Mình Ơi!

Chương 6

Sau một đêm trằn trọc khó ngủ vì mãi nghĩ về cô gái tên Mai Hương thì giờ đây trước gương là Thành An với hai quần đen dưới mắt. Cô lê cái thân rã rời đi chuẩn bị lên tỉnh để gặp mấy ông quan trên đó. Hôm qua khi về nhà cô đã sai thằng Cần gửi liền mấy thiệp mời lên trên đó đến trưa nay cũng đã nhận được thư hồi đáp. Cô bây giờ phải chuẩn bị ít quà còn phải đem theo mấy gói muối bọt để cho họ vừa kiểm hàng vừa mang về dùng. Xem ra hôm nay cô phải tốn kha khá tiền với mấy lão già này, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cô đành bấm bụng chơi sang một bữa vậy.

Chuẩn bị xong xuôi Thành An liền đi thẳng ra đầu làng. Phía đầu làng bây giờ đã có một chiếc xe hơi được thuê cùng thằng Cần đứng đó chờ sẵn. Cô vì không muốn người trong nhà ông hội đồng biết chuyện nên đã cho xe đậu tít ngoài này. Thành An cùng thằng Cần bước lên xe, trên xe giờ đây cũng chứa đầy quà cáp cùng vài chục gói muối.

Xe bắt đầu chạy băng băng trên đường, Thành An ngồi trong xe mà thẩn thờ suy nghĩ. Cô định bụng chuyến này về sẽ học thêm tiếng Pháp, cô muốn hợp tác với họ. Thật ra cô chẳng muốn hợp tác với họ tí nào, cô không phải là người phản quốc nhưng bây giờ quan Pháp nắm quyền, cách mạng nước nhà vẫn chưa nổ ra vậy nên cô đành phải làm ăn với họ. Đợi khi nào có cách mạng cô sẽ dùng tài sản mình kiếm được mà giúp dân giúp nước.

Sau gần bốn tiếng đồng hồ đi xe thì Thành An cũng tới nơi. Trước mắt cô là một quán bar Pháp lớn nhất tỉnh thành. Thành An cùng thằng Cần mang theo quà cáp nhanh bước vào trong, cô vào gặp phục vụ liền nói bàn mình đặt sẵn để họ dẫn cô vào.

Trên bàn tròn lúc này có ba người đàn ông lớn tuổi, một người là quan Nguyễn là quan lớn của tỉnh còn hai người còn lại là quan Đỗ và quan Lý, hai ông này là quan ở huyện. Cô vừa thấy họ liền nở một nụ cười xã giao.

“chào ngài quan Nguyễn, quan Đỗ, quan Lý, thật ngại quá đã để mấy ngài chờ lâu rồi”. Cô vừa chào vừa bắt tay từng người một.

Ông quan Nguyễn vui vẻ trả lời “Nào có, nghe danh cậu ba con ông hội đồng Thanh đã lâu nay mới được gặp mặt”. Lời nói này chẳng qua là nể mặt cha cô chứ cô thì làm gì có cái danh tiếng nào.

“Lần đầu gặp mặt nên có chút quà cáp gửi tới ba ngài”. Cô lấy quà cáp gửi cho từng người sẵn tiện rót rượu cho ba người họ xong mới ngồi vào bàn.

Thấy cách hành xử tinh tế của cô ba ông quan đều hài lòng, quan Đỗ lúc này mới lên tiếng hỏi “ không biết cậu ba hôm nay mời ngài quan Nguyễn với hai lão già này tới đây có chuyện chi?”

“ trước là ra mắt ba ngài quan lớn sau là xin phép ba ngài cho tui được bán một loại muối mới”.

Thành An nói xong liền lấy mấy gói muối đưa tới chổ từng người sau đó vừa mở gói muối trên tay vừa nói.

“đây là muối bọt, là loại muối mới mà chổ tui vừa sản xuất được, muối này trắng hơn muối hạt bình thường, vị của nó cũng dịu hơn nhiều, mời ba ngài nếm thử xem sao”.

Ba ông quan lớn đều nếm thử muối xong ai nấy cũng đều bất ngờ. “muối này tốt thì có tốt nhưng để buôn bán e là.....” người lên tiếng là ông quan Lý. Thật không hổ danh quan lớn, lời nói toàn ẩn ý coi bộ ba ông này cũng móc nối với nhau nhiều vụ rồi.

Cô cười cười đẩy ba bao thư dày cộm về phía họ “xin ba ngài chiếu cố cho, ngoài chổ này ra mỗi tháng tui xin gửi đến ba ngày hai mươi kí muối bọt thượng hạng, xin ba ngài giúp đỡ”.

