Ninh Vãn càng nghĩ càng uất ức, qυầи ɭóŧ của cậu chỉ dám dùng máy sấy khô, phải tự mặc lại đồ của mình, vậy thì nếu như cậu nói mình không có qυầи ɭóŧ, có phải Thẩm Thư Vân sẽ cho cậu một cái hay không? Cảm giác thật sự nóng ruột, Ninh Vãn túm quần áo trên người, chữ ‘không vui’ viết to tướng trên mặt. Thẩm Thư Vân trên dưới đánh giá Ninh Vãn một phen, gật gật đầu vừa lòng nói: “Không ngờ còn rất vừa người.” Bộ quần áo này là lần trước Tiêu Mạc mặc khi cùng anh sơn lại bức tường lần trước, nó bị dính sơn, Thẩm Thư Vân bảo Tiêu Mạc cởi ra, nói là giúp hắn giặt sạch, kết quả hai người đều quên mất chuyện này, kết quả đến giờ vẫn luôn nằm một góc trong tủ quần áo của Thẩm Thư Vân. Bên ngoài trời còn đang mưa, Thẩm Thư Vân đưa cho Ninh Vãn một tách trà đã pha sẵn, bảo cậu: “Đợi mưa tạnh, cậu có thể đi.” “Tôi đi, có thể đi đến nào?” Ninh Vãn thở dài, tiến lên một bước, cái bóng phủ xuống “Vân ca, tôi tới tìm anh.” “Tìm tôi làm gì?” Thẩm Thư Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chất giọng lộ ra sự nóng nảy “Cậu tới nơi này, Tiểu Dụ Đầu làm sao bây giờ?” “À…… Tôi, tôi sẽ đón thằng bé về nhà cũ.” Sắc mặt Thẩm Thư Vân trầm xuống, chẳng lẽ lúc trước nói Thẩm Độ không ai chăm sóc lại là lừa anh? Ninh Vãn nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thư Vân thay đổi thì vội vàng giải thích nói: “Không phải Vân ca anh đừng nghĩ như vậy, tôi đưa thằng bé về nhà cũ cũng là bất đắc dĩ, bởi vì nếu như bây giờ để thằng bé về thành phố cũng đồng nghĩa với việc nó lại phải chuyển sang nhà trẻ mới, khẳng định thằng bé cũng không muốn…… Nhưng lần này tôi tới, là có chuyện không thể không tới tìm anh nói chuyện.” Thẩm Thư Vân nhìn chằm chằm Ninh Vãn, ý bảo cậu nói tiếp. “Tôi muốn chính miệng tới nói với anh, Vân ca, người tôi thích chỉ có mình anh, không phải bất kỳ ai khác,” trong mắt Ninh Vãn hiện lên sự đau xót sâu sắc, thanh âm cũng thấp dần, “Chuyện tin tức tố lúc trước là do tôi quá khốn nạn, là tôi sai rồi, tôi đã không rõ ràng chính mình chân chính muốn là cái gì.” Cuộc đời trước đó của Ninh Vãn, vài chục năm thuận buồm xuôi gió, kể cả chuyện tiền bạc lẫn tình cảm, cậu chưa từng đau khổ vì bất cứ chuyện gì, bởi vậy cũng chú định cậu không hiểu thế nào là quý trọng một người. “Vì những việc này tổn thương đến anh, đều là tôi xấu xa, nhưng tôi thật sự không bỏ thể buông tay anh được…… Vân ca, tôi thật sự không có cách nào để thích một ai đó nữa.” Thẩm Thư Vân nhìn cậu, không nói gì, ngón tay lại theo bản năng xoa chỗ tuyến thể sau cổ. Ninh Vãn nếm được vị sắt rỉ trong miệng, hóa ra trong lúc vô thức, đã cắn chảy máu môi. Cậu cũng không để ý, tiếp tục nói: “Tôi biết, anh đã không thích tin tức tố của chính mình nữa rồi, nguyên nhân đa phần đều do lỗi của tôi, bây giờ có nói ra trăm lời xin lỗi cũng không thể cứu vãn. Nhưng điều tôi muốn nói là, về sau anh nếu có quyết định làm bất cứ điều gì, tôi