Khuyết Dĩ Ngưng không có ý định chờ lâu hơn, mục đích hôm nay nàng đã đạt được, thậm chí còn chiếm được nhiều điều ngoài dự liệu, cho nên sau khi rửa chén xong, Khuyết Dĩ Ngưng dự định rời đi.
Khi nghe đối phương nói tạm biệt, Cổ Sơn Tuyết định nói 'cô định đi sao' nhưng mà cô vấn cố giữ lại trong cổ họng.
Cái này vốn là đúng, nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy không nên, nàng theo bản năng nghĩ rằng với tình tình của đối phương, chắc là sẽ ngủ lại đây một đêm, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ lại chủ động đi về.
Nếu giữ lại, đối phương nhất định sẽ ở lại, nhưng mà.....
Cố Sơn Tuyết mím môi, ôm mèo tiễn Khuyết Dĩ Ngưng tới trước cửa.
Cố Sơn Tuyết: "có cần gọi người đến đưa cô về nhà không?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không cần, tôi sẽ gọi người đến đón tôi."
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "được, chú ý an toàn đó."
"Ừ." Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, ngẩng đầu cười, sờ con mèo trong ngực Cố Sơn Tuyết: "Cố tiểu thư nhớ là đã đồng ý chuyện của tôi rồi nhá."
Cố Sơn Tuyết: "tôi sẽ nhớ."
Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy được rồi, mai gặp lại ở văn phòng."
Cố Sơn Tuyết gật đầu, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đóng cửa lại.
Khe cửa không ngừng thu lại, cho đến cuối cùng không thấy mặt của Khuyết Dĩ Ngưng.
Con mèo hình như đã đói bụng, nhảy khỏi lòng Cố Sơn Tuyết, đảo quanh chân cô, kêu meo meo, vừa kiều vừa mềm.
"Ninh Ninh đói bụng rồi hả?" nàng sờ đầu nó, "chờ chút, để chị lấy đồ ăn cho cho em nha."
Cho đại Ngưng Ngưng ăn xong, Cố Sơn Tuyết lại bắt đầu cho tiểu Ninh Ninh ăn.
Lấy đồ ăn xong, Cố Sơn Tuyết ra ban công, nhìn phong cảnh bên dưới, cô biết đã không nhìn thấy hình bóng người kia.
Gió lạnh tạt vào mặt, khiến cô thanh tỉnh một chút.
Cố Sơn Tuyết ấn mi tâm, đi vào phòng.
Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi nhà Cố Sơn Tuyết, thì gọi điện cho Chương Thi Vũ.
May là Chương Thi Vũ không uống rượu, khi nhận được điện thoại, liền đến đón Khuyết Dĩ Ngưng.
Hệ thống lò sưởi trong xe bật vừa đủ, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi phía sau, ngón tay gõ lên cửa sổ xe đọng hơi nước một cái.
"Thi Vũ, nhớ rõ chỗ này, đây là chỗ ở của Cố tiểu thư."
Chương Thi Vũ cũng không quen Cố tiểu thư lắm, nhưng vẫn gật đầu: "vâng, sếp."
Chương Thi Vũ lái xe, nghiênh đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng hỏi: "sếp, bây giờ cô muốn về nhà hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "ừ."
Chương Thi Vũ lái xe rất tốt, đến nơi Khuyết Dĩ Ngưng cũng không bắt nàng xuống xe, tự mình lên lầu về nhà.
Khi ở trên xe nàng đã nhắn tin cho Kiều Vũ Sơ, nhưng mà Kiều Vũ Sơ không nhắn lạ, đến tận khuya khi Khuyết Dĩ Ngưng đã ngủ, thì mới chậm rãi gọi đến.
Kiều Vũ Sơ: "đại tiểu thư, sao đột nhiên mà muốn đi tắm suối nước nóng vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng vừa thoa kem dưỡng da ban đêm vừa trả lời: "dĩ nhiên là hẹn hò với người ta rồi."
Kiều Vũ Sơ phát ra âm thanh: "tôi biết rồi, hẹn Cố Sơn Tuyết đúng không?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "chứ không còn ai nữa? có chỗ nào tốt thì giới thiệu nhanh đi."
Khuyết Dĩ Ngưng định nhờ Chương Thi Vũ thăm dò mấy cái suối nước nóng nổi danh ở Lư Tô, nhưng nghĩ lại thì bỏ luôn suy nghĩ này, nói về sống phóng túng thì ai bằng đám phú nhị đại này, thôi hỏi bọn họ cho lẹ.
Kiều Vũ Sơ: "hiện tại tôi chưa nghĩ ra, chờ chút nữa tôi đi hỏi cho bà, đúng lúc, tôi mang em gái nhỏ nhà tôi đi tắm chung luôn."
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "đề vật lý của em gái nhỏ nhà bà, bà giải thích cho người ta chưa?"
Kiều Vũ Sơ ho hai tiếng: "tôi đem luôn đáp án nói cho nàng biết rồi, dù sao tôi cũng không hiểu, muốn giả cũng giả không được."
