Khuyết Dĩ Ngưng nói cám ơn với Khương Tiêu Oản, lòng như lửa đốt nhìn thang máy nhảy số đi lên, nếu bị đưa đi thì mang đến quán bar là chuyện đương nhiên không cần đoán nhiều.
Khi số nhảy lên tầng 30, Khuyết Dĩ Ngưng là người đầu tiên ra ngoài, thì nhìn thấy Phó Văn Tĩnh đứng trước cửa phòng 3201 chuẩn bị gõ cửa/
Tim trong ngực đột nhiên co thắt, trong đầu như có gì đang dội lại, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lúc này cũng mặc kệ.
Nàng cưỡng ép chính mình không nghĩ lung tung, chịu đựng đau dớn, đi tới cửa.
Phó Văn Tĩnh thấy nàng có chút bất ngờ.
"Trước đó hình như thấy Cố Sơn Tuyết bị đưa vào đây, nhưng tôi không chắc có phải không, hai người đến tìm cô ấy hả?"
Hắn mở miệng giải thích nguyên nhân mình ở chỗ này, thái độ ôn hòa, không như trước kia vừa thấy Khuyết Dĩ Ngưng là xoay người bỏ đi.
Tôi nay Phó Văn Tĩnh đến quán bar này, khi vừa đến thì thấy có người bị dìu đi vào đây.
Hắn không phải kiểu người hay xen vào việc của người khác, nhưng hắn có chút giao tình với Cố Sơn Tuyết, chủ yếu vể kinh doanh, nếu theo như lời của hắn Phó Văn Tĩnh không thể thấy chết mà không cứu.
Khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng đến, Phó Văn Tĩnh cảm giác mình đoán đúng, trước đó có nghe Khuyết Dĩ Ngưng thân thiết với Cố Sơn Tuyết, xem ra không hề giả.
Phó Văn Tĩnh chán ghét Khuyết Dĩ Ngưng vì đối phương không nghe lời từ chối còn cố tình si mê quấn lấy, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không còn quấn hắn nữa, không làm chuyện gì mờ ám, Phó Văn Tĩnh dĩ nhiên đối với nàng cũng không còn ác cảm gì nữa.
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, không có nhiều thời gian để giải thích.
Khi thấy Phó Văn Tĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác khó thở, chìm vào ức chế khó chịu.
Không chỉ có ký ức sôi trào cùng thân thể ức chế không được cảm xúc, cũng có thể vì nàng biết được gì đó,
Đây chỉ là một quyển sách, sẽ luôn sinh ra những tình huống để nam nữ chính gặp nhau phát triển tình cảm, như là lúc Cố Sơn Tuyết gặp nguy hiểm thì Phó Văn Tĩnh lại xuất hiện gặp được.
Còn nàng thì không thể, khi Cố Sơn Tuyết xảy ra chuyện, nàng không thể trùng hợp gặp được cô.
Cho dù muốn gặp được Cố Sơn Tuyết thì nàng phải dùng mọi cách để mời hoặc hỏi thăm, không như Phó Văn Tĩnh dễ dàng có thể gặp được Cố Sơn Tuyết.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy phiền muộn, nhìn cánh cửa trước mắt, trong lòng càng lo lắng hơn.
Thời gian qua một hồi lâu, nhưng thật ra chỉ nửa phút.
Nửa phút sau, cửa thang máy liền mở, quản kí từ từ đi đến, dùng thẻ mở cửa phòng 3201.
Khuyết Dĩ Ngưng dẫn đầu vọt vào, nhìn tình huống trong phòng muốn gϊếŧ người cũng có.
Cố Sơn Tuyết dường như đã hôn mê, đang nằm trên giường, đối diện là một đống máy quay, một gã đàn ông trung niên bụng bự đầu hói đang chuẩn bị cởi đồ của Cố Sơn Tuyết.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết lấy sức từ đâu, nắm áo gã đàn ông kia, đẩy hắn ngã xuống đất, đá cho hắn mấy đá, hất đổ toàn bộ máy quay.
Gã đàn ông kêu la thảm thiết, Khương Tiêu Oản khoát tay để bảo an mang hắn ra ngoài, không cho ai rời đi.
Cũng may áo Cố Sơn Tuyết chỉ bị mở ra vài nút, Khuyết Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm, ngón tay có chút run rẩy giúp Cố Sơn Tuyết cài nút.
Cố Sơn Tuyết nhìn có vẻ mơ màng, mặt thì đỏ ửng.
"Đừng sợ, tôi đến rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng đỡ cô dậy, chỉnh lại tóc rối.
Cố Sơn Tuyết dựa vào người nàng, cơ bản đã mất sức hành động, vẫn còn hôn mê.
Trợ lý Cố Sơn Tuyết nhặt áo khoác dưới đất lên, Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy khoác lên người cho Cố Sơn Tuyết.
Khi đỡ Cố Sơn Tuyết đi ngang qua Phó Văn Tĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hắn một cái.
