Khuyết Sở Linh vào phòng bệnh, tâm tình ban đầu khá loạn.
Chu Uyển Kỳ là tình nhân bí mật nàng luôn giấu, nàng không có đem khoe với ai cả, tựa như giấu bảo bối vậy, chỉ để cô gái ấy ở xung quanh mình.
Nàng không thể quên đi quá khứ với cô ấy, trong đó còn giấu cả tình yêu và nỗi hận, nàng không muốn cho bất kỳ ai biết.
Cho nên khi nghe Chu Uyển Kỷ nói đến Khuyết Dĩ Ngưng, tâm tình liền thay đổi.
Khuyết Dĩ Ngưng không nên biết chuyện này, suy nghĩ hoảng loạn khiến nàng mất bình tĩnh, nhưng nghĩ lại chuyện Khuyết Dĩ Ngưng không biết đã qua, cùng lắm chỉ biết xu hướng tính dục của nàng mà thôi, vậy thì có gì mà nàng phải sợ?
"Đã khỏe hơn chưa?"
Khi bước vào, nàng liền hỏi thăm.
Lúc Khuyết Dĩ Ngưng hôn mê, Khuyết Sở Linh cũng có đến thăm nàng.
Kỳ thực nàng cũng nghi ngờ 1 người, nhưng suy đoán đó quá đáng sợ nàng không dám nghĩ đến, dù sao đây chính là mưu sát.
Làm con gái nuôi, Khuyết Sở Linh đối với vị muội muội này của mình tình cảm rất phức tạp, lúc nhỏ tình cảm giữa các nàng thực sự không tệ, nhưng sau khi nàng thích một người rồi, giữa các nàng liền có khoảng cách rồi trở nên xấu đi.
Trước kia Khuyết Sở Linh cũng không hiểu, về sau thì mới hiểu, đối với người đang yêu điên cuồng mà nói, nàng nói những lời này không khác gì đánh vỡ tình yêu vọng tưởng của đối phương, ngược lại đối phương không thích nghe mình nói cũng là bình thường, Khuyết Sở Linh nghĩ, khí đó em gái không hiểu mình là không thể nào, nhưng cũng nhắc chính nàng sự thật phơi bày càng thêm đau đớn và máu me.
Nhìn thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại nằm một chỗ, cùng với thực tế ghê tởm mà nàng không biết gì, Khuyết Sở Linh rất thương cảm cho nàng.
"Vẫn tốt."
Khuyết Dĩ Ngưng để sách qua một bên, ý bảo Khuyết Sở Linh ngồi xuống.
Nàng không giả vờ nghi ngờ hỏi Khuyết Sở Linh đến làm gì, cũng không có tính công kích như nguyên chủ, chỉ nhìn Khuyết Sở Linh, chờ nàng mở miệng trước.
Người thông minh lúc này không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt thì đã hiểu ý nhau.
Nụ cười Khuyết Sở Linh chậm rãi nhạt đi, đổi lại là sắc mặt nghiêm túc.
"Cô là cố ý, vì sao?"
Khuyết Sở Linh cảm thấy không phải là vấn đề xu hướng tính dục, nàng tưởng đối phương sẽ lấy tính hướng của nàng mà châm chọc một hồi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không làm vậy, ánh mắt của nàng khiến nàng có dự cảm xấu, tựa như mọi chuyện đã bị nàng thấy rõ.
"Tôi muốn biết một việc."
Khuyết Dĩ Ngưng không che dấu mục đích của mình, liền hỏi thẳng.
Nếu định cạy miệng từ Khuyết Sở Linh, thì nàng cũng không ngồi im quan sát nữa, ,mặc kệ Khuyết Sở Linh có cùng phe với Khuyết Lâm Dương không, vũng nước đυ.c này nàng phải khuấy nó lên.
Hiện tại những chuyện kia không có gì chứng minh là do Khuyết Lâm Dương làm, nhưng vụ tai nạn xe này, Cố Sơn Tuyết cũng tra được chút manh mối.
Từ tên tài xé sau khi tìm kiếm loại trừ, thì tìm được người hẹn hắn làm việc, tên kia là một gã ma cô giang hồ chuyên dắt gái mại da^ʍ, nhưng công việc của hắn không chỉ có như vậy, Cố Sơn Tuyết moi được từ miệng hắn một tin tức về kẻ móc nối khác, tra được kẻ đầu sỏ, người đó là anh họ của Đặng Chỉ tình nhân của Khuyết Lâm Dương.
Nếu Khuyết Lâm Dương muốn gϊếŧ chết nàng, nàng cũng không cần nể nang đánh rắn động cỏ gì cả.
