Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 23

Theo lời của bình luận viên A Dịch, tất cả 100 tuyển thủ tham gia thi đấu 1vs1 đều vào bản đồ chuẩn bị.

Cho dù cách màn hình, Văn Khê cũng có thể cảm nhận được quy mô rất lớn của trận đấu này —— 100 tuyển thủ chuyên nghiệp đều có mặt tại sân chơi, mỗi người một gian phòng nhỏ, phóng mắt nhìn không biết còn tưởng vào một tiệm net xa hoa.

[Lên máy bay!]

Trước khi Thỏ Kỷ nói lên những lời này thì hình ảnh livestream đã thay đổi, chuyển góc nhìn từ trận đấu sang góc nhìn trò chơi.

[Bây giờ chúng ta có thể thấy máy chủ chuyển góc nhìn đến Cat.] A Dịch giải thích, [Hai tuyển thủ xuất chiến trận này của CLM lần lượt là Mac và Cat mèo con, hẳn mèo con là tuyển thủ chính thức trẻ nhất của CLM phải không?]

[Đúng vậy, tôi nghe nói cậu ấy vừa qua sinh nhật lần thứ 18.] Thỏ Kỷ trả lời.

Cat mèo con, Lăng Sơ Dật.

Sau khi Văn Khê tra qua tư liệu, ấn tượng với người này rất sâu, hắn có chút thao tác khiến người ta kinh diễm, tốc độ phản ứng nhanh đến khó tin, nhưng sai lầm cũng rất nhiều, phát huy rất không ổn định.

Mạnh thì một địch mười, yếu thì rơi xuống đất thành hòm.

Không ngờ CLM lại cử hắn tham gia thi đấu 1vs1.

Vừa nghĩ như vậy, máy bay còn chưa hoàn toàn bay lên bầu trời bản đồ, Lăng Sơ Dật đã nhảy.

Văn Khê sửng sốt một chút, chờ hắn nhảy mới nhớ tới nhìn bản đồ —— phía nam là khu hoang mạc.

Văn Khê không hiểu sao Lăng Sơ Dật lại nhảy khu hoang mạc, rõ ràng bình luận viên cũng không thể lý giải.

Thỏ Kỷ: [Hả? Mèo con nhảy sớm như vậy à?]

A Dịch: [Cảm thấy không đúng phải không? Mèo con là tuyển thủ giỏi địa hình phức tạp, nhảy khu C và khu F khá nhiều. Nhảy khu D... Đương nhiên cũng có thể là muốn đáp xuống đất sớm để nắm giữ chủ chốt.]

Văn Khê nhớ rõ, Thương Lang rất thích nhảy khu hoang mạc, bởi vì tốc độ đáp xuống đất của hắn rất nhanh, sau khi đáp xuống đất có thể một hơi giải quyết quân địch còn ở trên không trung.

Nhưng đây là chơi đùa của đánh rank bình thường, Thương Lang đã nói với Văn Khê, hắn đánh rank nước ngoài căn bản không dám nhảy khu hoang mạc, bởi vì khắp nơi đều là quân địch đáp xuống đất so với hắn còn nhanh hơn.

Chẳng qua một ván này tương đối đặc thù, bởi vì khu hoang mạc nằm ở phía nam bản đồ, Lăng Sơ Dật lại là người đầu tiên nhảy, cho nên ngoại trừ chính hắn, ai cũng không biết rốt cuộc hắn mắc sai lầm hay là cố ý.

Sau khi hắn nhảy, lại có sáu tuyển thủ lần lượt nhảy vào khu hoang mạc. Máy chủ chuyển góc nhìn qua, sáu tuyển thủ kia lần lượt đến từ sáu chiến đội nhỏ không có tiếng tăm, cho nên bình luận viên chỉ chọn lọc đọc ID, không giới thiệu thêm.

ID của tất cả tuyển thủ đều là một cách thức thống nhất, tên chiến đội - tên đấu chuyên nghiệp.

Ví dụ như ID của Mạc Thần là CLM-Mac.

