Đó là một năm tuyết lớn, Nhϊếp Chính Vương mở tiệc ở Duyên Gia điện.
Vào ngày đó Vệ Nam Phong phát bệnh nặng, nhưng nàng không có tư cách cáo ốm không đi, chỉ có thể cố nén không khoẻ, làm một con rối nghe lời ngồi ngay ngắn trên triều đình. Sau khi yế hội kết thúc, nàng ngay lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Đêm đó, Tuyết lớn phủ kín mái hiế Duyên Gia điện.
Vì thế lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Quốc sư đươn nhiệm chịu lời mới của Nhϊếp Chính Vương, tới trong cung tuần tra cầu phúc.
"Thánh nhân còn mạnh khỏe?" Quốc sư đương nhiệm khom lưng nhìn Vệ Nam Phong đang nằm ở trên giường.
Lúc đó Vệ Nam Phong mới vừa có một giấc mộng đẹp.
Trong mộng tỷ tỷ đau lòng nàng bị bệnh, ôm nàng an ủi thật lâu, kể cho nàng nghe chuyện xưa, nhỏ giọng dỗ dành nàng. Vệ Nam Phong thậm chí còn không có ý muốn tỉnh lại. Ngay cả khi mở mắt ra, trong mắt cũng là mê mê mang mang, hồn phách giống như đều còn đang phiêu đãng ở cảnh trong mơ mỹ diệu kia, mơ màng hồ đồ, không muốn thanh tỉnh trở lại cái địa phương làm nàng chán ghét này.
"Thánh nhân." Quốc sư nhẹ giọng kêu gọi, hắn ngón tay điểm ở trên trán Vệ Nam Phong, "Nên trở về."
Vệ Nam Phong đột nhiên cảm thấy linh đài thanh minh một trận, ba hồn bảy phách bị mạnh mẽ khóa ở thân thể này, nơi nào cũng không đi được.
Vệ Nam Phong quay đầu nhìn quốc sư.
Chung quanh thực an tĩnh, người hầu cùng tỳ nữ đều bị cho lui, nghe nói Nhϊếp Chính Vương thực tín nhiệm quốc sư, nàng tưởng, này có lẽ là thật sự.
Vệ Nam Phong không biết Quốc sư bao nhiêu tuổi, chỉ thấy đầu tóc của đối phương bạc như tuyết, nhưng hạc phát đồng nhan, khuôn mặt lại tuấn tú giống như người trẻ tuổi.
"Mộng chính là mộng, không cần chìm quá sâu vào trong mộng. Nơi này, mới là thế giới cùng đường về của ngươi."
Quốc sư nói. Trong nháy mắt kia, Vệ Nam Phong cảm thấy quốc sư cái gì cũng đều biết, hắn biết chính mình có một cái cảnh trong mơ kỳ diệu, hắn cũng biết có một nhân vật giống như thần tiên đang ở trong mộng dốc lòng dạy dỗ chính mình.
"Chính là trong mộng thực tốt. Làm người lưu luyến quên về, vậy thì nên làm như thế nào?" Vệ Nam Phong mở đôi mắt to như quả nho nhìn quốc sư.
Quốc sư nở nụ cười: "Nguyên nhân chính là vì là mộng, nó mới có thể tốt đẹp như vậy."
Vệ Nam Phong nho nhỏ ừ một tiếng. Nàng nghĩ quốc sư nói rất có đạo lý, nàng cũng không muốn làm tỷ tỷ nhìn đến con người thật xấu xí, căm ghét thế giới này của chính mình. Ánh mắt tỷ tỷ có ánh sáng, nàng hướng tới, chờ mong thế giới này, bởi vì nàng là hài tử được thế giới đối đãi ôn nhu.
Nhưng Vệ Nam Phong lại không phải.
"Thánh nhân nhưng có nghi hoặc gì? Thần nguyện ý vì Thánh nhân giải thích nghi hoặc."
Quốc sư vung tay áo, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, lộ ra tiểu hài tử ở phía sau. Tiểu hài tử nhút nhát sợ sệt ngó về phía trước thăm dò, nhìn về phía Vệ Nam Phong. Vệ Nam Phong nhíu mày, hài tử liền lập tức sợ tới mức trốn vào sau lưng quốc sư, run bần bật.
(Ra là Quốc sư sợ Thánh nhân từ bé, nhìn hèn thật sự (-_-;))
Quốc sư cười kéo ra tiểu hài tử, đẩy đẩy nàng đi lên phía trước: "Đây là Lâm Uẩn, là đồ đệ của ta. Ngày sau sẽ kế thừa vị trí của ta."