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ liền hiểu rõ, Khuyết Lâm Dương hiện tại không muốn tha cho nàng, chọn buổi họp báo ra tay, này không phải là sợ nàng sau này phát triển công việc làm ăn cuối cùng thừa kế Khuyết thị sao?
Khuyết Sở Linh: "chuyện gì?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "về chuyện của Khuyết Lâm Dương, cô biết được bao nhiêu rồi?"
Khuyết Sở Linh nghe Khuyết Dĩ Ngưng gọi thẳng tên Khuyết Lâm Dương liền sửng sốt một cái, sau đó liền có phản ứng, nhịn không được phì cười một cái.
"Sao hả? cô biết gì rồi? không mở miệng kêu một tiếng đại ca ngọt ngào nữa à?"
Khuyết Sở Linh cười giọng có chút mỉa mai, trong nói cũng có chút khoa trương, tựa như đang nghe chuyện cười.
Thấy Khuyết Dĩ Ngưng không có biểu tình gì, Khuyết Sở Linh dần phai ý cười, bình tĩnh lại nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
"Cô không đến nỗi hết thuốc chữa như tôi nghĩ."
Trước giờ Khuyết Sở Linh luôn trào phúng vị muội muội này của mình, vì nàng nhìn cái gì cũng không thấu.
Cười nàng coi sài lang là cừu, đồng thời coi loại giả tạo này là bảo vật, nhưng kỳ thật khi nàng chưa biết cũng như vậy, khi biết được rồi thì cũng đã rất lâu sau đó, Khuyết Lâm Dương đã có âm mưu từ sớm, lòng dạ đáng chém.
Kỳ thực nàng cũng muốn phá vỡ mọi thứ, nhưng nàng có sự cố kỵ của mình, nói không chừng chỉ có thể nhìn mọi thứ rơi vào vực sâu.
Nàng từng nghĩ đến nếu Khuyết Dĩ Ngưng thấy được chân tướng như vậy sẽ đau khổ cỡ nào, hiện tại xem ra nàng đánh giá thấp Khuyết Dĩ Ngưng, tiểu cô nương trước kia nàng không để ý, giờ đã biến thành một người khác.
Khuyết Sở Linh: "hiện tại cô biết được bao nhiêu rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng dường như sắp phối hợp, cười một cái nói: "có thể so với cô nghĩ thì nhiều hơn một chút."
Khuyết Dĩ Ngưng cười, vết thương trên mặt cũng khẽ động theo, hợp cùng ánh mắt của nàng, vết sẹo kia thêm vài phần quỷ mị.
"Như là Tiêu Sam Nguyệt cô nhớ mãi không quên? xem ra cô yêu dài lâu, tìm người yêu mới bộ dạng cũng không khác gì."
Nếu Khuyết Sở Linh thực sự nói lời dễ nghe, Khuyết Dĩ Ngưng chưa chắc sẽ bình thường mà nói chuyện với nàng, nhưng nếu đối phương không có châm chọc độc miệng thì Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không thua một ai cả.
Sắc mặt Khuyết Sở Linh thay đổi, nơi bí mật nhất trong lòng bị chạm đến, nàng ngồi ngay ngắn, không tự chủ mang chút phòng bị.
Khuyết Dĩ Ngưng đánh giá khuôn mặt nàng, Khuyết Sở Linh hiện tại đã qua 30, đối với nữ giới để tóc ngắn thì đúng là có chút hơi hướng lạnh lùng, có lẽ gần đây do tình yêu làm dịu, so với ăn tết đầu năm gò má cũng đã thêm chút thịt, nhìn không còn gầy gò nữa, khí sắc khá hơn nhiều, trong lòng có tính toán nên nhìn khá bình tĩnh.
"Đừng khẩn trương quá, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi, dù sao tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, Khuyết Lâm Dương trước đó cướp người yêu của cô, sao cô có thể sống chung hòa bình với hắn được vậy?"
"Ai sống chung hòa bình với hắn?"
Khuyết Sở Linh cười nhạt, nháy mắt tràn đầy chán ghét.
"Hắn là kẻ lòng dạ độc ác nhất mà tôi từng thấy trong đời này, so với chuột cống sống dưới rãnh nước bẩn còn bẩn hơn 1 vạn lần."
Khuyết Sở Linh không chút cố kỵ nói lên lời trong lòng mình, đồng thời quan sát biểu tình của Khuyết Dĩ Ngưng.
