Lãnh Địa Tại Tận Thế

Chương 47: Không mang theo vũ khí

Đã nhiều lần Đường Vũ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Hắn có cả một hệ thống, có tín đồ mạnh mẽ và những con rối bảo hộ, cho dù sức mạnh của hắn có yếu hơn thì hắn vẫn có thể đứng vững trong ngày tận thế này.

Tuy nhiên, hắn vẫn nghiến răng và kiên trì.

Vào những ngày tận thế đầu tiên, khi đối mặt với ma thú, nỗi sợ hãi trào ra trong lòng hắn. Về sau, khi đối mặt với làn sóng ma thú trong nơi trú ẩn, loại kia cảm giác bất lực và vô cùng tuyệt vọng.

Hắn không muốn có lại những cảm giác này, quả thực hiện tại hắn có rất nhiều ưu thế, nhưng những ưu thế này không thể là lý do để khiến hắn lười biếng ... Vì đã có hệ thống, cũng không cần phụ lòng cái này 1 phần cơ duyên mang tới.

Sắp đi đến Lâm Đông, Đường Vũ cũng không hi vọng mình chỉ là 1 cái cản trở người, cho dù ... sau khi hoàn thành khóa huấn luyện cường độ cực cao, hắn đại khái khả năng của mình có thể chỉ là một người hỗ trợ.

Đứng trên ổ gà, Đường Vũ cẩn thận cảm nhận được thực lực của chính mình.

Về kinh nghiệm chiến đấu, hắn có thể không so với La Triết nhưng không biết hắn đã tiến bộ bao nhiêu, không nói đến những vẫn đề khác, hiện tại đối mặt với ma thú, trong lòng không có dao động nào.

Ngay cả heavy slash kẹt ở bước cuối cùng, hắn trước kia không thể hoàn thành, nhưng bây giờ cũng đã thực hiện thành công dưới áp lực cực lớn.

Đột nhiên, Đường Vũ dừng lại, nhướng mày.

Trải qua vô số sống sót và tử vong, hắn có sự nhạy cảm khác nhau đối với những nguy cơ nhất định.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên gò đất cách đó không xa, hai con mắt màu đỏ cùng thân hình màu nâu xám, có chút giống như một con ma thú cường đại thằn lằn từ trong gò đất đi ra.

Đây là một loại ma thú thiên về săn bắn ... Ma thú tuy không có trí tuệ nhưng lại có bản năng chiến đấu cao, nếu người sống sót không hay biết gì khi tiến gần đến những gò đất, những con thằn lằn ma thú này sẽ lao ra ngoài và nghiền nát những người sống sót.

Rõ ràng là hai con ma thú không hiểu tại sao Đường Vũ lại phát hiện ra bọn chúng, nhưng bản năng chiến đấu đã khắc sâu trong xương, thúc đẩy bọn chúng làm ra những thay đổi, hai con ma thú vồ vập bên trái và bên phải lao tới.

Đường Vũ một tay chạm vào chuôi kiếm, chợt mỉm cười rồi đặt xuống.

Hai con ma thú này đang ở thức tỉnh cấp độ 2, bình thường người thức tỉnh cấp độ 3 khi đối mặt với 2 con ma thú này cho dù có thể chiến thắng chúng cũng không dễ dàng gì, nhưng có điều.....

Con quái vật bên trái giơ chân trước lên, và chi sau của nó nhảy về phía trước.

Gió tanh thổi tới, móng vuốt màu nâu xám càng ngày càng lớn phản chiếu trong con ngươi của hắn, Đường Vũ sắc mặt không thay đổi, nhưng hắn lùi về phía sau một chút, không có bất kỳ hành động nào khác.

Móng vuốt sắc bén xẹt ngang qua ngực Đường Vũ, gió lớn thổi qua cổ áo, Đường Vũ vẫn như cũ không động đậy ... Khoảng cách như vậy, tốc độ như vậy, hắn đã quá quen thuộc, có thể dễ dàng phán đoán được vị trí của cuộc tấn công của ma thú.

Tất cả những kinh nghiệm này đều do hắn đánh đổi cái chết mới có được, sai 1 đường mất mạng, nhưng nhiều 1 chút thì hơi tốn sức. Dù sao sau đó, hắn không còn trốn tránh, thay vào đó chủ động cùng ma thú chiến đấu ... không nói đến hai tên ma thú, chính là một đám ma thú, dù sao Đường Vũ vẫn là trải qua phong phú sóng gió. Không gian tinh thần bên trong, miễn là bạn quen thuộc với thống khổ rồi liền không còn vấn đề gì quan trọng.

Hiện tại, chỉ có hai ma thú, vừa vặn dùng 2 con ma thú này để kiểm tra thành quả huấn luyện của hắn.

Một con thằn lằn nguyên thủy màu xám khác đi vòng ra sau Đường Vũ, cả cơ thể nó bay lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi con thằn lằn nguyên thủy sắp cào trúng, Đường Vũ nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Trong mắt con thằn lằn nguyên thủy mất đi hình bóng của Đường Vũ, lao thẳng vào con thằn lằn nguyên thủy kia, áp vào bụng con thằn lằn đó, trong tích tắc, hai con thằn lằn nguyên thủy ôm nhau lăn ra một đoạn đường dài.

Thằn lằn nguyên thủy: " ?????? "

…………

Trên tường thành, hai tên thủ vệ người sống sót nhìn quanh tường thành 1 chỗ, tuy rằng trời tối, mặc dù hầu như không nhìn thấy gì, nhưng bọn họ vẫn rất có trách nhiệm.

Đối với Lương Hạo, người đã đến nơi trú ẩn sớm và chứng kiến sự phát triển của nơi trú ẩn từng chút một, đây là một việc làm rất vinh dự. Mặc dù, bọn hắn không biết, dạng này phòng thủ kì thật cũng không có ích lợi gì.

" Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta làm nhiệm vụ phòng thủ. "

Ngày mai, tôi sẽ đổi ca với đội tuần tra. Này, nếu không phải tôi thức tỉnh không được, thể chất lại kém cỏi, nhất định tôi sẽ gia nhập đội tuần tra ngay lập tức.

" Phải không đó? Có một số người thức tỉnh không muốn tham gia vào đội tuần tra. Bọn hắn không biết nội tình nơi ẩn núp cường đại thế nào. Hãy nhìn xem đội tuần tra hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ, họ đều mặc đồng phục và thiết bị tinh vi. Đoán rằng những người thức tỉnh không gia nhập vào đội tuần tra, bây giờ đang ghen tị và hối hận đã muộn.

Hai người vừa nói vừa tuần tra, đột nhiên ở mép đường băng Lương Hạo nhìn về phía xa xa, " Người nhìn hình như bên kia có động tĩnh."

Bên ngoài thành phố tối om, chỉ dựa vào ánh trăng cũng có thể nhìn thấy vài cảnh vật ở xa xa.

Người kia lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhìn về phía nó, " Nhìn đi ... là ma thú! Bên kia còn có người"

Có người!

Lương Hạo sửng sốt, đang tính đi bấm chuông báo động, nhưng lại nghe thấy đồng bạn la lên, "Là giám đốc Đường! Giám đốc Đường đã ở cùng với đám ma thú chiến đấu. "

Giám đốc Đường? !

Những người sống sót trong khu ẩn núp chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh của Giám đốc Đường. Tuy nhiên, không ai trong số những người sống sót thực sự nhìn thấy giám đốc Đường xuất thủ , bọn họ chỉ biết giám đốc có khả năng xây dựng kiến trúc, chẳng hạn như xây dựng các tòa nhà và thậm chí dựng tháp mũi tên và pháo đài để tiêu diệt ma thú. Những người sống sót biết rằng giám đốc Đường muốn phát huy siêu năng lực của mình cần người sống sót di chuyển vật liệu bố cục mới có thể kiến tạo lên những kiến trúc đó.

Bạn không thấy rằng Giám đốc Đường cần phải sắp xếp vật liệu xây dựng mỗi khi anh ấy xây dựng một tòa nhà!

Là một người sống sót trong khu ẩn núp, cũng là người đến sớm. Hắn đã nhìn thấy những người sống sót nói về Giám đốc Đường nhiều lần. Đương nhiên, hắn cũng đã dự đoán với những người khác rằng sức mạnh của Giám đốc Đường có thể nghiền nát dữ dội như Đại úy La hoặc sử dụng khả năng như nữ thần băng giá để gϊếŧ một cách khéo léo quái vật ma thú, hoặc ...

Hắn dừng lại chuẩn bị kéo còi báo động, hắn lại nghe thấy tiếng kinh hô đồng bạn vang lên:

" Giám đốc Đường không rút kiếm, không mang theo vũ khí sao? A, hỏng bét, hai con ma thú lao tới Giám đốc Đường, anh ta 2 tay nghênh địch!"

Tay không chiến đấu

Lương Hạo trong long thất kinh

Người thức tỉnh mặc trang bị tinh vi để có thể đọ sức với ma thú, nhưng nếu không có vũ khí thì dù nắm đấm của người thức tỉnh có mạnh đến đâu cũng không thể gϊếŧ được ma thú, ngược lại, ma thú có móng vuốt sắc bèn. ., Hàm răng sắc nhọn, đây là vũ khí của ma thú, có thể gây sát thương chí mạng cho người thức tỉnh.

Hắn hơi do dự, băn khoăn không biết có nên bấm chuông báo động không?

Lúc này, hắn lại nghe thấy đồng bọn của mình hét lên, " Giám đốc Đường tránh đòn! Giám đốc Đường dùng chống lại 2 con ma thú! Ôi, Giám đốc Đường đấm ra một phát, ma thú bị đánh bay ra ngoài, Nice! "

Trên mặt Lương Hạo đen thui, đem ống nhòm trong tay đồng bạn giựt qua nhìn xem.

Trong tầm mắt, bóng người khẽ đung đưa, tránh né sự tấn công của ma thú, Lương Hạo không thể nhìn thấy động tác của ma thú, tuy nhiên, anh có thể nhìn thấy rất rõ động tác của giám đốc Đường, thực tế là đối mặt 2 đầu ma thú này giám đốc Đường không có hoạt động trong phạm vi lớn động tác.

Thân trên lắc lư, bước trượt nhỏ, nghiêng đầu, những động tác này không nhanh, ngay cả đối với người bình thường cũng hơi chậm, tuy rằng động tác chậm như vậy, nhưng lại dễ dàng tránh được công kích của ma thú, trong mắt Lương Hạo Nhiên thấy giám đốc Đường như vậy giống như người huấn luyện thú trêu chọc đám dã thú.

Anh ta chăm chú quan sát, trong khi kìm chế nỗ lực lấy ống nhòm của người bạn đồng hành, anh ta nói, " Không hổ là giám đốc Đường, chỉ 1 chiêu vung ra 2 quyền đánh hoàn toàn trúng vào điểm yếu cơ thể của con thằn lằn, đối với thằn lằn chính là điểm chí mạng.

" Thằn lằn nguyên thủy hình như tức giận rồi, nhưng Giám đốc Đường đã nhìn thấy mọi thứ. Anh ta xoay người lại, con thằn lằn đương nhiên hoàn toàn thất bại sau 1 kích . Cơn gió mạnh thổi bay các góc áo của Giám đốc Đường. Bóng dáng từ phía sau như đang nói lên sự cô đơn bất khả chiến bại .. "