Vệ Nam Phong nhìn tiểu Lâm Uẩn, Lâm Uẩn dường như có chút sợ người lạ, cả người rúc về phía sau, chỉ là phía sau lưng nàng bị quốc sư cản lại, không có cách nào lui về phía sau. Tránh cũng không thể tránh, vì thế Lâm Uẩn liền cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lâm Uẩn bái kiến Thánh nhân, nguyện Thánh nhân phúc thọ an khang."
Vệ Nam Phong cười, nàng quay đầu nhìn quốc sư: "Quốc sư, trẫm thật là chân long thiên tử sao?"
"Đây là đương nhiên." Quốc sư ôn nhu trả lời, "Thánh nhân là chân long thiên tử, điều này không cần nghi ngờ."
"Thánh nhân yên tâm, Thánh nhân có long khí." Tiểu Lâm Uẩn hạ giọng nói.
Vệ Nam Phong cái hiểu cái không, Quốc sư kéo qua tiểu đồ đệ của chính mình, biểu tình nghiêm túc chút: "Chớ nghe tiểu đồ đệ này của ta nói bậy, Thánh nhân cần phải hiểu rõ đạo lý đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ. Chân long thiên tử, thân phụ long khí, cũng là trời cao ban cho. Trời cao đã ban cho, tự nhiên cũng có thể thu hồi lại."
(*đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ - Mạnh Tử. Dịch nghĩa: Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp)
Lâm Uẩn xoắn thân mình, thanh âm mềm mại: "Hiện tại bốn biển thái bình, không có nhiều chuyện như vậy."
"Toàn Không, không thể vọng ngôn, thiên mệnh là thiên mệnh, thiên mệnh cũng phải dựa nhân lực. Nếu không uổng có mệnh kia, lại không nỗ lực, thì cái gì cũng đều không thành."
"Nhưng sư phụ chưa bao giờ tính sai, tính cái gì cũng đều thực chuẩn." Lâm Uẩn tựa hồ lại có chút không phục, "Những người kia không tin, liều mạng nỗ lực, lại cuối cái gì cũng không thành. Không phải ngược lại nghiệm chứng lời nói của sư phụ sao?"
Quốc sư nhìn tiểu đồ đệ của chính mình, cuối cùng nặng nề thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tóc của hài tử một phen: "Ngày sau ngươi sẽ biết."
Nói xong hắn nhìn Vệ Nam Phong. Vệ Nam Phong nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Trẫm không có gì muốn hỏi."
Quốc sư đứng lên, một lần nữa hướng Vệ Nam Phong hành lễ: "Thánh nhân nếu không có mặt khác nghi hoặc, vậy thần liền cáo lui."
Vệ Nam Phong không nói gì, quốc sư liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Quốc sư." Vệ Nam Phong đột nhiên hô, ngón tay nàng gắt gao bắt lấy chăn gấm, nặn ra dấu vết thật sâu.
Nàng nhìn quốc sư quay đầu lại, biểu tình trước sau như một ôn nhu bình thản biểu tình, nàng cảm thấy có chút khẩn trương, nhịn không được liếʍ liếʍ chính mình khóe môi. Nhưng nàng vẫn như cũ kiên định nhìn quốc sư, hỏi ra vấn đề của nàng: "Nếu như ta muốn có một vật như hoa trong gương như trăng trong nước. Ta đây hẳn phải làm như thế nào?"
Quốc sư nở nụ cười: "Thánh nhân xem tới được nó sao?"
"Xem tới được."
"Kia thánh nhân nghe được đến nó sao? Sờ được đến nó sao?"
"Tự nhiên."
"Vậy thỉnh Thánh nhân nắm chặt lấy nó, đừng làm nó trốn đi."
(Á à, ra là ông dạy hư tiểu Thánh nhân ( ͡° ͜ʖ ͡°))
Bóng dáng Quốc sư dần dần biến mất, chung quanh là căn phòng trống trải quen thuộc, giường đệm lạnh như băng cũng dần dần biến mất. Vệ Nam Phong một lần nữa về tới đại điện, nơi đã từng cùng tỷ tỷ tương ngộ. Chỉ là nơi này một người đều không có.
Vệ Nam Phong nhìn quanh bốn phía, đứng lên, nàng đẩy ra cửa đại điện, ngoài cửa đứng một người, có vài phần tương tự tỷ tỷ, có đồng dạng tên, có đồng dạng một đôi mắt.
Vệ Nam Phong một phát đã bắt được nàng. Ở đối phương kinh ngạc trong ánh mắt, Vệ Nam Phong hướng nàng cười: "Ta bắt lấy ngươi."
Quốc sư nói rất đúng, vô luận nàng có phải tỷ tỷ hay không, lại hoặc là cái thế thân. Nàng vẫn là thấy được nàng, nghe được nàng. Mà hiện giờ, nàng bắt được nàng, liền sẽ nắm chặt lấy, không cho nàng trốn đi. Đến nỗi mặt khác, đó là về chuyện về sau.
