có vẻ đang tức giận của anh.

“ Chưa gì đã muốn thoát khỏi tôi rồi sao ?”

Giọng anh thâm trầm vang lên. Bởi vì sợ cha mẹ nhìn thấy, trong lòng cô gấp gáp đến độ nói như bật khóc với anh.

“ Cố Thừa Bạch, anh còn muốn gì nữa ? Mau thả tôi ra…”

Lúc này khi cô đang vùng vằng định rút tay lại thì cả người đã bị anh giữ lấy, kéo về phía anh.

Nhưng anh không có hôn cô, chỉ là tì đôi môi mình lên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh nhỏ giọng thì thầm :

“ Cho em vào nhà cũng được nhưng Vũ Thường này…đêm qua trong lúc làʍ t̠ìиɦ với em, tôi đã từng có ý nghĩ sẽ gϊếŧ chết em…”

“ Sau đó cất giữ thân xác em mãi mãi bên cạnh của tôi đấy…Em thấy tôi làm vậy có đáng sợ lắm không ?”

Lời nói của anh vừa dứt, hai mắt Diệp Vũ Thường đã mở thật to. Không dám tin những gì mà mình vừa nghe thấy.

Anh ta điên rồi, điên thật rồi.

Hai tay Diệp Vũ Thường không ngừng giãy giụa, cố gắng đẩy thân thể anh ra.

Cô nói trong giận dữ .

“ Vậy tại sao đêm qua anh không gϊếŧ tôi luôn đi, bây giờ còn nói với tôi làm gì. Đồ tàn nhẫn, đồ không có lương tâm…”

Vậy mà đêm qua cô còn khờ dại cho rằng, khi anh ôm cô vào lòng, mọi hiểu lầm, mọi khuất mắc sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan.

Nhưng sự thật thì không phải vậy, con người như anh ta, cho dù cô có máu cháy đầm đìa, chết trước mặt anh ta, chưa chắc gì anh ta đã động lòng thương xót.

Hơn nữa, đêm qua trong lúc giữ lấy cô, thật không ngờ trong đầu anh ta lại nảy ra cái ý nghĩ ghê sợ như vậy.

Gϊếŧ cô à ? Nếu cô chết rồi, liệu anh ta có cảm thấy thoải mái hơn không ? Trong lòng cô tự hỏi.

Cố Thừa Bạch bất giác mỉm cười, lúc này đôi môi anh đã chạm vào tai cô. Còn tà ác nói thêm một câu .

“ Còn có, đυ.c khoét hết hạ thể của em. Để sau khi tôi chết đi, sẽ không có một ai mong nhìn thấy được…”

Lời của anh vừa nói ra, Diệp Vũ Thường liền rùng mình một cái.

Con người này, thật sự quá biếи ŧɦái rồi…

“ Nhưng mà tôi lại yêu em nhiều như vậy, còn căm hận em nữa…Nhưng cho dù nói thế nào tôi cũng không nỡ làm điều đó với em…”

“ Vũ Thường à, hay là bây giờ em hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào với em hay không ?”

Khi cô còn chưa hết hoảng sợ thì Cố Thừa Bạch lại nói thêm một câu. Mà câu nói này, thật sự rất có sức ảnh hưởng đến cảm giác trong trái tim cô…