Nàng không biết con gái ruột của cha mẹ nuôi có năng lực lật đổ được Khuyết Lâm Dương không, nhưng nàng đã nhịn lâu lắm rồi, từ mấy năm trước người kia gặp chuyện không may, sau đó nàng vẫn nhịn đến giờ.
"Đánh giá về điểm này khá là chính xác."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, biểu tình đồng tình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô ghét hắn như vậy, nhưng mấy năm qua vẫn cứ giả vờ, với tính tình của cô thì không giống một người nên im hơi lặng tiếng như vậy, lẽ nào cô có nhược điểm hay điểm yếu bị hắn nắm trong tay hả?"
Khuyết Sở Linh trầm mặc, nàng tin Khuyết Dĩ Ngưng đã thực sự thay đổi, người trước mặt đã sớm không còn là tiểu cô nương vô tri, cho dù là kinh doanh hay là tài năng khác nàng đều làm được.
"Xem ra tôi đoán không sau, tuy tôi rất muốn biết, nhưng với tính cách nhiều năm không nói của cô, chắc là sẽ không nói với tôi, nhưng mà không sao tôi sẽ tự điều tra vậy. Hôm nay gặp cô là muốn biết nghe cô nói Khuyết Lâm Dương đã làm những chuyện gì, nhưng mà cô không muốn nói cũng không sao, dù sao cô cũng không có nghĩa vụ phải nói những điều này cho tôi biết, coi như nhiều năm qua cha mẹ tôi nhìn nhầm, nuôi ra toàn những đồ độc ác từ người này qua người kia."
Khuyết Dĩ Ngưng châm chọc, giọng nói có chút trào phóng.
Nàng chơi lá bài tình thân, tuy nàng biết con người thường muốn có lợi ích riêng cho bản thân, nhưng Khuyết Lâm Dương là kẻ bọn họ không nên nhìn trúng.
Tuy không chắc Khuyết Sở Linh đã làm gì, nhưng nhất định nàng biết một vài chuyện nhưng vẫn giả vờ im lặng, Khuyết Lâm Dương mưu đồ cướp gia sản, Khuyết Sở Linh không thể nào không biết.
Ai kêu im lặng là không sai? nhận ơn nuôi dưỡng của vợ chồng Khuyết gia, mỗi người không phải nên hồi báo sao?"
Khuyết Sở Linh nghe vậy không phản bác, chỉ hít một hơi, cười tự giễu.
"Nếu cô thông minh sớm một chút như vậy thì tốt rồi, không đến nỗi bây giờ mới thay đổi."
"Nói như vậy, là lỗi của tôi rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng giễu cợt, trong lòng hiểu chuyện này chỉ là trò chơi.
Thần sắc Khuyết Sở Linh bình tĩnh, lắc đầu nói: "không phải là cô sai, kỳ thực chuyện lúc đầu cô nói sai rồi, không phải hắn cướp người của tôi."
Khuyết Sở Linh từng nghĩ lương thiện là bản tính sai lầm lớn nhất của con người, vì lương thiện thì tránh không được việc đánh giá thấp tiểu nhân bỉ ổi.
Nàng mở ra cái hộp phủ bụi nhiều năm, thổ lộ những chuyện cũ đã kiềm nén trong nhiều năm.
Năm đó Khuyết Sở Linh và Tiêu Sam Nguyệt là bạn thân, Khuyết Sở Linh yêu đơn phương, chỉ muốn im lặng bên cạnh bảo vệ là được rồi, nhưng có một ngày, Tiêu Sam Nguyệt phá vỡ tâm sự của nàng, các nàng cứ thế liền thành đôi.
"Khi đó tôi nghĩ chúng tôi sẽ ở với nhau cả đời, sau đó mới biết thì ra chỉ là một cái âm mưu," Khuyết Sở Linh nhìn lòng bàn tay mình, nhớ đến hạnh phúc và thống khổ, "trong lúc tôi khôn biết gì bọn họ đã ăn nằm với nhau rồi, khi đó Khuyết Lâm Dương cũng đã kết hôn."
"Lúc đầu hắn coi tôi như đối thủ, khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, hắn ra chiêu rất ác độc, thật ác tâm a."
Khuyết Sở Linh cắn răng, dù đã qua nhiều năm, nhưng cứ nhớ lại sự thật nàng nhịn không được dạ dày liền khó chịu.
Năm đó Khuyết Sở Linh bị Khuyết Lâm Dương coi như người cạnh tranh gia sản có năng lực nhất, hắn cho tình nhân của mình Tiêu Sam Nguyệt giả ý đến ở với Khuyết Sở Linh, sau đó giám thị cản trở nàng.
