Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 27: Nói chuyện

Trong cổ họng như bị đốt, vừa đau vừa ngứa, chỉ muốn uống một ngụm nước làm dịu nơi nóng rực đau đớn, Thẩm Thư Vân nửa mở mắt, mỏng manh kêu lên: “Nước……”

Ninh Vãn vội vàng nhảy xuống giường, đi rót một chén nước, đỡ Thẩm Thư Vân chậm rãi ngồi dậy, đem ly đặt lên đôi môi có chút khô nứt, nhẹ nhàng nâng tay rót nước vào miệng.

Thẩm Thư Vân theo bản năng nuốt, sau khi uống hơn nửa chén nước trên tay Ninh Vãn, tinh thần dần dần thanh minh, ký ức đêm qua cũng trở về, anh mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn Ninh Vãn trong chốc lát, sau đó run rẩy lông mi, mi mắt cuối cùng khẽ khép.

“Thư Vân, thực xin lỗi……” Ninh Vãn ngồi ở kia, như vạn kiến phệ tâm, dày vò, “Anh, anh không phải cố ý…… Anh cũng không biết ngày hôm qua uống xong rượu làm sao vậy……”

Ninh Vãn che đầu, nhớ lại đêm qua, ký ức rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ ngửa thấy một mùi hoa nhài, theo bản năng liền ôm người trong lòng ngực, liếʍ khối tuyến thể thuộc về cậu.

Tuy rằng đầu óc hôn mê, nhưng Ninh Vãn vẫn tinh tường ý thức được đây là Omega của mình, vì thế cảm thấy mỹ mãn mà ôm anh, chỉ là Omega luôn mãi chống đẩy làm cậu cảm thấy thập phần không kiên nhẫn, trong lòng không biết nơi nào tới táo hỏa, dường như che mắt, tâm trí, làm cậu như lên cơn bản năng thú tính, chỉ nghĩ chiếm hữu, khống chế Omega dưới thân, vì thế gắt gao cắn tuyến thể, động cũng không thể……

Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, cậu thấy trên mặt Thẩm Thư Vân nước mắt đã khô, cùng mảnh xanh tím mang huyết sau cổ, mới đột nhiên ý thức được chính mình làm cái gì.

Cậu sợ mất đi người này, lại dùng cách ngu xuẩn nhất.

Thẩm Thư Vân hầu kết trượt lên xuống, trên cổ thon dài quấn một vòng lụa trắng, tuyến thể sưng đau đã được bôi một tầng thuốc mỡ thật dày, lạnh căm căm, phỏng đoán, hẳn là Ninh Vãn bôi cho mình.

Vải bưng vòng qua phía sau, băng gạc cuốn xiêu xiêu vẹo vẹo, không tính là chỉnh tề, vừa thấy chính là loại Alpha chân tay thô Ninh Vãn làm.

“Em……” Thẩm Thư Vân vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói đã khản.

Ninh Vãn lộ ra biểu tình sắp khóc, tiến đến trước giường Thẩm Thư Vân, như đứa trẻ làm sai, khẩn trương nắm quyền, không dám ngước mắt xem Thẩm Thư Vân.

“Em muốn ăn bánh bao nhỏ Hiên Ngọ Lầu, còn có bánh bột nhào Nam Phố” Thẩm Thư Vân ánh mắt dừng trên toàn bộ thân hình Ninh Vãn, thanh âm nhẹ như lông chim, “Anh có thể mua cho em không?”

Thẩm Thư Vân biết, hiện tại nói cái gì, Ninh Vãn đều sẽ tự trách, nhưng thế thì có ích gì chứ…… vô luận là xin lỗi hay giải thích, anh đều không nghe, chi bằng tống cổ cậu đi ra ngoài, để cậu vì mình làm chút chuyện, có lẽ như vậy quan hệ Ninh Vãn cùng anh khả năng đều khá hơn chút.

“Hảo, hảo,” Ninh Vãn đứng lên, “Anh hiện tại liền đi.”

