Tiếng gõ cửa liên tục làm Mai Hương tỉnh giấc, nàng mệt mỏi rời khỏi bờ vai của Thành An, cả đêm qua nàng gục lên vai người kia mà ngủ quên mất.
“Mợ ơi, mợ dậy chưa mợ? Bà sai con mang đồ ăn lên cho mợ nè mợ.” Tiếng bé Mẫn vang vọng ngoài cửa.
Mai Hương bước tới trước gương chỉnh trang lại bản thân rồi ra mở cửa cho bé Mẫn.
“Bà đã ăn uống gì chưa Mẫn?”
“Dạ bà ăn rồi á mợ. Mà bà hôm nay đi chùa cầu an cho cậu luôn rồi á mợ.”
Bé Mẫn nhẹ đặt khây thức ăn xuống bàn rồi lễ phép trả lời. Chuyện ngày trước nó không hề biết gì nên nó vẫn cứ lễ phép với Mai Hương, chỉ có điều nó không hiểu rằng vì sao anh của nó cứ lầm lầm lì lì khi thấy mợ.
“Mà mợ ơi, anh Cần sai con đưa cái này cho mợ. Anh cần nói cái này là cặp táp của cậu, trong này có sổ sách cần mợ xem lại á mợ.” Bé Mẫn lại mang một cái cặp táp nhỏ để lên bàn.
“Để đó rồi mợ xem, con ra ngoài trước đi.”
Từ ngày Thành An vì cứu Mai Hương mà hôn mê, việc buôn bán ở hiệu buôn đột nhiên gặp khó khăn. Không biết ai ác mồm ác miệng đồn ra bên ngoài rằng cậu ba An lâm trọng bệnh sắp chết, mấy thương lái nghe xong liền đυ.c nước béo cò đòi hạ giá muối thật thấp mới tiếp tục mua bán. Đám người Trọng Nhân tuy giải quyết được nhưng họ lại nói chỉ là kẻ ăn người ở nên không thể tin tưởng. Chuyện tới nước này Mai Hương cũng không thể phó mặc để công sức của Thành An đổ sông đổ biển được. Dù là phường nữ lưu nhưng từ nhỏ Mai Hương đã được ông giáo dạy cho nhiều thứ, đối với việc kinh thương nàng cũng từng đọc qua sách vở. Mai Hương phải đứng ra đảm bảo xưởng muối sẽ vẫn còn sản xuất cùng hạ một chút giá thành mới có thể làm mọi chuyện êm xuôi. Dù phải hạ giá nhưng ít nhất vẫn sẽ không bị thua lỗ tới mức trắng tay. Về phía hiệu vải ít nhiều cũng bị ảnh hưởng nhưng dường như có điều gì đó khiến mấy tay buôn không dám chèn ép.
Mai Hương ngồi xuống bàn, nàng nhẹ nhàng mở chiếc cặp táp. Vài cây viết cùng mấy quyển sổ sách được xếp ngăn nắp gọn gàng. Mai Hương đem tất cả sổ sách ra ngoài bàn, nàng định đóng cặp lại nhưng vô tình phát hiện bên trong còn một cái ngăn kéo nhỏ. Mai Hương tò mò mở ra ngăn kéo liền phát hiện bên trong có một tờ giấy, nàng vươn tay lấy tờ giấy ra ngoài. Đôi mắt nàng dần dần phũ nước, ngón tay thon thả lướt trên mặt giấy. Hình ảnh Mai Hương được phát hoạ chân thực trên nền giấy ngà vàng. Từng đường nét đều được châm chút kỹ lưỡng, kể cả ánh mắt ẩn chứa u buồn cũng được người kia cẩn thận vẽ ra. Bức vẽ dù để trong ngăn nhỏ cặp nhưng vô cùng phẳng phiu, điều này cho thấy Thành An cực kỳ trân trọng bức vẽ này. Đã có lần Mai Hương nhìn thấy Thành An ngồi trong phòng vẽ nguệch ngoạc thứ gì đó, nàng cứ tưởng Thành An buồn chán nên mới làm vậy nhưng không ngờ người kia là vẽ nàng. Phía cuối trang giấy còn có cả bút tích của Thành An với ba chữ Đặng Mai Hương cùng một chữ thương! Không cần lời nói hoa mỹ cũng chẳng cần thơ ca xuất chúng, chỉ đúng một từ thương như chứa đựng tất cả chân thành cùng tình cảm của Thành An. Mai Hương nhìn ngắm bức vẽ mà nước mắt đã rơi từ khi nào không hay. Đã có một người thương yêu nàng như vậy nhưng bản thân nàng lại lạnh nhạt với người ta. Có một người luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng nhưng tới bây giờ nàng mới biết trân trọng. Cũng may ông trời không mang người kia đi, nếu không nàng cũng không thiết sống nữa rồi.
Cả một buổi sáng cứ vậy mà trôi qua, Mai Hương luôn ngồi lại trong phòng, nàng vừa xem sổ sách vừa túc trực bên Thành An.