Vệ Nam Phong mở to mắt.
Trong lòng bàn tay nàng còn cảm xúc ấm áp.
"Thánh nhân." Lâm Uẩn vội vàng thò lại đây.
Vệ Nam Phong làm im lặng thủ thế, nàng cúi đầu. Quản Đồng nằm bò ở mép giường của nàng, ngủ thật sự sâu, trên mặt áp ra một chút vệt đỏ. Tay Vệ Nam Phong vẫn luôn gắt gao nắm lấy nàng, Chỗ bị nắm của Quản Đồng thậm chí có chút sưng đỏ. Vệ Nam Phong mím môi, tay giật giật.
"Thánh nhân yên tâm, thần mới vừa hạ ít mê hương." Lâm Uẩn thấp giọng nói, "Nàng sẽ không tỉnh."
Vệ Nam Phong nghe vậy, giương mắt nhìn mắt Lâm Uẩn: "Ái khanh thật là thần cơ diệu toán."
Lâm Uẩn vội vàng run run lui ra phía sau một bước, cúi đầu nói: "Thánh nhân minh giám!"
Vệ Nam Phong trầm mặc, nàng nhìn Lâm Uẩn, qua một hồi lâu mới nói: "Ngươi nhận ra nàng, đúng không?"
"Oan uổng a!" Lâm Uẩn cảm thấy chính mình muốn khóc, nàng bang một tiếng quỳ rạp xuống đất, quỳ đi mấy bước, liền chuẩn bị lại tiến đên ôm đùi Vệ Nam Phong. Vệ Nam Phong ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Đứng lên mà nói."
Lâm Uẩn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng đứng lên, nhanh chóng đứng xa chút, lại nhanh chóng nói một lần quá trình quen biết của chính mình với Quản Đồng. Cuối cùng, còn có chút ủy khuất nói: "Thánh nhân, thần đã mấy lần nói với ngài về người này. Nhưng trước đó, thần tuyệt đối không quen biết người này."
Vệ Nam Phong ừ một tiếng, thân mình nàng hơi hơi ngưỡng về phía sau, lại bị đau mà rên một tiếng. Nàng ngồi thẳng lên, đau đớn làm thần trí của nàng cũng đi trở nên thanh tỉnh một chút. Nàng trầm tư trong chốc lát, mới nói: "Ngươi bói toán giỏi như vậy, liền nàng cũng tính không ra sao?"
Lâm Uẩn sửng sốt, một lát sau, mới cười khổ nói: "Nếu cái gì cũng có thể giải quyết bằng đốt ngón tay, còn cần người làm cái gì? Có nhiều chuyện luôn là tránh cũng không thể tránh, chỉ có nhân tâm là khó đoán nhất, không thể tính ra ra. Thần chỉ có thể nói, người trước mắt này cũng không có ý xấu." Nói tới đây, Lâm Uẩn lại mang theo tò mò cùng bát quái thò qua tới, "Nàng thật sự rất giống sao?"
Rất giống sao? Vệ Nam Phong cúi đầu.
Nhắm mắt lại ngủ say Quản Đồng, nghiêm túc xem, kỳ thật cũng không giống tỷ tỷ lắm. Nàng híp mắt hồi ức, lại phát hiện qua mười năm, dung nhan mà nàng đã từng lần lượt khắc hoạ cũng đâng biến mất chậm rãi.
Vệ Nam Phong đột nhiên đau nhức trong lòng, nàng theo bản năng nắm chặt tay. Quản Đồng không thoải mái hừ một tiếng, Vệ Nam Phong lại vội vàng buông ra chút. Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm Quản Đồng, sau một hồi mới nói: "Mặc kệ giống vẫn là không giống, hiện tại trẫm cũng chỉ có một cái niệm tưởng như vậy."
Lâm Uẩn hồi ức lại chuyện cũ cũng nhịn không được thở dài: "Nếu không phải do cái tặc đạo sĩ lúc ấy, Thánh nhân cũng không đến mức liền một cái bức họa cũng không dám lưu lại." Nói đến chỗ này, Lâm Uẩn lại bóp cổ tay thở dài, "Ta đều không có gặp qua dung nhan của vị tiên tử kia!"
Vệ Nam Phong dừng một chút: "Trẫm không phải từng nói qua với ngươi sao?" Nói đến chỗ này, nàng lại nheo lại đôi mắt, "Chuyện của tỷ tỷ, ngươi có từng nới qua với ai?"
"Thánh nhân oan uổng! Thần tuyệt đối chưa nói quá!!"
Vệ Nam Phong cười lạnh: "Lúc uống say thì sao? Nói mớ thì sao?"