đều chấp nhận vô điều kiện —— anh muốn đi bỏ đánh dấu cũng được, hoặc là đi cắt đứt tuyến thể, không làm Omega nữa cũng thế. Nếu anh cảm thấy sợ hãi, tôi sẽ cùng anh đi cắt bỏ tuyến thể, chúng ta về sau liền cùng làm Beta. Ta chỉ hy vọng duy nhất là anh không cần ghét bỏ chính mình…… Anh như vậy, cũng là đang trừng phạt tôi, tôi chỉ biết khổ sở gấp bội.” Nói đến đây, Ninh Vãn cảm thấy nói không nổi nữa, trong lòng vạn kiến phệ tâm, hối hận cùng đau đớn tra tấn cậu suốt hai tháng, tại đây một khắc đến cao phong, chỉ mới hít vào đã đau đến không thở được. Thẩm Thư Vân có chút chần chờ mở miệng nói: “Tôi……” Ninh Vãn vươn cánh tay, nhanh chóng vòng tay ôm hờ lấy anh, chỉ còn lại mùi hương sữa tắm thanh mát, không mang theo bất kỳ ý nghĩa du͙© vọиɠ nào, nếu như vẫn còn tình cảm, thì đây chỉ còn là một sự an ủi: “Từ từ tới, tôi sẽ ở bên anh.” Trái tim Thẩm Thư Vân khẽ rung động, đối diện với đôi mắt trầm mặc hơn cả đêm đen của Ninh Vãn, anh đột nhiên cảm thấy, Ninh Vãn giống như đã có chút gì đó thay đổi…… Ít nhất so với ba năm trước đây, cậu dường như đã lớn mạnh lên không ít. Cùng lúc đó, Cùng lúc đó, anh cảm thấy như có thứ gì đó ôm chặt trong trái tim mình đang buông ra, và lớp vỏ dày đó cũng đã nứt ra một khe hở nhỏ. Đôi khi, quả thật cần phải tháo chuông, dù người khác có an ủi bao nhiêu cũng không thể thay thế vị trí của người đó.Ninh Vãn rời đi sau cơn mưa đêm đó, cũng không vướng bận quá nhiều, ngược lại Thẩm Thư Vân bị quấy rầy đến mức uống mấy viên thuốc ngủ cũng không ngủ được. Có lẽ là bị gió thổi trúng, có lẽ là tâm sự nặng nề, ngày hôm sau liền đổ bệnh không dậy nổi. Thẩm Thư Vân miễn cưỡng lên tinh thần, bò dậy uống vài viên thuốc trị cảm liền lên giường tiếp tục ngủ, anh ngủ thϊếp đi đến chiều mà không nhận ra, thuốc không có tác dụng gì nên anh bắt đầu phát sốt. Thẩm Thư Vân biết nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, không thể để cơn sốt hoành hành như thế này, nhưng chân tay thật sự rất yếu, ngay cả sức lực xuống giường cũng không có. Anh liếʍ đôi môi nứt nẻ, cầu mong bệnh tự khỏi, lại cuộn mình ngủ tiếp. Trong lúc ngủ mơ, dường như ai đó đang gọi tên anh. Thẩm Thư Vân miễn cưỡng trả lời, không khỏi hỗn loạn, liền cảm thấy trán mát lạnh, sau đó người nọ đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống thuốc. Thẩm Nguy không mở miệng được, vì vậy người đàn ông nhéo cằm anh, vừa nhét mấy viên thuốc vào, vừa cho cậu uống nước ấm.. Thân thể nặng nề tiếp xúc chăn bông dày cộp, Thẩm Thư Vân vươn tay muốn đẩy ra, lầm bầm nói nhỏ: “Nóng…” Người nọ thở dài, nhét cánh tay không an phận trở lại ổ chăn, giọng nói trầm thấp như một vũng nước lạnh khiến người ta an tâm: “Đừng nhúc nhích. Đổ mồ hôi rồi thì sẽ khỏi. Nếu không sẽ đưa đi bệnh viện, cậu phải sợ bị chích nhất sao? ” Thẩm Thư Vân nghe được hai chữ bị chích, cuối cùng cũng an phận, bị người này ấn mạnh vào trong