Sau đó, Văn Khê nhớ lại ID hiện tại của mình: JJ-Wency.

Đột nhiên cảm thấy rất chuyên nghiệp?

Vừa nghĩ như vậy, góc nhìn chuyển một vòng, rơi trên người Mac.

Khoảnh khắc đó, hiện trường đột nhiên bùng nổ tiếng la hét kinh người, khiến bình luận viên giật mình.

Thỏ Kỷ: [Độ hot của Mac thật sự rất cao!]

A Dịch: [Không biết ván này Mac sẽ nhảy ở đâu? Hình như cậu ấy đã bỏ qua mấy khu vực rồi?]

Thỏ Kỷ: [Nhưng Mac thường đánh nhất vẫn là khu C?]

Vừa dứt lời, máy bay đã đi tới khu C, cũng chính là bầu trời khu đô thị.

Khu đô thị này, địa hình rất phức tạp, thay vì nói là tòa nhà bỏ hoang, không bằng nói thẳng là phế tích.

Tòa nhà sụp đổ, cửa sổ bị hỏng, phóng mắt nhìn là một khoảng rách nát, nếu không phải biết đây là một trong những bản đồ của SGH, còn tưởng tận thế giáng lâm.

Vừa đến khu C, tuyển thủ trên máy bay lần lượt nhảy, rõ ràng phần lớn tuyển thủ đều am hiểu khu vực này hơn.

Văn Khê cũng vậy.

Dù sao, địa hình càng phức tạp, càng có thể thể hiện sức mạnh tổng hợp của tuyển thủ.

Ngược lại, địa hình càng đơn giản, càng không thể tránh khỏi tình huống mặt đối mặt đấu súng. Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, loại tình huống này thay vì nói là kỹ năng liều mạng, không bằng nói liều mạng chính là dũng khí và tâm tính.

Lúc này, ống kính còn ở góc nhìn của Mạc Thần, sau đó, ngay khi bình luận viên suy đoán có thể hắn sẽ không nhảy khu C thì hắn nhảy.

[Mac nhảy!] Đúng là A Dịch không thể tin vào mắt mình, [Sau khi hơn hai mươi tuyển thủ lần lượt nhảy khu C, Mac vẫn không chùn bước nhảy khu C!]

[Chúa ơi! Điều này là quá mạo hiểm, phải không?] Thỏ Kỷ nói, [1vs1 khác với 4vs4, không có đồng đội yểm trợ, sân chơi có 100 tuyển thủ, 99 người đều là quân địch của mình, bây giờ nhảy chẳng may chưa kịp đáp xuống đất, không phải sẽ bị người ta bắn thành tổ ong trên không trung à?!]

[Không đâu, cậu ấy nhảy lên tòa nhà cao nhất!] Rất nhanh A Dịch chú ý tới tòa nhà ở trung tâm trong tầm nhìn của Mạc Thần.

Tòa nhà kia có hai mươi mấy tầng, có thể coi là điểm cao nhất của toàn bộ bản đồ.

Nếu như nhảy lên tòa nhà kia, ngược lại có khả năng đáp xuống đất trước những người khác.

Nhưng Thỏ Kỷ nhanh chóng chú ý đến cái khác: [A Dịch, anh có phát hiện không, sau khi Mac nhảy thì không ai nhảy khu C nữa.]

[Ha ha ha, thật sự.] Khi A Dịch nói chuyện, màn hình vừa chuyển, biến thành góc nhìn trong trò chơi.

Sau khi Mạc Thần nhảy, các tuyển thủ khác như là cũng hiểu cái gì đó, không có nửa người nhảy khu C nữa.

Văn Khê ngồi trước máy tính, khóe môi dần dần nâng lên.

Rõ ràng còn chưa thấy Mạc Thần ra tay, lại có loại cảm giác Mạc Thần đã tàn sát tứ phương, giành được danh tiếng.

Cậu hận không thể làm máy chủ chuyển góc nhìn lên người Mạc Thần, nhưng rõ ràng điều này là không có khả năng.