Lâm Uẩn trừng lớn đôi mắt, há miệng thở dốc, cuối cùng nhắm lại, ủy khuất nhìn Vệ Nam Phong, cường ngạnh chuyển qua đề tài: "Thần tra quá, thân phận nàng hiện giờ cũng không có chỗ khả nghi."
"...... Đó lại là chỗ khả nghi lớn nhất......" Vệ Nam Phong trả lời, "Trẫm vẫn cảm thấy trẫm đã bỏ qua cái gì......"
Vệ Nam Phong đè lại cái trán, qua một hồi lâu mới hỏi: "Những người đó có biểu hiện như thế nào."
Lâm Uẩn nghe vậy, sửa sang lại tinh thần, lúc này mới nhất nhất nói tới, thế gia kinh nghi, âm thầm truy tra, quyền quý yêu cầu tra rõ, cuối cùng lại nói: "Hiện giờ đang truyền bá rỗng rãi rằng Thánh nhân có thể ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, đều là bởi vì có Quốc sư, bởi vậy lần này thần không ở, Bệ hạ liền có chuyện......" Lâm Uẩn nói, lại nhịn không được run lên, do do dự dự mở miệng, "Thánh nhân, ngươi hay là thật là muốn cho ta......"
Làm Hoàng Hậu?
"Nghĩ đều đừng nghĩ." Vệ Nam Phong tiếp lời
Lâm Uẩn tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
"Tiếp tục điều tra, giữ chân thế gia ở trong cung. Nói với họ rằng trẫm vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, còn Quản Đồng......" Vệ Nam Phong híp mắt, cảm thụ được cảm giác nhảy lên từ đầu lưỡi, có loại vui sướиɠ kì lạ, "Quản Đồng tùy hầu bên người, chiếu cố trẫm. Chờ ba ngày, chuyện nên biết cũng đều sáng tỏ...... Ba ngày, hẳn cũng đã đủ cho bên kia hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Uẩn tuân lệnh một tiếng. Mắt nàng trông mong nhìn Vệ Nam Phong,
Vệ Nam Phong nghi hoặc Hừm? Một tiếng. Lâm Uẩn lúc này mới cười mỉa nói: "Cái kia, còn những người của Nội, Ngoại phường?"
Vệ Nam Phong quét Lâm Uẩn liếc mắt một cái, cười như không cười: "Tự nhiên cũng đều giữ ở trong cung."
Lâm Uẩn nở nụ cười, vui sướиɠ hành lễ: "Như vậy, thần đây liền đi làm."
Lâm Uẩn đang định xoay người đi đột nhiên bị Vệ Nam Phong gọi lại: "Toàn Không, ngươi hối hận sao?"
Lâm Uẩn chợt dừng bước chân, nàng không có quay đầu, thanh âm có chút hạ xuống, nhưng Vệ Nam Phong cũng không trị nàng tội bất kính.
"Đo lường tính toán chi thuật...... Cho đến bây giờ thần cũng không biết, đến tột cùng là đo lường tính toán dẫn tới kết quả thay đổi, vẫn là kết quả vốn dĩ cũng chưa từng thay đổi qua." Nói, đầu nàng hơi hơi buông xuống, "Nếu như lúc trước sư phụ bói ra được rằng ngài không thể làm Thánh nhân thì liệu ngài còn có thể trở thành Thánh nhân như hiện tại không?"
Vệ Nam Phong tự hỏi hồi lâu, lúc này mới trầm giọng trả lời: "Chỉ cần có một tia cơ hội, ta liền có thể. Ta có tỷ tỷ. Tóm lại vẫn có khả năng có kết quả như hiện tại."
Lâm Uẩn lại không có nói chuyện, qua thật lâu, nàng cong lưng xuống, mang theo tiếng khóc: "Ta nếu là sớm biết được điều đó thì tốt rồi."
Nàng hít hít cái mũi, lại dùng ống tay áo lau mặt, cưỡng bách chính mình lộ ra một cái tươi cười: "Ở trước mặt người khác mà cũng như thế này thì tốt, cũng không cần phải giả vờ khóc. Người khác nhìn dáng vẻ này của ta, sẽ cho rằng thánh nhân sắp không xong."
"Ngươi mới không xong."
"vâng vâng vâng, thánh nhân không thể không xong."
Vệ Nam Phong tức giận cười, nàng nhìn Lâm Uẩn đi nhanh vội vàng, đi ra cửa phòng, lúc này mới lại thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn bộ dáng ngủ say của Quản Đồng.
"Tóm lại là có một cái niệm tưởng."
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Nam Phong: Là ngươi thấu đi lên.
Quản Đồng: Ta ủy khuất!!
Quốc sư tiền nhiệm: Thánh nhân làm tốt lắm!
Vệ Nam Phong ( đắc ý) ~