Kiều Vũ Sơ: "nhưng mà cũng phải cám ơn bà, không đúng, phải cám ơn Cố Sơn Tuyết nhà bà."
Khuyết Dĩ Ngưng: "Tiểu Kiều, miệng bà càng ngày càng ngọt rồi a."
Kiều Vũ Sơ: "dĩ nhiên rồi, mà tôi nói là thật lòng mà, tôi cảm thấy tình thế hai người đang dần tốt lên rồi á."
Nàng cười nói, sau đó chuyển đề tài khác: "phải rồi, gần đây nghe nói bà mở công ty hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy vẫn tiếp tục thoa kem, cười trả lời: "phải, bà nghe được từ chỗ nào vậy? tin tức nhạy ghê ha?"
"Chỗ tôi thì có thể nói là tin nhanh rồi, nếu muộn thì thôi, mà bà có nghĩ kỹ chưa vậy, chuyện như vậy mà không chịu nói với tôi, chúng ta là bạn tốt mà, tin này còn để người khác nói với tôi a."
Kiều Vũ Sơ lầm bầm, có chút mất hứng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "làm chơi chơi thôi, làm game di động, bà cũng có chơi đâu? tôi cần gì phải đặc biệt đi báo với bà."
Kiều Vũ Sơ: "ai nói tôi không chợi game di động, tôi tụt hậu đến vậy hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "để coi đã?"
Kiều Vũ Sơ không phục nói thêm:"biết chơi đánh bài nha bà."
Nói xong hai bên đều bật cười, Khuyết Dĩ Ngưng thoa kem xong, di động để nguyên kéo chăn lên.
Âm thanh Kiều Vũ Sơ chán chường: "không giỡn nữa, tôi cũng nhắc bà nên cẩn thận một chút."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nói vậy là sao?"
Kiều Vũ Sơ: "bà biết tin này tôi có từ đâu không?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "chỗ nào vậy?"
Kiều Vũ Sơ: "chỗ Thành Nghi Giai, cái đuôi nhỏ của Cố Thiến Thiến."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nói vậy là, Vương Duệ Nguyên đang bị cột giò hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng đắp chăn lại, cầm di động trên tay, truy cập internet, vừa gọi điện với Kiều Vũ Sơ vừa lên mạng nhắn tin với Cố Sơn Tuyết.
Kiều Vũ Sơ: "ai mà biết, nói không chừng là Cố Thiến Thiến đó, mà chắc Vương Duệ Nguyên cũng đã biết rồi. Bà chú ý một chút nha, cẩn thận con người như hắn, tính cách Vương Duệ Nguyên thế nào, với Cố Thiến Thiến đúng kiểu ngưu tâm ngưu mã tầm mã rồi đó. Nếu mà hắn sung sướиɠ được thì chắc tên Kiều Vũ Sơ của tôi phải viết ngược lại rồi."
Khoảnh khắc đêm đó Vương Duệ Nguyên bị chụp hình, đã qua nhiều ngày rồi, Vương Duệ Nguyên vẫn không có động tĩnh gì. Vương gia cũng không giống như lần trước chạy đến nhà đòi giải thích, dù sao chuyện này nói ra cũng mất mặt, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không làm đến cùng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "được, tôi nhớ rồi."
Kiều Vũ Sơ: "được rồi, chuyện này cứ vậy đi, có gì thì bà cứ tìm tôi nha, để tôi đi hỏi dùm bà vụ suối nước nóng đã, đến khi đó tôi cũng mang em gái nhỏ đi theo, phải rồ, Cố Sơn Tuyết biết bà thích cổ chưa?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "chắc là chưa biết."
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Cố Sơn Tuyết không biết, biểu hiện của nàng không rõ ràng, sợ hù người ta chạy mất, dự định là dụ dỗ từ từ.
Kiều Vũ Sơ: "chưa biết luôn hả? bà định làm cái gì nữa, chờ nước sôi rồi mới uống hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "thì cho là như vậy đi, tôi còn đang đun nóng nước mà."
Đi suối nước nóng Khuyết Dĩ Ngưng nhất định không để Cố Sơn Tuyết thoát thân, băng sơn này nàng cố định rồi.
Kiều Vũ Sơ: "được, chúc bà thành công nha."
Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ nàng tình cảm dâng trào mãnh liệt như vậy, nàng cong môi: "còn nhiều thời gian mà."
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, nhìn khung chat mình nới nhắn tin.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: Cố tiểu thư, ngủ ngon nha, giúp tôi nói lời ngủ ngon với Ninh Ninh nha.
Đối phương còn chưa trả lời, chắc là đang bận rồi.
Nàng xem trạng thái lúc ăn tối đã đăng, Cố SơnTuyết không thấy nhấn like hay bình luận cái gì, không biết có thấy không, hay là thấy rồi mà không làm gì.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không còn kiên trì chờ Cố Sơn Tuyết nhắn lại, chờ vài phút, liền để di động qua một bên sạc điện, ở trên giường nhắm hai mắt lại.
Kiều Vũ Sơ nói đúng, Vương Duệ Nguyên nhất định không chịu thua như vậy.
Nhưng mà Khuyết Dĩ Ngưng cũng không coi trọng đối phương, cấp bậc đối phương cũng không đáng được vậy.
