“Hung dữ, nhưng cũng đáng yêu”
…
Tông Cửu tự thấy cái nết mình khá vô cảm, hiếm ai có thể khiến tâm trạng cậu dao động mãnh liệt.
Ngoại trừ No.1, lần nào hắn cũng giẫm trúng quả mìn trong cậu một cách chính xác.
Tông Cửu nghiến giò không nương tình, nghiến rất mạnh.
Có cái bóng của bục giảng che lại nên không ai phát hiện ra động tác này, mà khán giả xem live cũng không rảnh đến nỗi zoom lên xem chân.
Giày mà trường trung học Số 1 phát cho các học sinh là giày vải bình thường.
Loại giày này chả có ưu điểm gì, chỉ là đế giày rất cứng.
Đạp mạnh vậy, chắc ‘sướиɠ’ lắm đây.
Người đàn ông tóc đen vẫn tỉnh queo, thậm chí ngữ điệu giảng bài cũng không dao động.
Chỉ có đôi găng tay trắng hơi co lại, mới tiết lộ tâm trạng của hắn.
“Tim nằm trong khoang trung thất, bên ngoài là xương sườn, phía dưới là cơ hoành.”
Lực trên thước dạy học đột ngột tăng mạnh, từ từ rời khỏi trái tim.
Vị trí gắn liền với sự sống, nếu chọc thêm vài lần chắc Tông Cửu đấm nhau với No.1 tại đây mất.
Nhưng chàng trai tóc trắng còn chưa kịp thở phào, động tác tiếp theo của đối phương suýt khiến thắt lưng cậu xụi xuống.
Mũi thước nhọn cứng lạnh lẽo chọc dưới tim, bắt đầu đâm trái thúc phải một cách ác ý.
Vấn đề là No.1 vừa giở trò quỷ, vừa chậm rãi nói về kiến thức sinh học cơ thể người, giọng nói như đàn Cello ngân nga, thong thả lướt qua các dây tone trầm dọc theo cung đàn.
Hơi lạnh thấu xương khiến Tông Cửu nhớ tới nhiệt độ lạnh buốt, mãi mãi không thay đổi của Ác ma.
Dù vậy cũng không ảnh hưởng tới việc, cậu tiếp tục dồn sức lên chân.
Hai người âm thầm so tài trên bục giảng thiêng liêng, học sinh dưới lớp múa bút thành văn, cố gắng đấu tranh vì sống sót.
Đến cả khán giả cũng cố gắng học tập theo.
[Học được rồi học được rồi, thầy Nam giảng bài hay quá.]
[Tôi cảm giác chỉ cần theo dõi hết phó bản này, tôi sẽ có thể trở về thi đại học lần nữa (lầm to nha ông)]
[Một số kiến thức rất chính xác, No.1 từng nghiên cứu giải phẫu cơ thể người à?]
[Ơ có mình em thấy sắc mặt ảo thuật gia quá xấu à? Nếu buộc phải hình dung, xin phép miêu tả là sắc mặt xanh xám?]
[Bị nhắm vào thế kia thì ai vui cho nổi, cơ mà tôi vẫn rất mong chờ, xem ảo thuật gia sẽ biểu hiện xuất sắc thế nào trong phó bản này, mong ảnh sớm ngày leo lên cấp cao hơn.]
[Chuẩn cmn, fan sự nghiệp của ảo thuật gia ấn like đê!]
Một tiết học trôi qua đầy khó khăn.
Đến khi chân Tông Cửu đã giẫm mỏi, chuông tan học rốt cuộc cũng reo.
Nào ngờ No.1 không có ý định cho ra chơi, công khai bắt đầu dạy lố giờ.
Khi giờ ra chơi còn vài phút, Ác ma mới tỏ vẻ tiếc nuối kết thúc buổi học trực quan về cơ thể người, khẽ cười cất thước dạy học đi.
“Cảm ơn trò đã phối hợp.”