Năm đó Khuyết Sở Linh yêu quá sâu, Tiêu Sam Nguyệt muốn gì nàng cũng cho, nên quên đi những việc khác, đến cả việc làm ăn hay là điều cha nuôi hy vọng.
"Mọi hạng mục tôi làm đều nằm trong tay người của Khuyết Lâm Dương, tôi không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng đến khi cô ta mang thai, không lừa dối được thì tôi mới biết."
Trước kia khi phát hiện bạn gái mang bầu, Khuyết Sở Linh vô cùng kinh ngạc.
Khi nàng nhìn thấy Tiêu Sam Nguyệt đứng cùng Khuyết Lâm Dương, nàng có gì đó không hiểu.
"Tôi nên hận cô ta, nhưng tôi không hận được, cô nói coi tôi có tiện không chứ?" Khuyết Sở Linh cười khổ, "sau đó vì sức khỏe cô ta không tốt nên không giữ được con, cô ta bị Khuyết Lâm Dương chọc tức liền quay về tìm tôi."
"Cô ta nói yêu tôi, nhưng tôi cũng không bao giờ tin nữa, quả nhiên, cô ta đến vẫn chỉ muốn giám thị tôi, vì muốn đổi lấy vị trí được ở bên cạnh Khuyết Lâm Dương, tên đàn ông ghê tởm kia có gì tốt? sao ai cũng phát điên vì hắn chứ?"
"Nhưng cô ta sao đấu lại người vợ hợp pháp của Khuyết Lâm Dương chứ, Khuyết Lâm Dương sĩ diện như vậy sao dám bỏ vợ con mà nuôi tiểu tam được, nhưng cô ta cũng không nghĩ đến."
"Vì sinh non mà sốc, cô ta tinh thần không ổn định, âm mưu muốn hại Hầu Man Ny, cuối cùng tự mình bỏ mạng."
Khuyết Dĩ Ngưng biết rõ, trước đây xem tư liệu cũng nghĩ đến Hầu Man Ny khiến Tiêu Sam Nguyệt sinh non, là Hầu Man Ny âm mưu vụ tai nạn kia, hiện tại chân tướng khác với những gì nàng suy đoán.
"Cho nên vì trả thù, cô và Hầu Man Ny ở với nhau?"
"Xem ra chuyện cô biết không ít."
Khuyết Sở Linh có chút kinh ngạc rồi lại bình tĩnh, biểu tình khó mà xác định.
"Có lẽ vì nguyên nhân đó, nhưng chúng tôi bất quá chỉ như dày vò nhau thôi, cho dù là tôi hay cô ta, đều chỉ là người bị trêu đùa, ai cũng rất buồn cười."
Ánh mắt Khuyết Sở Linh nói đến Hầu Man Ny, tâm tình nàng thêm phức tạp.
Các nàng có người mình yêu nhưng vẫn ngủ với nhau, chuyện hai người như một trò cười.
Bắt đầu là đố kị, phẫn nộ, tịch mịch, từ dày vò nhau đến cướp lấy ấm áp hạnh phúc rồi tɧác ɭoạи tìиɧ ɖu͙©, có thể trong chốc lát nào đó các nàng từng thục sự có kỳ vọng mong nhớ với nhau, nhưng lại chôn vùi trong bóng tối dày nặng, nháy mắt tim đập nhanh cùng chân thành trên giường mọi chán ghét giữa các nàng cũng tiêu tan.
Hầu Man Ny hận Tiêu Sam Nguyệt cướp chồng cô khiến cô suýt mất mạng, khi nỗi hận tràn lan thì rất dễ giận chó đánh mèo người bên cạnh, nàng cũng như vậy.
"Thật ra tôi từng nghĩ đến việc nói cho ba mẹ biết, nhưng mà..... cô ta còn có em trai, hôm đó cô ta đi có nói cho tôi biết, hy vọng tôi chăm sóc cho thằng bé đó, khi tôi biết tin thì cô ta đã....."
"Em trai cô ta vẫn bị Khuyết Lâm Dương khống chế, đó là nguyện vọng của cô ta, tôi không thể không im lặng, cậu bé đó được hắn nuôi, hình như trước cả cô, rất nghe lời Khuyết Lâm Dương, tôi không thể làm gì được."
Biểu tình Khuyết Sở Linh rất khó coi, nói câu sau cùng thần tình liền phẫn hận.
Thế gian này khống chế người dễ nhất đôi khi không phải quyền lợi, mà là tình cảm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: mặt nghiêm túc ở trong phòng làm việc mở game chơi nhân vật Afra.