“Mợ ơi, nhóm người của anh Nhân bắt được cậu hai với cậu ba Vinh rồi mợ. Ngoài kia có cả quan Lý đang chờ á mợ.”
Bé Mẫn lại lần nữa chạy tới báo tin. Từ ngày trở về Mai Hương liền sai gia nhân lên huyện báo án, nhờ vào quan hệ cùng quyền thế của Thành An mà quan Lý gấp gáp sai người truy bắt đám người của Thành Quân. Mai Hương biết trong đám người kia còn có em nàng là Đặng Vinh nhưng lần này nàng quyết không nhân nhượng.
“Con ra châm trà nước cho quan Lý, một lát mợ ra ngay.”
Mai Hương nói vọng ra bên ngoài, nàng ngồi xuống trước gương điểm lại chút son phấn để che đi gương mặt đang tiều tụy. Nhìn bản thân nhợt nhạt trong gương mà nàng thầm nghĩ bụng, nàng không biết khi Thành An tỉnh dậy có chê bai nàng không nữa.
Điểm trang lại gương mặt xong Mai Hương khẽ hít sâu rồi bước ra ngoài. Trong lòng Mai Hương lo sợ lắm nhưng vì người kia nàng phải mạnh mẽ. Vừa ra tới nhà trước Mai Hương đã thấy quan Lý ngồi uống trà ở bàn dài giữa nhà, Trọng Nhân cùng thằng Cần cũng đứng hầu gần đó, phía ngoài thềm còn có một toán lính áp chế đám người Thành Quân cùng Đặng Vinh quỳ trên đất. Mai Hương nhìn lướt qua một lượt rồi lễ phép đến chổ quan Lý chào hỏi.
“Chậm trễ gặp mặt để ngài chờ lâu, xin ngài thứ lỗi cho.”
“Nào có chờ lâu. Đám lính vừa bắt được hai người bọn họ sẵn đường ghé vào đây cho mợ biết tin.” Quan Lý vừa nói vừa chỉ về đám người ngoài thềm.
“Con độc phụ kia, mầy khôn hồn thả ông mầy ra nếu không tao đốt chết hết bọn mầy.”
Còn chưa đợi mọi người nói gì Thành Quân bị đè quỳ dưới đất bổng gào lên. Bộ dạng hắn bây giờ còn tệ hại hơn mấy ngày trước nhiều, hắn vẫn cứ liên tục vùng vẫy, quần áo vừa rách vừa bẩn, đôi mắt trũng sâu lườm lườm nhìn Mai Hương, trông hắn bây giờ chả khác nào kẻ điên.
“Xin phép ngài cho tui nói chuyện với họ một chút.” Mai Hương không đáp lời Thành Quân mà lịch sự quay sang hỏi quan Lý.
“Mợ cứ việc tự nhiên.” Quan Lý trả lời xong lại tiếp tục uống trà, chuyện riêng nhà người ta ông cũng không tiện xen vào.
Mai Hương khẽ gật đầu như cảm ơn rồi bước ra thềm nhà đứng trước mặt Thành Quân, gương mặt nàng đã lạnh đi phần nào, đứng trước kẻ dữ tợn kia nàng cũng không mải mai sợ hãi.
“Tới bây giờ mà cậu còn mạnh mồm mạnh miệng.”
“Tao mạnh miệng thì sao? Một đứa đàn bà như mầy thì làm gì được tao chứ. Thằng ma ốm kia nay mai cũng sẽ chết, tao chống mắt lên mà coi cái nhà này lụng bại.” Nói rồi hắn ngửa đầu cười to, dường như hắn cảm thấy rất thoả mãn khi nghĩ đến mấy chuyện đó.
“Tới nước này cậu còn không biết hối cải? Cậu nghĩ cậu còn là cậu hai nhà ông hội đồng như ngày trước? Dù cho tui có là phận đàn bà đi chăng nữa thì tui cũng sẽ bắt cậu phải trả giá cho những gì cậu đã làm với chồng tui. Nếu như chồng tui không may mất đi, tui sẽ bắt cậu đền mạng.”
Giọng cười man rợ kia bỗng chốc tắt ngủm khi Thành Quân nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Mai Hương, ẩn sâu bên trong còn có cả tia ngoan độc. Mấy chữ cuối cùng Mai Hương gằn giọng khiến sống lưng hắn lạnh toát. Hắn chợt nhận ra bản thân mình đã không còn ai làm chỗ dựa nữa rồi.
Nhìn thấy Thành Quân bắt đầu sợ hãi Mai Hương hài lòng xoay người bước lại vào trong nhà. Lúc đi ngang qua Đặng Vinh đang quỳ gục đầu nàng còn bỏ lại một câu.
“Hy vọng em trong đó biết tu tâm dưỡng tánh.”
Mai Hương bước tới trước quan Lý, nàng đẩy một phong bì về phía ông.