Tông Cửu kéo khóa đồng phục, hừ lạnh một tiếng rồi về thẳng chỗ, bỏ lại cái gáy trắng trẻo lạnh lùng cho mọi người.
Hòa nhau một ván, Ác ma mang tâm trạng vui vẻ quay về văn phòng.
Văn phòng của tất cả giáo viên ở trung học Số 1 đều nằm chung một căn, chẳng qua vì vai trò NPC của No.1 lần này tương đối đặc biệt, nên được bổ sung một văn phòng nhỏ trong phòng làm việc chung, hưởng chế độ đãi ngộ như chủ nhiệm giáo dục.
Tình cờ một giáo viên Người không mặt cầm cốc nước quay lại từ máy lọc nước, nhìn thấy hắn thì rất ngạc nhiên.
“Thầy Nam, sao giày thầy bẩn thế? Bên ngoài có mưa à?”
“À, chuyện này ấy hả.”
No.1 cong khóe môi, “Bị một chú mèo giẫm lên, không có gì đáng ngại.”
“Trong trường ta có mèo á?” Người không mặt ngờ vực hỏi.
“Đương nhiên, một bé mèo Anh lông ngắn màu bạc.”
Ý cười bên môi Ác ma càng sâu, “Hung dữ, nhưng khá đáng yêu.”
—-
Thời gian như chó chạy ngoài đồng.
Một thanh đao treo trên cổ tất cả thực tập sinh, hiệu suất học tập dâng cao chưa từng có.
Dù ngày nào cũng học rồi lại học, nhưng chẳng ai dám dị nghị gì.
Trong thời gian này, ngoài cuộc thi tháng, hàng tuần còn có bài kiểm tra theo thông lệ.
Các lớp trưởng ở chung phòng ký túc xá, bí mật trao đổi thành tích với nhau.
Hiển nhiên, điểm trung bình lớp cao nhất vẫn là lớp 1.
Lớp 1 có hai đại tướng, nhưng bất ngờ là xếp chót không phải lớp 10 – lớp duy nhất không có ai trong Top10, mà là lớp 8.
Xếp hạng lớp 9 của Tông Cửu cũng không mấy lạc quan, chỉ loanh quanh ở vị trí thứ tám và thứ chín.
Lần này loại lớp xếp chót, ai biết liệu kỳ thi tháng có khả năng loại lớp thứ chín hay không?
Vì chuyện này, Tông Cửu còn đặc biệt lấy một tờ phiếu điểm ra, để thực tập sinh xếp hạng đầu trong lớp chia tổ, dạy kèm mấy thực tập tập sinh xếp cuối lớp.
Đội ngũ dạy kèm của học sinh giỏi và học sinh kém, được sắp xếp vào tiết thứ ba buổi tối.
Sau tiết thứ hai, lớp 9 sẽ tự giác ở lại phòng học, ghép bàn bổ túc cho nhau.
“Bây giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền, trong lần thi tháng sắp tới nếu một người ngáng chân sẽ liên lụy cả lớp.
Ai cũng lớn cả rồi, không cần tôi phải nói nhiều, các cậu đều là thực tập sinh cấp B, chắc hiểu rõ đạo lý này.”
Cả lớp đang xem phiếu điểm kiểm tra hàng tuần, không ai lên tiếng phản bác, nhất trí lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
Mà nói cho cùng, đúng là lớp 9 xui thật.
Trong mấy thực tập sinh xếp chót của lớp 9 có vài người là thực tập sinh nước ngoài, có người thi ACT và SAT, cũng có người thi A-Level, chưa nói độ khó như nào nhưng kiến thức để thi là khác nhau.
Mặc dù những thực tập sinh khác quên bài cũ, nhưng vẫn còn chút nền tảng ký ức, còn bọn họ phải bắt đầu từ đầu, đương nhiên sẽ thua xa các thực tập sinh khác về khả năng hiểu bài và tiếp thu.
