Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 54

Tâm tư Cố Sơn Tuyết nháy mắt dừng lại, đến khi cô lấy lại tinh thần, vị bánh ngọt đã tràn đầy trong miệng.

Cô biết rõ đây là vị bánh Khuyết Dĩ Ngưng vừa ăn xong.

Nhiệt lan nhanh khắp người, Cố Sơn Tuyết vờ trấn định cầm cà phê uống một ngụm, che giấu đi sự ngại ngùng của chính mình.

Cô đưa mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, thấy nàng cười tủm tìm nhìn mình.

"Ăn ngon không?"

Biểu tình Cố Sơn Tuyết có chút cứng ngắc gật đầu, cảm giác đứng ngồi không yên.

"Tôi cũng thấy mùi vị không tệ."

Khuyết Dĩ Ngưng lại cho một muống vào miệng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ cái muỗng.

Nơi gián tiếp chạm răng môi lúc này đang hòa quyện thật ngọt ngào, uyển chuyển triền miên.

Cố Sơn Tuyết cúi đầu không dám nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng cười thầm không ngừng được.

Cố tiểu thư thật khả ái.

Khuyết Dĩ Ngưng không chọc cô nữa, tự ăn xong mỳ Ý và bánh ngọt, xoa cái bụng.

"Ăn no chưa?"

Cố Sơn Tuyết đang nghĩ có nên gọi thêm chút đồ cho nàng không, cô không muốn để Khuyết Dĩ Ngưng vì muốn giữ dáng mà để bản thân phải đói.

"Ăn no rồi, chúng ta đi thôi, Sơn Tuyết có kế hoạch gì chưa?"

Cố Sơn Tuyết mím môi: "làm việc ở nhà."

Âm thanh của cô có chút do dự khó phát hiện, sau khi nói xong trong lòng có chút buồn.

Nghe vậy chẳng khác nào cô là người khô khan chỉ biết công việc, mặc dù thời gian lớn cô thực sự chỉ có như vậy, nhưng so với Khuyết Dĩ Ngưng minh diễm hoạt bát cuộc sống của cô thực sự nhạt nhẽo, cho nên khi nói cũng cảm thấy lo lắng Khuyết Dĩ Ngưng sẽ nghĩ mình vô vị.

Khuyết Dĩ Ngưng: "ừm, thời tiết này ở nhà là tốt nhất, lúc đầu định đến nhà cô xem Ninh Ninh, nói vậy thì không quấy rầy cô nữa."

Cố Sơn Tuyết liền nói: "không sao, tôi ở trong phòng sách mà."

"Được, vậy tôi đành quấy rầy rồi."

Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ gật đầu, nhìn Cố Sơn Tuyết cười tươi.

Hơi thở mang khí trắng nhàn nhạt, tán trong không khí, nhưng cũng làm mê mẩn mắt người trong chốc lát.

Khuyết Dĩ Ngưng đang ca vang trong lòng, nàng nhìn sườn mặt Cố Sơn Tuyết, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Tuy không dám chắc Cố Sơn Tuyết đã động tâm với nàng hay chưa, nhưng ít nhất trong lòng cô đã có sự ảnh hưởng của nàng.

Đây là điềm báo tốt lành, đối với Khuyết Dĩ Ngưng đang ở đây thì cũng như sự báo trước chính mình công hãm thành công.

Cố Sơn Tuyết đưa Khuyết Dĩ Ngưng về nhà, vừa xong thì Khuyết Dĩ Ngưng nhận điện thoại của Vưu Lan Thanh gọi đến.

Vưu Lan Thanh: "sao về thành phố rồi không về nhà, mẹ đến nhà gặp con, đứng trước kêu mà không thấy con lên tiếng, con không ở nhà hả?"

"Dạ không, con đang ở nhà bạn. Mẹ về nhà trước đi, tối con về nhà với ba mẹ nha."

Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sofa trả lời, nhìn Cố Sơn Tuyết rót sữa nóng mang đến, dùng khẩu hình nói cảm ơn với cô.

Vưu Lan Thanh: "ở nhà bạn nào vậy? Tiểu Kiều hả?"

Vưu Lan Thanh đối với quan hệ bạn bè của con gái cũng không rõ lắm, chỉ biết mỗi Kiều Vũ Sơ.

"Không phải, là người bạn mẹ chưa từng gặp, là một người tốt thực sự."

Khuyết Dĩ Ngưng lặp lại cường điệu, nhìn Cố Sơn Tuyết ôm mèo trước mặt, dùng chân cọ cọ đuôi Ninh Ninh.

Vưu Lan Thanh nhanh chóng bật dậy, nhớ đến Phó Văn Tĩnh hay được con gái khen như vậy, liền nói: "nam hay nữ vậy?"

"Là thiếu nữ, xinh đẹp và xuất sắc, nói là có khen 3 ngày 3 đêm với mẹ cũng không hết, tồi về con kể mẹ nghe được không?"

Khuyết Dĩ Ngưng nói chuyện điện thoại với mẹ, chân vẫn không an phận cọ cọ người Ninh Ninh.

Cọ xong lại cọ lên đùi Cố Sơn Tuyết, nàng rũ mắt ngồi trên sofa gọi nghe điện thoại, dường như không để ý đến hành động của mình.

Mùa đông quần áo dày, động tác của Khuyết Dĩ Ngưng cũng nhẹ, nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy có chút cảm giác nhỏ, tựa như sau cơn mưa gió thổi qua chồi mới nảy mầm, nhẹ đến nỗi không ai để ý, nhưng để ý rồi thì không thể quên được.

Cô bối rối vuốt ve Ninh Ninh trong lòng, ánh mắt nhìn chân Khuyết Dĩ Ngưng quơ quơ.

Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng đi vớ, đôi vớ dày, nhìn mềm mại đáng yêu, tựa như đám mây trắng.

Khuyết Dĩ Ngưng gọi điện xong, tự nhiên thu chân về, để di động qua một bên.

Nàng nằm úp sấp về hướng Cố Sơn Tuyết, dựa vào Cố Sơn Tuyết.

Bàn tay trắng hạ xuống trên đùi Cố Sơn Tuyết, vuốt ve Ninh Ninh đang nằm ngoan ngoãn ở đó.

Ninh Ninh phát ra tiếng khè khè âm thanh hưởng thụ, nằm trong lòng Cố Sơn Tuyết nghiêng đầu, để lộ cằm và bụng.

Khuyết Dĩ Ngưng không chút khách khí mà sờ, để cằm lên gối của Cố Sơn Tuyết, xoa cái bụng mỡ của Ninh Ninh.

Cố Sơn Tuyết cứng người, trong lòng có đại Ngưng Ngưng và tiểu Ninh Ninh cùng dựa vào, cánh tay chống trên sofa, ngón tay chỉ vào môi dưới, ánh mắt có chút hốt hoảng.

Khuyết Dĩ Ngưng xoa Ninh Ninh đến thoải mái, tiểu mèo đực triệt sản xong thì ẻo lả hay nhóp nhép ôm tay Khuyết Dĩ Ngưng liếʍ mu bàn tay nàng.

Cái tưa lưỡi lướt qua mu bàn tay có chút nhột, Khuyết Dĩ Ngưng hơi nhích về phía Cố Sơn Tuyết vì bị Ninh Ninh liếʍ, học tiếng mèo đùa với Ninh Ninh.

Khuyết Dĩ Ngưng bắt chước ngữ điệu không giống, Ninh Ninh không ngẩng đầu, nhưng mục đích của Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải Ninh Ninh, mà là chủ nhân của Ninh Ninh đang hơi nghiêng đầu.

Cái tai chủ nhân đang giấu dưới tóc đỏ lên, ngón tay bên người giật giật không tự chủ, sau đó cứ liếc mãi trên người Ninh Ninh.