Chỉ là cái nhìn này khiến Khuyết Dĩ Ngưng đau đầu như muốn nứt ra, ép xuống cảm giác này cùng phản ứng ngược của thân thể khiến Khuyết Dĩ Ngưng xém chút nôn khan.
Khương Tiêu Oản thấy được nàng khó chịu, liền đến đỡ nàng một tay.
Khuyết Dĩ Ngưng đưa Cố Sơn Tuyết lên xe trợ lý, để nàng lái xe đến bệnh viện.
Khương Tiêu Oản ngồi ở ghế lái, ai cũng không để ý chuyện này, xe khởi động liền đến bệnh viện.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết dựa vào người mình, thấy hai má cô đỏ ửng, không cảm giác như đang dụ hoặc mà trong lòng chỉ thấy lo lắng.
Đối phương chuẩn bị máy quay, rõ ràng là cố ý hãm hại, nàng không dám chắc Cố Sơn Tuyết có nuốt phải thuốc gì không? nếu như là thuốc mê thường thì không đến nỗi nào, nhưng nếu là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hại đến thần kinh, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ chặt tên kia thành tám mảnh, trước khi xác định Cố Sơn Tuyết không bị sao thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không còn tâm tư khác.
Tóc dài bị mồ hôi làm ướt, dính bết lên cái trán của Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng giúp cô vén ra, đưa tay dán lên mặt cô.
Cố Sơn Tuyết vốn không yên lòng, hôm mê cũng theo bản năng hoạt động, mi dài run run, Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay cô nhỏ giọng an ủi, dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc, chân mày Cố Sơn Tuyết dần giãn ra.
Khương Tiêu Oản ngồi đằng trước thấy hết, trong lòng thấy tiếc thu hồi ánh mắt.
Lúc trước Kiều Vũ Sơ nói Khuyết Dĩ Ngưng có người thích nhưng không cua được, Khương Tiêu Oản cảm thấy cơ hội của mình đến, mới để Kiều Vũ Sơ dẫn đi gặp mặt, nhưng với tình huống trước mắt thì chắc là nàng không vui rồi.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đỡ Cố Sơn Tuyết ra, Khương Tiêu Oản cũng để ý đến bộ dạng hai người, sau khi xem xong thì cảm giác mình mất đi hai phần, khó cua ah.
Cố Sơn Tuyết được đưa vào bệnh viện, lấy máu xét nghiệm.
Khi mặt cô đỏ ửng dần phai đi, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn ống dịch truyền trên tay cô, tâm tình mới chậm rãi hồi phục lại.
"Uống chút nước đi, sức mặt cô cũng khó nhìn lắm."
Khương Tiêu Oản rót ly nước ấm cho Khuyết Dĩ Ngưng, đưa tới tay Khuyết Dĩ Ngưng.
Nếu không một đường theo nàng, thì chắc còn tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng mới xảy ra chuyện.
"Cảm ơn."
Khuyết Dĩ Ngưng nhận ly nước liền uống, xoa thái dương đang căng lên, nhớ đến nội dung xuất hiện trong đầu nguyên chủ.
Đáy nước sâu tối tăm, phía sau cảm giác bị đánh, mỗi lần gặp Phó Văn Tĩnh, ký ức lại cứ vậy lùi lại.
Hiện tại, Khuyết Dĩ Ngưng thấy Phó Văn Tĩnh.
Nàng thấy Phó Văn Tĩnh trong đầu, đối phương đang nói gì đó, tình huống dường như hai bên đanh xảy ra cãi vã.
Không biết là do kích phát nhiều hay do Khuyết Dĩ Ngưng ép chế cảm xúc xuống bỏ qua cái gì, hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng có ráng nhớ lại thế nào thì hình ảnh cũng chỉ dừng ở đó.
Vậy thì theo ký ức, nguyên chủ cãi nhau với Phó Văn Tĩnh xong, thì bị kẻ khác đánh vào đầu, rồi ném xuống sông?
Dựa theo phản ứng mãnh liệt của nguyên chủ, không lẽ nàng nghĩ Phó Văn Tĩnh muốn gϊếŧ nàng sao?
Khuyết Dĩ Ngưng không rõ hậu quả, nàng không thể phân biệt được ký ức lúc bọn họ cãi nhau, đầu đau như muốn nứt ra, lý nước trong tay cầm cũng sắp không vững.
Khương Tiêu Oản khẽ gọi Khuyết Dĩ Ngưng thoát ra khỏi cảm xúc này, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đèn trần trong phòng bệnh, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
"Cô có khó chịu chỗ nào không, có muốn đi kiểm tra không?"
Khương Tiêu Oản lấy khăn tay trong túi, để trước mặt cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, nhìn Khương Tiêu Oản hỏi: "bên kia cô hỏi được gì chưa?"
Lúc ở trong thang máy, Khuyết Dĩ Ngưng có nhờ Khương Tiêu Oản giữ người lại, xem thử có thể moi được thông tin từ gã đàn ông này không.