Ngoài ra còn có thực tập sinh số 99, Tông Cửu chưa bao giờ thấy sự tồn tại nào kỳ lạ hơn cậu ta, dạy kiểu gì cũng không dạy nổi.
Cuối cùng, sau khi lại làm sai một đề, thanh niên tóc trắng đặt sách xuống, xoa huyệt Thái dương, “Thực sự không thể nào xây dựng cách hiểu logic được, thôi trước hết cậu tập trung vào các môn khoa học xã hội, học thuộc lòng đi.”
Tuy các môn khoa học xã hội không phải cứ học thuộc lòng là thi tốt, nhưng Tông Cửu cầm bài thi của số 99 chỉ biết bất lực câm nín.
Tên này kỳ lạ giống Tsuchimikado lớp 7, người ngoài tuyệt đối không thể hiểu được mạch não của học sinh dốt.
Số 99 nhìn như sắp khóc: “Xin lỗi lớp trưởng, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi mọi người.”
Tinh thần mọi người đều rất căng thẳng trong suốt ba mươi ngày qua.
Những tiêu chuẩn đánh giá ban đầu đã bị phá vỡ, chỉ có “điểm số” mới là tiêu chí đáng giá thống nhất và cứng nhắc.
Tuy chẳng ai nói gì, nhưng cuộc sống của những thực tập sinh có thành tích kém trong các lớp khác cũng không tốt lắm.
Đặc biệt là mấy lớp xếp hạng gần cuối, phải dùng hết mọi cách để tăng điểm trung bình.
Dù vậy, những học sinh có thứ hạng thấp trong lớp không chỉ không được trường học chú ý bồi dưỡng, mà thỉnh thoảng còn bị NPC giáo viên làm khó.
Ví dụ số 99, cậu ta thường xuyên bị gọi tên phạt đứng chỉ vì không thể trả lời câu hỏi.
Lúc trước cậu ta chỉ là người tự do không có tổ chức, không ngờ học sinh xuất sắc – ảo thuật gia liên tục đứng nhất lớp lại tự mình dạy bổ túc cho.
Sau hồi cảm kích, cậu ta lại thấy sốt ruột vì sự ngu dốt của mình.
“Không sao, học không vào không phải lỗi của cậu, ai cũng có sở trường riêng.”
Trong phó bản này, Tông Cửu thấy tính mình tốt hơn nhiều, “Tsuchimikado lớp 7 là cấp S mà thành thích còn nát hơn cậu kìa, đừng tự xem thường bản thân.”
Số 99 nước mắt lưng tròng, “Đúng! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”
[Ôi méo ngờ, chỉ trong hơn mười ngày, boss cấp S cũng sẽ thành người bị ghét bỏ.]
[Lúc trước tôi còn tưởng boss Tsuchimikado không ôn bài, giờ tôi biết rồi he, ổng học dốt thật.]
[Một câu trắc nghiệm có bốn đáp án, không làm được thì xác suất đúng vẫn là 25%, nhưng lần nào boss Tsuchimikado cũng chọn trúng 75% còn lại.
Thắp nến.jpg]
[Chả ai đoán được nhỉ, vừa xui lại còn học kém, đúng là tổ hợp nát hơn cả tương.]
Buổi tối sau khi về ký túc xá, 101 lại tổ chức cuộc họp tập thể.
“Còn ba ngày nữa sẽ tới kỳ thi tháng thứ nhất, mọi người có đề nghị nào tốt hơn không?”
Trong hai mươi mấy ngày qua, bọn họ đã nghĩ ra rất nhiều cách, bao gồm đồng loạt nộp giấy trắng mà Phạm Trác đã nói lúc trước.
Nhưng các cách này đều có sơ hở, một khi xảy ra sai sót, hậu quả khó mà lường trước được.
Chủ ý của hệ thống chủ rất rõ ràng, phó bản tập thể là một quá trình đào thải.