Thẩm Thư Vân khe khẽ nở nụ cười, nhìn Ninh Vãn vội vã mặc xong quần áo, lấy chìa khóa đi ra cửa. Thẳng đến nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, ý cười trên mặt dần dần tiêu tán, sau đó chỉ còn sự mỏi mệt cùng cực.

Anh chậm rãi nằm lại trên giường, cứng đờ vặn vẹo cổ, không cho tuyến thể bị thương tiếp xúc gối đầu, bởi vì thật sự rất đau.

Thẩm Thư Vân thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Anh ôm chặt chính mình, nói cho chính mình, đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, Alpha của mình vẫn là cái người thâm tình kia, nhưng sau cổ từng đợt đau đớn, đánh vỡ tất cả ảo tưởng.

Ninh Vãn hồi lâu mới trở về, Hiên Ngọc Lầu cùng tiệm bánh Nam Phố đều là cửa hàng đông người, yêu cầu xếp hàng, mà hai nơi cũng không gần nhau, đi gần hai giờ mới trở về, khi trở về thời điểm thấy Thẩm Thư Vân ở phòng ngủ lại ngủ rồi, không đánh thức Thẩm Thư Vân, chỉ là ngồi ở mép giường, nhìn Thẩm Thư Vân ngủ.

Thẩm Thư Vân tính tình an tĩnh ôn hòa, khi ngủ cũng là như thế này, hô hấp nhợt nhạt, tư thế ngủ rất quy củ. Ninh Vãn tầm mắt từ trên mặt chậm rãi chuyển tới sau cổ, băng gạc màu trắng cơ hồ cùng làn da tái nhợt hòa hợp nhất thể, có một mảnh nhỏ xanh tím lộ ra từ bên cạnh băng gạc, trên da thịt tuyết trắng phá lệ chói mắt. Ninh Vãn cắn môi, ngón tay vuốt ve sau cổ Thẩm Thư Vân, trong mắt tần ngần hối hận đau khổ.

Xem cậu đi, đều làm cái gì vậy!

Mấy ngày nay, mỗi hành động của cậu, vô luận là do dự hay khi say rượu nổi điên, đều thương tổn Thư Vân của cậu.

Ninh Vãn hốc mắt hơi ướt, là cậu tra tấn Thẩm Thư Vân đến tiều tụy như vậy, lại không chịu thả Thẩm Thư Vân…… Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư Vân, cậu đầy đầu huyết, bị Thẩm Thư Vân ôm vào trong ngực, Thẩm Thư Vân rũ mắt thấy cậu, ánh mắt sạch sẽ, trong suốt như hồ nước, mà hiện tại, cậu lại đối xử với Thâm Thư Vân như thế nào?

Ninh Vãn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi trên tay Thẩm Thư Vân. Cậu nhìn Thẩm Thư Vân, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường Omega.

Thư Vân, anh thả em đi, chúng ta ai cũng không cần cứ kéo dài thống khổ về sau nữa.

Có lẽ để anh rời đi, em mới có thể tự do, mới có thể không vướng bận mà làm những chuyện mong muốn.

Cậu đứng dậy, đem mua trở về bánh bao nhỏ cùng bánh bột nhào đặt trên tủ đầu giường, rời phòng ngủ.

Ba ngày sau, Thẩm Thư Vân nhận được tin tức Ninh Vãn.

“Thư Vân, chúng ta đêm nay nói chuyện đi.”

Thẩm Thư Vân biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng khi ngày này chân chính đến, anh vẫn cảm thấy phá lệ trầm trọng.

Ngày này là thứ năm, ngày 26 tháng 9, cũng là ngày thứ 1152 bọn họ kết hôn.

Thẩm Thư Vân buổi chiều xin nghỉ, sớm về tới trong nhà. Anh gọi điện thoại cho dì Ngô, kêu bà hai ngày tới không cần đi làm, lại đi siêu thị một chuyến, về nhà làm bốn món ăn, còn hầm một nồi canh củ sen xương sườn.