Ninh Ninh không biết 2 nữ nhân đang sờ mình làm chuyện mờ ám gì, liếʍ tay Khuyết Dĩ Ngưng một hồi, sau đó thì liếʍ lông của mình.

Không nói gì, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đạt được mục đích của mình, cười ngồi dậy, cầm ly sữa trên bàn.

"Ngọt."

Nàng liếʍ khóe môi, uống nửa ly.

"Ừ, chỗ đó vẫn còn."

Cố Sơn Tuyết để Ninh Ninh xuống, đi vào phòng bếp, rửa tay, giúp Khuyết Dĩ Ngưng mang ấm nhỏ đến để lên bàn trà.

Cô xoay người vào phòng sách, một hồi sau cầm đồ ra để lên sofa.

Cố Sơn Tuyết: "đây là bút cảm ứng với máy tính bảng, cô muốn dùng thì cứ dùng, tôi đã tắt mật khẩu rồi."

"Được," Khuyết Dĩ Ngưng phất tay, "cô vào phòng sách đi, tôi sẽ không làm ồn đến cô đâu."

Cố Sơn Tuyết: "cần gì thì nói với tôi nha."

Khuyết Dĩ Ngưng đáp: "ừ, tôi biết rồi."

Nhìn Cố Sơn Tuyết đi vào phòng sách, Khuyết Dĩ Ngưng nằm xuống sofa.

Nàng tìm tư thế thoải mái dựa vòa, mở máy tính bảng của Cố Sơn Tuyết bắt đầu làm việc.

Trời dần tối, Khuyết Dĩ Ngưng mở đèn rửa quả táo, cầm di động xem tin nhắn, phát hiện Kiều Vũ Sơ nhắn tin cho mình.

Nội dung không có gì, tất cả đều là ... hoặc ???, đủ để bày tỏ nội tâm trống rống của Tiểu Kiều.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ?

Khuyết Dĩ Ngưng nhắn một cái dấu ? đơn giản, bên kia liền hỏi nàng sao vậy?

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi đưa ? không phải là tôi có chuyện? mà là tôi cảm thấy bà có chuyện, tìm tôi có việc gì hả?

[ Kiều Vũ Sơ ]: lúc đầu thì có, nhưng giờ hết rồi.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nói vậy là sao?

[ Kiều Vũ Sơ ]: chuyện nhà tôi á mà, hôm nay mừng năm mới lại cãi nhau, phiền chết luôn á.

[ Kiều Vũ Sơ ]: năm nào cũng cãi nhau, thà không gặp còn hơn.

Kiều Vũ Sơ vừa nói thì trong đầu Khuyết Dĩ Ngưng liền hiện lên ký ức liên quan.

Hạnh phúc gia đình là điều dĩ nhiên, gia đình bất hạnh cũng sẽ có đủ kiểu bất hạnh.

Không phải những cuộc hôn nhân thương nghiệp đều sẽ có hạnh phúc, cha mẹ Kiều Vũ Sơ kết hôn trước yêu sau, sinh Kiều Vũ Sơ và em trai, cha Kều Vũ Sơ vì đau lòng cho vợ nên triệt sản, có thể nói là kiểu yêu thương vợ chồng mẫu mực.

Nhưng tình yêu kéo dài không lâu, khi Kiều Vũ Sơ học sơ trung cấp hai, cha nàng có bồ nhí, nhưng cũng không làm người kia mang thai được, ăn vụng mà còn hùng hồn như đúng rồi, bị mẹ Kiều Vũ Sơ phát hiện, còn ngang nhiên nói tài sản không để cho người ngoài, chỉ để cho Kiều Vũ Sơ và em trai, nhất định sẽ không có con riêng.

Trước đây Kiều Vũ Sơ từng nói với nguyên chủ, nói kiểu tràn đầy giễu cợt bị cha mình cảm động như vậy.