Mười lớp là đối thủ cạnh tranh của nhau, dù ở chung phòng ký túc vẫn khó bỏ qua sự phòng bị mà cùng bắt tay hợp tác.
“Hay là trước hết, cứ thử cách nộp giấy trắng.”
Phạm Trác gõ nhịp trên bàn, đôi mắt màu đỏ đậm đầy suy tư.
“Cách nào cũng phải thử mới biết, nếu có thể dùng cách này để tìm ra điểm mấu chốt của hệ thống chủ, đó cũng là chuyện tốt.”
Lần này chẳng ai phản đối.
Thậm chí Phù thủy đen còn bổ sung kế hoạch B.
Nộp giấy trắng rất dễ thấy, chỉ cần các học sinh trong phòng thi quan sát nhau, không học sinh nào viết là được.
Nếu có người viết thì kế hoạch này coi như bỏ, lập tức biến thành kỳ thi bình thường.
Dù sao mạng của ai cũng là mạng, nếu có con chuột nhắt lòng dạ khó lường lợi dụng phá hoại, thỏa thuận không ràng buộc này coi như mất hiệu lực.
Tuy khả năng không cao, nhưng mọi người vẫn quyết định thử một lần.
Chốt xong cách thức thì đến phần thông báo cho các học sinh.
Trong trường trung học Số 1 gắn đầy camera và thiết bị theo dõi, muốn truyền tin chỉ có thể truyền cho từng người một.
Thế là các lớp trưởng chọn gọi một trong những người ở các phòng ký túc khác, sau đó để những người này thay họ truyền tin, nhớ nhắc mọi người duy trì ý thức cảnh giác.
“Hôm thi, mọi người không nên động bút, đi ngủ hay ngồi im cũng được.
Chỉ cần mọi người đồng loạt làm thế, chắc chắn hành động tập thể sẽ không quá ảnh hưởng đến cá nhân.”
Vậy là tin tức các thực tập sinh lên kế hoạch phản kháng tập thể bắt đầu bí mật lan truyền.
Mới một ngày mà mọi người đã biết kế hoạch, như sóng ngầm phun trào.
Nếu kế hoạch diễn ra suôn sẻ, đây thực sự là một cách làm tối ưu.
Tuy nhiên, trước hôm kỳ thi tháng đầu tiên, rốt cuộc sự cố vẫn xảy ra.
Một nghìn thực tập sinh, luôn có những lúc không thể chú ý hết.
Có một phòng ký túc, trong lúc vô tình nói chuyện đã bị thiết bị theo dõi nghe được.
Vì vậy nhóm trợ giảng bắt cả mười thực tập sinh phòng đó ngay trong đêm, đánh họ trên hành lang.
Các phòng khác đều đóng chặt cửa, không ai dám mở cửa ra ngoài, nhưng đêm đó chẳng ai chợp mắt nổi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên suốt đêm, quanh quẩn trên hành lang vắng tanh, từng tiếng như thấu xương.
Sau khi bị quất mười mấy roi, một thực tập sinh cấp B khai hết kết hoạch.
Đã có người mở miệng, tự nhiên chín người còn lại cũng khai theo.
Trong phòng ký túc cách một bức tường, Tông Cửu đặt bút xuống, “Kế hoạch thất bại rồi.”
Hoàn toàn chính xác.
Thậm chí không chỉ thất bại, mà vì tin tức này lộ ra, hôm sau các thực tập sinh đã bị lôi ra sân tập từ khi trời còn chưa sáng.
Chủ nhiệm giáo dục thông báo họ phải duy trì tư thế quân đội, đứng dưới cái nắng chói chang ròng rã một ngày.
Mỗi tiếng nghỉ ngơi một lần, mỗi lần nghỉ năm phút.
Nhưng nếu trong quá trình đó bị trợ giảng phát hiện động đậy, bọn họ sẽ bị quất roi.
Trừng phạt thể xác công khai..