Khuyết Dĩ Ngưng biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, cho dù là Cố Sơn Tuyết bị đưa đi trong buổi tiệc hay là nhanh chóng bị mang đến quán bar, kể cả âm mưu chuẩn bị máy quay, nếu không phải hai ba người dính vào thì Khuyết Dĩ Ngưng không tin.
"Vẫn không nói, hắn đang ồn ào kêu nhốt người phi pháp, không có tư cách hạn chế tự do của hắn, yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ hỏi ra cho lẽ giúp cô."
Khương Tiêu Oản nhếch môi cười nhạt, nàng vẫn giữ nguyên bộ đồ biểu diễn từ quán bar đi ra, lúc giơ tay liền lộ ra hình xăm, khiến nàng có vài phần độc ác.
"Được, cảm ơn, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng một cái thật sâu, kỳ thực nàng không muốn nợ ai nhân tình cả, nhất là người có ý với nàng.
"Bạn bè với nhau nói cái này làm gì, hôm nào mời tôi ăn cơm một bữa là được."
Khương Tiêu Oản đưa tay ôm cổ Khuyết Dĩ Ngưng, hơi ấn xuống, hơi nghiêng đầu hướng về trước.
Khoảng cách giữa các nàng rút ngắn, khuôn mặt đối diện trong gang tấc.
Khương Tiêu Oản mỉm cười ánh mắt lộ chút thâm ý không cần nói, nhưng dường như chỉ là thuận miệng đùa giỡn không phải thật.
"Được rồi, coi như tôi nhận của bạn bè đi, nhất định sẽ mời cô một bữa để cám ơn."
Khuyết Dĩ Ngưng dùng sức đẩy cánh tay Khương Tiêu Oản ra, lời nói cẩn thận.
Khương Tiêu Oản xí một tiếng, cảm giác tiếc nuối liền nhướn người.
Khương Tiêu Oản nhìn chằm chằm Cố Sơn Tuyết trên giường bệnh nhìn một hồi, không ở lại trong phòng bệnh mà ra ngoài nghe điện thoại.
Trợ lý làm thủ tục xong thì quay về phòng bệnh.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy nàng về, liền hỏi tình huống, hôm nay Cố Sơn Tuyết tham dự tiệc ở chỗ nào, trước đó có phát sinh chuyện gì đặc biệt không.
Trợ lý của Cố Sơn Tuyết là An Đạt, là người trong nhóm làm việc của Cố Sơn Tuyết, nàng biết Khuyết Dĩ Ngưng là bạn thân thiết với Cố Sơn Tuyết, nên đem tình huống báo ra hết.
Khuyết Dĩ Ngưng: "gần đây có ai nhắm vào cô ấy không?"
An Đạt do dự một hồi, liền nói.
"Không ít, trước đó giám đốc đi nước ngoài, cùng vì xử lý chuyện này."
Khi An Đạt nói xong, Khuyết Dĩ Ngưng mới biết Cố Sơn Tuyết bận rộn thế nào, kế hoạc của nàng có những lổ hổng nhưng cũng may Cố Sơn Tuyết đã giải quyết hết.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến tình huống gia đình của Cố Sơn Tuyết, còn có em gái bạch liên, mẹ ghẻ đáng gờm, liền phiền não xoa ngón tay của mình.
Di động An Đạt rung lên, dường như có việc.
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút nói: "cô về trước đi, cô ấy để tôi lo cho, nếu cô ấy tỉnh thì sẽ gọi cho cô."
An Đạt gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cạnh giường bệnh, nghĩ rất nhiều chuyện.
Đến khi nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện Cố Sơn Tuyết không biết đã tỉnh từ khi nào.
"Sơn Tuyết cô tỉnh rồi? cô đỡ hơn chưa? có khó chịu chỗ nào không?"
Khuyết Dĩ Ngưng vội hỏi, Cố Sơn Tuyết lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, may là cô có bật định vị, lúc chúng tôi cứu cô ra đúng lúc, cơ cứ từ từ đã, để tôi rót cho cô một ly nước."
Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy đi tới máy lọc nước.
Cố Sơn Tuyết nhìn bóng lưng Khuyết Dĩ Ngưng, khóe môi không tự chủ cong lên.
Ngoài cửa phát ra tiếng động, Cố Sơn Tuyết nhìn một nữ nhân cột tóc đuôi ngựa đi tới, tới gần Khuyết Dĩ Ngưng tay khoác lên vai Khuyết Dĩ Ngưng.
"Ngưng Ngưng à, cô đưa chìa khóa xe cho tôi đi, tôi nhờ người lái xe cô về."
Người kia kêu tên thân mật, phát hiện ánh mắt Cố Sơn Tuyết thì cười với cô rồi cười với nàng.
Nụ cười trên mặt Cố Sơn Tuyết biến mất, cánh tay không ghim kim nhịn không được siết chặt góc chăn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: ..... [ siết tay ]