Sau đó tình cảm vợ chồng coi như hết, mẹ Kiều Vũ Sơ không ly hôn, nuốt không trôi cục tức kia, vờ đã mè liền sứt, ông ăn chả bà ăn nem, bình thường sống riêng, lễ tết gặp mặt, nhưng gặp thì lại cãi nhau.

[ Kiều Vũ Sơ ]: ở bàn chán muốn chết, bà có nhà không, tôi qua tìm bà?

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: không có, đừng đến.

[ Kiều Vũ Sơ ]: vậy bà ở nhà ba mẹ hả? không lẽ mùng hai năm nay bà đang ở nhà Cố Sơn Tuyết?

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: đoán đúng rồi.

[ Kiều Vũ Sơ ]: ...

Khuyết Dĩ Ngưng nhai phần còn lại của quả táo, lau tay gõ chữ tiếp.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: bà đi tìm em gái kia đi.

[ Kiều Vũ Sơ ]: chia tay rồi.

[ Kiều Vũ Sơ ]: đúng như bà nói, nàng như đang mượn tiền tôi thôi, sau đó cũng không có quan hệ gì cả.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: hả? không phải trước kia bà nói không cam tâm sao?

[ Kiều Vũ Sơ ]: nói không cam tâm cũng không sao, nhưng không phải tôi nói, là nàng nói.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: bà không thích hả? sao bình tĩnh như vậy?

[ Kiều Vũ Sơ ]: tôi thấy được tôi thích nàng một chút, nên không định giữ nàng không buông, nàng còn trẻ, sắp lên đại học rồi, đường tương lai còn dài, còn tôi thì sao? cuộc sống vẫn không khác gì vẫn như vậy.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi nhắc bà nè, bà chỉ mới 24 thôi.

Kiều Vũ Sơ bên kia không nói gì, chỉ gửi cái sitcker qua.

[ Kiều Vũ Sơ ]: sau này gọi tôi là cảm cảm đi, một người cộc lốc tan nát cõi lòng.jpg

Khuyết Dĩ Ngưng định nói nàng có thể cởi mở hơn, nhưng Kiều Vũ Sơ vẫn cứ chìm vào trong, sau đó liền gửi tin nhắn âm thanh qua.

"Ngưng Ngưng, bà biết trước khi đi nàng nói gì với tôi không? nàng nói hy vọng tôi thích nàng, không phải với tính huống và phương thức như vậy, nàng nói ngày nào đó nàng sẽ xuất hiện thật tôn nghiêm đứng trước mặt tôi, sau đó khiến cho tôi thích nàng. Bà nói coi phải chờ bao lâu đây? con nít đúng là ngây thơ."

Âm thanh Kiều Vũ Sơ nhàn nhạt có chút phiền muộn, câu sau cùng là cười nói, nghe ra có chút cay đắng.

Ai mà không thích mình xuất hiện huy hoàng trước mặt người mình yêu đâu chứ?

"Nàng không kêu tôi đợi nàng, tôi không biết có thể đợi được nàng không? tôi sợ chờ lâu quá tôi sẽ chán nàng."

"Ngưng Ngưng, bà nói coi, sao bà có thể thích một người lâu như vậy? sau đó lại nhanh chóng rút ra được vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng không nói gì, vì nàng không rút ra, mà người vốn đã chết, nàng không biết linh hồn người đó còn tồn tại trong thế giới này hay ở một góc nào đó không? có thể giống như nàng tiếp tục sống.

"Phải rồi, bà tỏ tình với Cố Sơn Tuyết chưa....."

Chân Cố Sơn Tuyết xuất hiện trong tầm mắt Khuyết Dĩ Ngưng, đại não Khuyết Dĩ Ngưng trong nháy mắt trống không, vội nhấn tắt máy.

Di động vang lên âm thanh dừng lại, tựa như Khuyết Dĩ Ngưng lúc này hô hấp đình trệ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư: hửm???