Anh chỉ nghĩ lại cùng Ninh Vãn, lần cuối cùng ngồi xuống, cùng nhau ăn một bữa cơm trong êm đẹp.

Buổi tối 6 giờ rưỡi, Ninh Vãn mở cửa nhà.

Thẩm Thư Vân từ trên sô pha đứng lên, đi đến huyền quan, tự nhiên tiếp nhận áo khoác Ninh Vãn cởi ra, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ninh Vãn, ôn nhu nói: “Mặc kệ anh muốn nói chuyện gì, đều trước ngồi xuống ăn cơm chiều, được chứ?”

Ninh Vãn cởi giày, nhìn Thẩm Thư Vân tươi cười, không khỏi một trận hoảng hốt, tiếp theo, tay bị dắt —— Thẩm Thư Vân đưa cậu tới trước bàn cơm: “Đi rửa tay, em múc canh cho anh.”

Nói không rõ đáy lòng rốt cuộc là cảm giác gi, Ninh Vãn nhấp môi, nghe lời đi toilet rửa tay. Cậu mở vòi nước, xả ướt tay, lấy xà phòng chà xát, bọt nở ra thật nhiều, trắng bóng bồng bềnh trên tay, giống như đám mây.

Cậu bỗng nhiên lại muốn thoái lui, nhưng việc đã đến nước này, cậu biết, cái tờ giấy trong tập văn kiện của mình có nội dung gì…… Chuyện này nếu đã quyết định, thì chẳng còn đường lui, cậu cũng không thể lại kéo Thẩm Thư Vân, cứ nhập nhằng dây dưa cả ba người.

Ninh Vãn vặn vòi nước, dòng nước chảy xuống gột rửa đám mây nho nhỏ kia, trong lòng bàn tay, rồi mặt ngoài.

Cậu đi đến trước bàn cơm, ngồi xuống vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống, Thẩm Thư Vân đã đưa đến một chén canh nóng hổi, Ninh Vãn tiếp nhận, nâng đến bên miệng, cũng không biết làm sao, làn khói tỏa hơi nóng phả lên mặt, đáy mắt Ninh Vãn cũng nóng lên, nhưng chỉ tụ lại thành một lớp nước mỏng nơi hốc mắt, nhưng không nhiều đến mức nặng trĩu chảy xuống.

Ninh Vãn trầm mặc buông chén, độ ấm chén canh xuyên thấu qua chén sứ truyền tới lòng bàn tay, không quá nóng, chỉ hơi âm ấm, gãi đúng chỗ ngứa.

“Nếm thử đi, em hầm thật lâu, ngó sen đã mềm rồi” Thẩm Thư Vân ngồi đối diện, đôi mắt cong lên, “Rốt cuộc về sau sẽ không còn ăn món này nữa rồi.”

Trên bàn cơm bốn món ăn, cá hương cà tím, thịt thăn chua ngọt, rượu vang đỏ nấu thịt bò còn cá hấp hoa cúc, đều là món Ninh Vãn thích ăn.

Ninh Vãn cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối thịt thăn chua ngọt, bỏ vào trong miệng, vị quen thuộc ở môi lưỡi lan tràn, thịt thăn bị răng nghiền nhỏ, sau đó nuốt xuống yết hầu, vốn là thịt ngon đến vậy, nhưng vì sao nơi lưỡi răng vẫn cò vị cay đắng thoảng qua.

Cậu nâng mắt, đối diện đôi mắt ôn nhu của Thẩm Thư Vân: “Ăn rất ngon, cảm ơn em, Thư Vân.”

Sau đó, Ninh Vãn uống hết chén canh củ sen xương sườn trước mặt, buông chén, rút khăn giấy lau nước đọng nơi khóe miệng, sau đó, cậu nói: “Thư Vân, anh muốn kể cho em một câu chuyện xưa.”

Hết chương 27