Ở cái thời này gạo với muối là hai thứ không thể thiếu và vô cùng đắt đỏ, chính vì vậy mà quan Pháp mới khắt khe trong việc buôn bán hai mặt hàng này. Thành An biết ý nên tặng họ 20 kí muối mỗi tháng, nếu số muối này quy ra tiền cũng không phải là con số nhỏ.

Thấy cô hào phóng lại thêm là người ai mà không thích được dùng đồ miễn phí nên họ vui vẻ viết giấy phép cho cô. Mộc vừa đóng xong họ liền đưa giấy phép cho Thành An rồi liên tục ép rượu cô. Tuy không thích uống rượu nhưng cô đành phải tiếp vì công chuyện làm ăn. Khi mọi người đều đã ngà ngà say Thành An liền viện cớ đường xa mà xin phép ra về. Trước khi đi cô còn phải trả tiền cho chầu nhậu đắt đỏ này của họ.

Trong lúc chờ trả lại tiền dư thằng Cần bỗng nhiên khều tay cô nói “cậu hai Quân kìa cậu, phía sau còn có cậu ba Vinh con ông giáo nữa”.

Theo hướng thằng Cần chỉ Thành An thấy một người đàn ông quần áo sang trọng nhưng có chút loạn, hai bên là hai người phụ nữ trái ôm phải ấp cười nói lả lơi đang từ trên lầu đi xuống. Người phía sau được gọi là cậu ba Vinh cũng chẳng khá hơn là bao, thật nhìn không vừa mắt. Thành An cũng chẳng muốn chuốc thêm rắt rối nên giả vờ không thấy, cô nhận lại tiền thừa rồi rời đi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, khi cô vừa ra tới cửa đã có mấy người đứng chặn lại, mấy người này nào ai khác ngoài thằng anh ngứa mắt đó.

“ ây dô, cậu ba nhà ta nổi tiếng ru rú trong nhà như đàn bà hôm nay lại đi bar uống rượu sao. Hay là chú vô đây tìm gái mà ốm yếu quá bị chê rồi bực tức đi về”. Hắn nói xong thì cả đám ở đó cười ầm lên.

Thành An nén giận trả lời “em tới đây chỉ để thử chút rượu cho biết với người ta chứ nào dám học theo anh hai vào đây bàn chuyện mần ăn lớn với mấy cô gái này”. Qua lời kể của bà ba mà Thành An biết được cái tên này giả ngoan hiền trước mặt ông hội đồng nhưng sau lưng lại ăn chơi trát táng. Mặc kệ bộ mặt đang đỏ bừng vì giận của hắn, cô cùng thằng Cần nhanh chân bước ra ngoài xe, trước khi đi mất cô còn bỏ lại cho hắn một câu.

“Cha mà biết được chuyện mần ăn lớn này của anh chắc mừng lắm đó đa” câu nói này chính là nhắc nhở hắn không nên nói chuyện gặp cô ở đây ngày hôm nay, nếu bị lộ thì chính chuyện ăn chơi này của hắn cũng sẽ bị cô nói ra, tới lúc đó coi ai thảm hơn ai cho biết.

-----------------------

Xe về tới đầu làng là 9 giờ tối, vừa bước xuống xe Thành An đã bụm miệng tìm chổ mà nôn thốc nôn tháo. Cô không hề bị say xe nhưng cô lại có cái tật, cứ uống say vào là cô sẽ nôn hết ra ngoài, chỉ có nôn hết ra thì cô mới ngủ được, cũng chính vì tật này mà cô ghét uống rượu.

Vừa vào được phòng Thành An đã vội quăng đôi giày sang một bên mà nhào ngay lên giường, mặc kệ cơ thể đầy mùi rượu, bây giờ đây cô chỉ muốn ngủ. Trong cơn mơ màng Thành An lại thấy bóng hình kia, một cô gái với mái tóc đen dài tung bay theo gió, tay ôm cây đàn tì bà, ngón tay lả lướt gảy lên bài nhạc thê lương. Cô vươn tay ra như muốn chạm vào mái tóc dài kia nhưng càng muốn chạm thì hình bóng ấy càng xa dần, nó chẳng khác gì tình cảnh của cô bây giờ, không bao giờ với tới. Thành An không ngờ rằng sẽ có một ngày cô lại thương một cô gái chỉ với lần đầu gặp mặt. Cô càng không ngờ rằng cô thương người ta nhưng trái tim người ta đã thuộc về ai mất rồi.