Bất quá con ruồi nhỏ, nhưng ở bên cạnh kêu rè rè cũng phiền, nàng hy vọng đối phương không chơi ngu, nếu không.... nàng sẽ dùng biện pháp mạnh thì hốt trọn cả mẻ không còn gì.
Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, đi vào mộng đẹp.
Ngoài cửa sổ trăng lạnh đóng sương, bạn ơi ngủ ngon.
Đêm khuya Cố Sơn Tuyết nhìn thấy tin nhắn, cô sờ sờ con mèo nhỏ đang nằm ngủ trong thư phòng, nhắn lại cho đối phương.
"Ngủ ngon, Ninh Ninh."
Nàng nhìn con mèo nhỏ nói, trong lòng lại gọi tên người bên kia điện thoại, ngồi dưới đất khóe miệng cong lên.
Ninh Ninh vẫy đuôi, tiếp tục nằm trên cái ổ mềm trong thư phòng ngủ.
Ngày thứ hai Khuyết Dĩ Ngưng thức dậy, thấy tin nhắn trên di động, liền nhắn chào buổi sáng cho đối phương.
[ Cố Sơn Tuyết ]: chào buổi sáng
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tối qua Cố tiểu thư ngủ muộn có vẫn ổn chứ
Tối qua 3 giờ Cố Sơn Tuyết mới nhắn lại cho nàng, hiện tại là 8h sáng.
[ Cố Sơn Tuyết ]: tối qua hơi bận một chút, Khuyết tiểu thư tỉnh ngủ rồi sao?
Thật ra Cố Sơn Tuyết đang cắt giảm thời gian, nên đem một số việc giải quyết trước, chuẩn bị đi hẹn với Khuyết Dĩ Ngưng.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ừ, dự định đến công ty, nhóm của cô khi nào đến?
[ Cố Sơn Tuyết ]: đã đến rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng từ trên giường bật dậy, xuống giường mang dép.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nói vậy là cô đến công ty rồi hả?"
[ Cố Sơn Tuyết ]: ừ
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi đến đây! mời cô ly cà phê!
[ Cố Sơn Tuyết ]: được.
Khuyết Dĩ Ngưng gọi điện cho Chương Thi Vũ trước, vội đi vào phòng tắm.
"Thi Vũ, cô đang ở công ty hả?"
Chương Thi Vũ: "ừ, tôi đang ở đây."
Khuyết Dĩ Ngưng: "mua 20 ly cà phề, gửi cho người ở lầu 9 dùm tôi nha, nói là tôi mời cà phê bọn họ, còn dư thì chia cho bên chúng ta."
Chương Thi Vũ: "ok sếp, tôi đi ngay."
Khuyết Dĩ Ngưng: "ừ, mua hết bao nhiêu nói tôi biết, để tôi trả cho."
Chương Thi Vũ: "sếp à, không cần lo đâu, tiền cơm hôm qua cô cho tôi, còn dư nhiều lắm."
Khuyết Dĩ Ngưng: "coi như là phí lao động thêm cho cô đi, đi đi."
Chương Thi Vũ: "cám ơn sếp!"
Trước giờ Khuyết Dĩ Ngưng luôn thoải mái với cấp dưới, sau khi nhờ vả xong thì đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh xong, Khuyết Dĩ Ngưng vừa dưỡng ẩm vừa chọn đồ mặc.
Nàng không biết Cố Sơn Tuyết sẽ rời công ty lúc nào, không thể làm gì khác là nhanh hơn.
Chọn đồ xong, Khuyết Dĩ Ngưng trang điểm sương sương, gọi xe ra cửa.
Ngồi trên xe, Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận thoa son.
Bên kia Chương Thi Vũ xuống lầu tìm được quán cà phê, mang theo một dàn ly đi lên lầu 9.
Lúc gõ cửa đi vào, mọi người trong phòng mặt đều nghi hoặc nhìn nàng.
Chương Thi Vũ thấy bọn họ có chút ngại ngùng, lịch sự nói: "cái này, làm phiền rồi, sếp tôi mời mọi người uống cà phê, tôi chỉ mang đến thôi."
Ánh mắt nàng nhìn đến mỹ nhân đứng giữa nhìn cao gầy lãnh nhược băng sương, trực giác nói với nàng đây hẳn là người quản lý.
Cố Sơn Tuyết: "sếp của cô là?"
Chương Thi Vũ: "sếp tôi họ Khuyết, tên Khuyết Dĩ Ngưng, công ty chúng tôi trên các vị một lầu, đây là cà phê, tôi có thể phát được không?"
Cố Sơn Tuyết: "đương nhiên rồi, cảm ơn, để bọn họ tự lấy là được rồi."
Các thành viên tự đến lấy cà phê, cầm ly giấy ấm áp, Cố Sơn Tuyết có chút thất thần.
Cô còn tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng nói mời cô đi uống cà phê, tức là chỉ đi uống riêng với nàng thôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tỷ: buồn ~
Khuyết tỷ: [ thoa son môi ] chờ tôi một chút, sắp đến rồi!