“Nhờ quan xử đúng luật giúp chồng tui đòi lại công đạo.”
“Mợ cứ yên tâm.”
Quan Lý nhận lấy phong bì rồi gật đầu hài lòng với người con gái khôn ngoan trước mặt. Lăn lộn trong chốn quan trường ăn thịt người kia bao năm chả lẽ ông lại không hiểu rõ hàm ý của cái phong bì dày cui này. Cái phong bì này là muốn ông phạt nặng đám người kia nhưng sẽ nương tay cho Đặng Vinh. Câu nói vừa rồi bảo hắn vào đó tu tâm dưỡng tánh vậy thì làm sao ông có thể phạt tử tội hay giam cầm cả đời được. Đúng là không thể chọc giận đàn bà khôn ngoan mà nhất là khôn ngoan còn có chồng quyền thế.
Quan Lý nhận xong phong bì rồi cùng đám lính dẫn người rời đi. Mai Hương thở dài quay trở lại phòng. Nàng mệt mỏi gối đầu lên tay rồi tựa vào bàn mà thϊếp đi. Đã nhiều ngày không ăn ngủ đủ lại phải lao tâm xử lý nhiều chuyện khiến nàng rất gầy yếu xanh xao. Mới có mấy ngày mà nàng đã thấy mệt như vậy, nàng thật nhớ cái cảm giác được Thành An bao bọc chở che.
Trời dần dần tối đi, người nằm im trên giường gần cả tuần đột nhiên nhẹ cử động. Thành An lờ mờ mở mắt, cả cơ thể cô đều đau nhức không chịu được, cái cổ họng khô nóng khiến cô phải gắng sức bước xuống giường. Dưới ánh sáng lờ mờ Thành An thấy được người con gái cô thương đang gục trên bàn. Cô nhích từng bước khó nhọc tới bàn. Trong lúc đi ngang chiếc gương trong phòng Thành An vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân. Cô mở to mắt bước tới trước gương, hai cánh tay cô đều bị băng gạc quấn quanh trắng xoá, ngay cả mặt cũng bị quấn từ trán xuống tới mắt trái. Thành An run run đưa tay gở đi băng gạc trên mặt, trong gương dần dần hiện ra một hình ảnh vô cùng kinh khủng đối với cô. Băng gạc trên tay rơi xuống đất, Thành An bàng hoàng sờ lên mặt, một vết sẹo to tướng kéo từ giữa trán cắt ngang chân mày kéo dài xuống tận đuôi mắt trái. Dường như vết sẹo mới lành cách đây không lâu, vùng da xung quanh còn đỏ ửng trông vô cùng đáng sợ. Thành An hoảng loạn lùi về phía sau vô tình đυ.ng mạnh vào bàn khiến Mai Hương giật mình thức giấc. Mai Hương mơ màng theo thói quen nhìn về phía giường, chiếc giường lớn trống không, còn chưa kịp hoảng loạn đi tìm nàng đã thấy Thành An ôm mặt ngồi xổm dưới đất.
“Cậu, cậu tỉnh rồi.”
Mai Hương vui mừng ôm lấy Thành An. Cứ nghĩ người kia sẽ ôm lấy nàng nhưng không ngờ Thành An lại đẩy nàng ra. Thành An hoảng loạn che mặt lùi lại phía sau như đang sợ hãi điều gì đó. Mai Hương càng bước tới người kia càng lùi lại. Rồi bất ngờ Thành An khó nhọc đứng dậy quay lưng rời khỏi phòng. Tim Mai Hương đau nhói, nàng cảm giác bản thân sắp đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nên vội vã nắm lấy tay Thành An ghì lại.
“Mình ơi!...mình đừng đi."
Bước chân Thành An khựng lại, tim cô quặn thắt. Cô từng rất muốn được nghe nàng gọi như thế này nhưng sao giờ đây nghe xong tâm can lại chua xót. Có phải chăng cũng vì cái ơn cứu mạng mà nàng mới gượng ép bản thân mình gọi cô như vậy.
“Xin em...xin em đừng vì cái ơn cái nghĩa mà tra tấn trái tim tui nữa....cũng xin em đừng thương hại tui.”
Thành An thôi không che đi gương mặt của mình nữa, nước mắt từ khi nào đã đầy trên mặt. Cô đau khổ gỡ tay người kia ra rồi lạnh lùng rời khỏi phòng. Chính bản thân cô bây giờ cũng không thể chấp nhận gương mặt đã bị hủy thế này thì làm sao cô có can đảm đối mặt với nàng.
Mai Hương đứng chôn chân tại chỗ, nàng khóc nức nở nhìn Thành An rời đi. Trách ai được nữa bây giờ vì chính nàng đã dùng hai từ ơn nghĩa mà tổn thương Thành An. Chính bản thân nàng đã gây ra cho Thành An nhiều đau khổ thử hỏi làm sao người kia không sợ hãi. Chung quy cũng do nàng tự làm tự chịu.