chăn bông, một lúc sau, trên trán và cổ chảy ra một tầng mồ hôi, hơi nóng dường như đã thực sự giảm bớt một chút.. Điều này làm cho ý thức của Thẩm Thư Vân nhất thời tỉnh táo lại một lúc, anh dành chút sức lực để mở mắt nói chuyện, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tiêu Mạc đang ngồi bên giường đọc sách điện tử.. “Tiêu Mạc, anh đã đến rồi……” Tiêu Mạc hạ hai chân xếp bằng nói đùa: “Nếu hôm nay tôi không tới, thì cậu đã xong đời rồi. Đỡ hơn chút nào chưa?” “Ừ.” Sau khi nhận được đến đáp án khẳng định, trong lòng Tiêu Mạc cũng kiên định chút, hắ đưa tay gỡ chiếc khăn lông đang đắp trên trán Thẩm Thư Vân, ngâm vào chậu nước lạnh bên người, vắt kiệt rồi đắp lại lên trán Thẩm Thư Vân: “Như thế nào đột nhiên lại đổ bệnh? Bệnh đến nhanh như vậy, là gặp chuyện gì sao?” Thẩm Thư Vân bị giọng điệu nhẹ nhàng của hắn làm cho có chút ngượng ngùng: “Không phải, có lẽ hôm qua tôi đi bộ về bị trúng gió.” “Tôi hôm nay tới trường học gặp cậu, nghe nói cậu không đi làm cũng không xin nghỉ phép, tôi có chút lo lắng, liền tới gặp cậu.” Tiêu Mạc là chủ căn nhà này, có chìa khóa dự phòng cũng không kỳ quái, Thẩm Thư Vân cũng không phản ứng. Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp, “Chuyện đêm qua, là tôi không đúng, xin lỗi, cậu đừng tức giận nữa.” Bữa tối qua tan rã trong không vui, Tiêu Mạc trước nhận sai, tự cho mình bậc thang, Thẩm Thư Vân tự nhiên cũng không thể chấp nhặt. Bởi vì sốt, mũi của Thẩm Thư Vân bị tắc nghẽn, giọng nói mềm mại ban đầu của anh trở nên mỏng và như sáp, với âm mũi dày đặc, như thể anh đang làm nũng: “Ừ.” Tiêu Mạc cười một tiếng, nói: “Tôi biết cậu không thích đi bệnh viện, cho nên mới không đưa đi bệnh viện, cậu ngủ một giấc đi, nếu như hạ sốt được là tốt nhất, bằng không vẫn phải đến bệnh viện, biết không?” Thẩm Thư Vân không tình nguyện mà có lệ: “được rồi.” Không biết khi nào, Thẩm Thư Vân lại chìm vào giấc ngủ, lần này anh ngủ sâu đến mức không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiêu Mạc đứng dậy, đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài với hộp bánh trong tay, nụ cười mong đợi của cậu ta nhanh chóng tắt ngúm sau khi nhìn thấy hắn. “Anh là ai? Vân ca đâu?” Tiêu Mạc nheo mắt —— tên này thế mà lại gọi Thẩm Thư Vân là “Vân ca”? Hắn theo bản năng lập tức cảm thấy người tới không có ý tốt, dùng thân mình che ở cửa, không cho cậu tiến vào nửa bước: “Đây là nhà của tôi, Thư Vân đang ngủ…… Tôi còn muốn hỏi các hạ là vị nào đây.” “Tôi đương nhiên là Alpha của anh ấy……” “Alpha của cậu ấy?” Lượng lớn tin tức tố Alpha tinh khiết phóng ra từ cơ thể Ninh Vãn giống như áp lực vô hình, khiến cho sắc mặt Tiêu Mạc tái nhợt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Bản năng khiến anh muốn đầu hàng nhường chỗ cho Ninh Vãn, nhưng lý trí của Tiêu Mạc nói cho hắn biết lúc này không được rút lui, nếu không sẽ gặp vô vàn phiền phức, “Sao tôi