Tiến lên theo đường biển, các tuyển thủ lần lượt nhảy xuống máy bay, phân tán khắp các vị trí trên bản đồ.

[Đội trưởng Lightning của YEY nhảy vào khu F!] A Dịch nói, [Đội trưởng CC của MQ cũng nhảy!]

[Oa, xem ra khu F này sẽ đánh rất tàn khốc cho coi!]

Thỏ Kỷ vừa dứt lời, góc trên bên phải màn hình đã xuất hiện một cái thông báo gϊếŧ chết, số người cũng từ 100 ban đầu biến thành 99.

[Cat!] Cô lập tức nói ID xuất hiện ở góc trên bên phải, [Mèo con Cat của chiến đội CLM lấy được đầu người đầu tiên!]

[Không hổ là Cat!] A Dịch cũng nói, [Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia giải đấu chuyên nghiệp, cho nên có thể có một số khán giả không quen với cậu ấy, cậu ấy được xem như là tuyển thủ nhạy bén, tốc độ phản ứng nhanh đến mức ngay cả viên đạn đã bắn ra cũng có thể né tránh, cho nên cá nhân tôi vẫn rất coi trọng cậu ấy, cảm thấy tiềm lực của cậu ấy rất lớn!]

Thỏ Kỷ: [Đúng vậy! Tôi đã xem màn trình diễn của cậu ấy trong giải đấu mùa hè, cảm thấy chắc chắn cậu ấy là ngôi sao sáng nhất trong giải đấu chuyên nghiệp này!]

Vừa dứt lời.

[QAQ-Bunny đã gϊếŧ CLM-Cat bằng súng đột kích, số người còn lại là 98.]

A Dịch:...

Thỏ Kỷ:.....

Hôm nay xem như Văn Khê đã hiểu cái gọi là "sữa độc"

(*) Sữa độc: Muốn giúp nhưng lại thành hại, hay còn là cổ vũ ngược.

Vừa thổi phồng xong thì thành hòm, cái này cũng rất xấu hổ...

Cũng may phản ứng của hai vị bình luận viên đều rất nhanh.

A Dịch: [... Đáng tiếc, tuyển thủ này chơi không ổn định, trong mùa hè tháng 8 cũng đã có kinh nghiệm vừa hạ cánh đã thành hòm.]

Thỏ Kỷ: [Một trong những tuyển thủ của chiến đội CLM chỉ lấy một đầu người đã rời sân sớm, áp lực của Mac trở nên lớn hơn rồi...]

Sau khi chết, tuyển thủ phải rời khỏi sân đấu, đi vào phòng nghỉ phía sau.

Ống kính quay đến Lăng Sơ Dật, chỉ thấy mặt mày còn non nớt, vẻ mặt ảo não tháo tai nghe xuống, không dừng lại quá nhiều tại chỗ đã đứng dậy rời đi.

Văn Khê nhìn bóng lưng hắn rời đi, mím môi, không biết nên đánh giá như thế nào.

Chiến đội CLM ngoại trừ Mạc Thần còn có mấy tuyển thủ khác, kể cả Lăng Sơ Dật, cũng không kém, nhưng cũng chỉ là trình độ không kém, nếu nói mạnh, thật sự CLM chỉ có một mình Mạc Thần là mạnh.

Từ sau khi xem hồ sơ của Mạc Thần, Văn Khê vẫn rất nghi ngờ vì sao Mạc Thần không chuyển đến các chiến đội khác, ví dụ như YEY hay MQ.

Đội trưởng Lightning của YEY, đội trưởng CC của MQ cũng rất tốt, rõ ràng thực lực vượt trội so với các thành viên khác của chiến đội CLM.

Nhưng mà, nghĩ đến Mạc Thần là một trong những người sáng lập chiến đội CLM, Văn Khê cũng có thể hiểu được.

Vẫn còn ngẩn người, ở góc trên bên phải đột nhiên xuất hiện ID của Mac!