không biết, cậu ấy còn có Alpha khác?” Ninh Vãn tiến lên một bước, tin tức tố trên người lúc này càng nồng đậm, cậu đã phân hóa sớm, tin tức tố Alpha càng có tính áp chế, mùi rượu gin trong không khí trở nên cực kỳ nồng nặc, khiến Tiểu Mộ cảm thấy vô cùng khó chịu và bài xích. Tiêu Mạc hít sâu một hơi, vẻ mặt lãnh đạm, lười biếng dựa vào khung cửa, thẳng thắn nói ra một câu châm chọc: “Ồ, hóa ra cậu là chồng trước của Thư Vân? Thư Vân có nhắc qua cậu, hừ, cậu ấy nói cậu đã là quá khứ rồi. Tôi cũng khuyên cậu một câu, nếu đã là quá khứ, cũng đừng không biết chừng mực như vậy, còn nói chính mình là Alpha cậu ấy nữa chứ!” “Tôi và anh ấy trước giờ chưa hề có thứ gọi là ‘ quá khứ’……” Ninh Vãn nói còn chưa nói xong, cánh cửa trước mặt cậu đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mũi của Ninh Vãn —— đây là bị cho ăn một bát canh bế môn thật bự! Người kia là ai? Tại sao xuất hiện ở phòng Thẩm Thư Vân? Bộ quần áo ngày hôm qua là của hắn sao? Hắn cùng Thẩm Thư Vân rốt cuộc quan hệ gì? Là bằng hữu, hay là…… hay là đang hẹn hò? Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác giống như một sợi dây thòng lọng, trói chặt trái tim của Ninh Vãn, lửa giận ghen ghét bốc cháy ngùn ngụt. Ninh Vãn đứng trước cánh cửa thật lâu, nhưng đến cuối cùng lại không có dũng khí mở nó ra. Bình tĩnh một lát sau, Ninh Vãn sững sờ nhìn lòng bàn tay sưng đỏ của mình, cô nhớ lại những gì người đàn ông vừa nói … Vân ca đang ngủ bên trong? Mối quan hệ của họ đã trở nên quen thuộc đến mức khi có người đàn ông này, Thẩm Thư Vân có thể thản nhiên yên giấc? Vậy lúc tỉnh ngủ rồi thì làm gì tiếp theo? Người đàn ông này cũng sẽ lên giường ngủ với Thẩm Thư Vân sao?? Trong lòng Ninh Vãn càng nghĩ càng thấy nặng nề, cậu trượt xuống bên cửa còn trái tim thò rơi vào hầm băng. Hóa ra cảm giác tận mắt thấy người trong lòng ở cùng với một người khác, chính là cảm giác này.
Cơn sốt Thẩm Thư Vân từ từ hạ xuống, bệnh đến rồi cũng nhanh. Anh lần này ngủ cực kỳ dài, lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Mạc đang nhắm mắt ngủ trên ghế bên cạnh giường, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, liền tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, tìm một tấm chăn đắp cho Tiêu Mạc, sau đó chuẩn bị đi xuống lầu mua bữa sáng về. Anh thay quần áo, lấy ví chìa khóa định đi ra ngoài, vừa mở cửa bước vào thì bị bóng đen cạnh cửa làm cho giật mình. Sau một ngày không gặp, Ninh Vãn quả thực có vẻ suy sụp rất nhiều, sắc mặt xám xịt dựa vào tường, hình như đã ngồi ở cửa nhà anh cả đêm. Sau một lúc lâu, Ninh Vãn ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn, một đêm chưa chợp mắt khiến chúng dày đặc tơ máu, còn có vệt nước mắt đã bị gió lạnh thổi khô, cả người như nhũn ra, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Cậu ngẩng đầu hỏi từng chữ: “Vân ca, quan hệ giữa anh với hắn ta là gì?”
Hết chương 60