[CLM-Mac đã gϊếŧ QAQ-Bunny bằng súng bắn tỉa, số người còn lại là 97.]

Văn Khê sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại, không dám tin mở to hai mắt.

Trọng điểm không phải là Mạc Thần lấy được một cái đầu người, mà là ở người bị hắn gϊếŧ chết —— Không phải chính là người vừa rồi gϊếŧ chết Lăng Sơ Dật à?!

Mạc Thần ở khu C, mục tiêu ở khu D, khoảng cách giữa hắn và mục tiêu ít nhất cũng phải 800m, mặc kệ hắn dùng ống ngắm x4 hay x8, đều rất khó bắt được mục tiêu, càng đừng nói đến nổ đầu gϊếŧ chết, đến tột cùng là làm sao hắn làm được?

Văn Khê thử mở mưa đạn ra, quả nhiên, tất cả mọi người đều khϊếp sợ như cậu.

[ĐM! Làm sao có thể?!]

[A a a a, quá ngầu!]

[Ba con vẫn là ba con!]

Lúc Văn Khê mới bắt đầu xem livestream, sở dĩ cậu tắt mưa đạn là bởi vì có rất nhiều người mắng Mac, kết quả lúc này, không phải mưa đạn đang khen [Mac ngầu vãi!] thì chính là [Thiện xạ số một ngầu vãi!]

Rõ ràng bình luận viên cũng bị gợi ý gϊếŧ chết đột ngột làm kinh hãi.

[Chúng ta hãy xem phát lại góc nhìn của Mac!] A Dịch không cách nào che giấu sự kích động trong lời nói, [Thời gian nhìn trên màn hình chúng ta có thể thấy đây là 1 phút trước, lúc ấy Mac còn đang ở trên núi ngắm người, xem ra cậu ấy định thu đầu người ở chỗ cao để bảo đảm ưu thế vị trí của mình trước... Ngay lập tức! Cậu ấy đã thay đổi góc nhìn của mình! Ngay khi ID của Cat xuất hiện ở góc trên bên phải, Mac đã chuyển góc nhìn sang vị trí của Bunny! Một phát súng tung đầu!]

Vốn Mạc Thần đã dùng súng bắn tỉa lắp ống ngắm x8 ngắm quân địch ở xa xa, cho nên trước khi gϊếŧ chết Bunny đã tiết kiệm được thời gian đổi vũ khí và ống ngắm.

Thế nhưng, có thể chính xác chuyển góc nhìn về phía Bunny, quyết đoán nổ súng, một phát nổ đầu, thao tác này vẫn khiến toàn bộ khán giả kinh ngạc từ tận đáy lòng, thế cho nên bây giờ trên sân trường toàn là tiếng vỗ tay hoan hô!

[Thật sự Mac là... thực lực như hack, tôi nhìn thấy mà da gà cũng nổi lên!] Thỏ Kỷ nói.

[Thật sự quá lợi hại!] A Dịch khẳng định, [Chúng ta đều biết Mac phân biệt vị trí bằng âm thanh rất chuẩn, nhưng mà, khoảng cách xa như vậy, cho dù nghe được âm thanh cũng rất khó tìm được phương hướng chính xác.]

Thỏ Kỷ: [Có thể thấy được, ban đầu cậu ấy định gϊếŧ người trên núi trước, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo Cat bị gϊếŧ chết, cậu ấy đã chọn báo thù cho đồng đội của mình, điều này thực sự làm cho mọi người cảm động!]

Văn Khê vừa mới nghe [Mac ngầu vãi!] từ mưa đạn, đột nhiên nghe được câu Thỏ Kỷ nói, hơi sửng sốt.

Ai gϊếŧ đồng đội, hắn sẽ gϊếŧ người đó —— Thao tác này quen thuộc không?

Đột nhiên Văn Khê nhớ lại lúc Mạc Thần chơi với cậu, chỉ cần là người làm cậu bị thương, toàn bộ đều bị Mạc Thần gϊếŧ chết.

Cái loại cảm giác được bảo vệ này thật sự rất thoải mái.

Không nghĩ tới, cho dù là chơi đấu chuyên nghiệp hay chơi bình thường, Mạc Thần cũng chú ý đến đồng đội của mình như vậy.

Văn Khê không nhịn được ảo tưởng một chút cảnh đánh chuyên nghiệp với Mạc Thần, lúc phản ứng lại, khóe môi cong lên đã không thu lại được.

Cậu có chút ảo não giơ tay đỡ tai nghe xuống —— thật sự lúc người này dưới sân, không lúc nào không dụ dỗ cậu đi đánh chuyên nghiệp.

Rất nhanh, vòng bo đầu tiên thu lại, đối với Mạc Thần mà nói là trời phạt.

Bây giờ trên tay Mạc Thần đã có sáu cái đầu.

Đúng là đánh chuyên nghiệp không giống đánh rank thường, sáu đầu người này, cho dù là Mạc Thần cũng rất khó mới lấy được, mấy người đều là đoạt từ tay người khác.

Thế nhưng, mỗi một khoảnh khắc đoạt được vào tay, đối với Mạc Thần mà nói đều là thời khắc nổi bật.

Giải đấu chuyên nghiệp tính điểm đầu người, sáu cái đầu này, mỗi người đều liên quan đến điểm tích lũy cuối cùng CLM có thể lấy được.

Trận đấu vẫn đang tiếp diễn, Văn Khê càng xem càng căng thẳng.

Mỗi lần máy chủ chuyển đến góc nhìn của Mac, cậu đều theo bản năng nín thở, sợ hô hấp của mình sẽ ảnh hưởng đến thao tác của Mạc Thần.

Mà mỗi lần máy chủ chuyển góc nhìn sang chỗ khác, cậu lại nhíu mày nằm sấp trước máy tính, giống như bỏ lỡ một trăm triệu.

Rõ ràng là trận đấu 100 người, nhưng trong mắt Văn Khê, không hiểu sao lại trở thành chiến đấu của một mình Mạc Thần.

Cũng may Mạc Thần không làm cho cậu thất vọng.

Cuối cùng, trận đấu kéo dài 29 phút, Mạc Thần lấy 9 cái đầu, sống sót với chiến tích ưu tú cuối cùng, lấy được điểm số cao nhất ván này!

[Ah ah ah ah, chúng ta hãy chúc mừng Mac!] Bình luận viên kích động nói, xào bầu không khí sân trường lên cao nhất!

Khoảnh khắc Văn Khê tháo tai nghe xuống, cũng kích động không chịu nổi, giống như người thắng ván này là chính cậu.

Không thể không nói, thi đấu cùng một đám cao thủ, cuối cùng nổi bật đạt được cảm giác tự hào với cảm giác có thành quả cao nhất, là kiếm được bao nhiêu tiền cũng không cảm nhận được.

Không đợi Văn Khê nhấm nháp lại niềm vui chiến thắng một chút thì chuông điện thoại di động của cậu vang lên.

Đột nhiên tim Văn Khê tăng tốc, nếu cầm lấy điện thoại di động thì cậu hoàn toàn không biết nên nói gì với Mạc Thần?

Tuy nhiên, tập trung nhìn vào ID người gọi - Khê Mị.

Văn Khê: "..."

Được rồi, bây giờ Mạc Thần còn đang ở sân đấu, không cầm điện thoại trên tay, làm sao có thể gọi điện cho cậu...

Văn Khê ho một tiếng, ổn định tâm trạng nghe điện thoại: "Alo?"

"Trận đấu vừa rồi cậu có xem không!" Đầu dây bên kia, giọng nói của Khê Mị cũng rất kích động.

Văn Khê nghe được giọng nói của cô, lại không nhịn được kích động: "Có xem!"

Khê Mị: "Cảm giác thế nào?"

Văn Khê: "Mac quá đẹp trai!"

Khê Mị: "... Ai hỏi cậu cái này, tôi hỏi cậu có bình luận được không?"

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

23/11/2021

#NTT