Tin tức nhanh chóng được truyền đi rộng rãi khắp nơi, đâu đâu cũng nghe thấy thông tin hai nữ ninja, những bóng hồng tồn tại đặc thù trong Làng Đá đã là hoa có chủ, không ít nam nhân có ý định nhảy cầu tự vẫn... Ý lộn, nhảy vách đá tự sát, chứ Làng Đá làm gì có cầu mà nhảy được cầu. Mọi ngóc ngách trong làng vì thế cũng được trang hoàng hết sức lộng lấy, đầy đủ những vật trang trí tượng trưng cho một cuộc hôn nhân mãi bền chặt và hạnh phúc.
Thiên Hồ nay cũng được nhị vị lão bà kéo đi bằng được du ngoạn vào thời điểm mọi người đang tấp nập chuẩn bị. Tất nhiên ba người cũng đã trải qua cải trang đôi chút, hắn thu liễm lại chút khí phách của bản thân mới miễn cưỡng không bị thu hút...
Chỉ duy nhất một vấn đề phát sinh dở khóc dở cười xảy ra đó là mùi hương hồ ly của hắn dường như không che giấu được những loài động vật khác, thường xuyên thu hút chúng tới gần.
" Phu quân, ngươi xem bọn chúng đã đi theo ta cả chặng đường dài rồi đó... Nếu ta mà có liều bả cẩu ở đây chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều ... " Iwa Kunoichi ai oán nhìn đám cún đang dùng hai mắt long lanh nhìn nam nhân mình, có con còn liều mạng nhảy lên người hắn nữa cơ.
" Ấu trĩ... Ngươi gϊếŧ được vài con nhưng sao gϊếŧ được hết các loài động vật khác cũng bị hắn hấp dẫn ?? Cứ trực tiếp ngó lơ bọn nó đi... " Kurotsuchi cũng lên tiếng.
" Ngươi nói ai ấu trĩ ?? Không biết ai trước đây sợ chó đến mức không dám cả sờ chúng nhỉ ?? " Iwa không chịu yếu thế mỉa mai lại.
" Ai vậy ?? Đáng thương cho người đó ghê gớm... " Kurotsuchi không chớp mắt hùa theo Iwa làm cô nàng không nói nên lời, đã nói kiêu ngạo phản đối lại đâu ?? Đáng lẽ nàng phải phản đối mãnh liệt mới phải... Không thú vị, không thèm nói chuyện nữa...
Hai người từ công khai nói ra nhược điểm của nhau chuyển sang ám đấu bằng mắt, hận trừng trừng không thể lao lên giao chiến với nhau ngay tức khắc. Khụ... Một phần cũng tại hắn vừa mới trao thêm sức mạnh cho hai người đi , Iwa Kunoichi thì có được thêm dị năng niệm ý lực, giúp nàng gia tăng độ hiệu quả khi dùng thổ độn. Còn Kurotsuchi lại thích tốc độ hơn cho nên nàng chọn tốc độ tia chớp, hai người kẻ tám lạng người người tám trăm gam , không ai nhường ai... Đa phần thì do Kurotsuchi vẫn còn canh cánh trong lòng vụ mình bị Iwa Kunoichi đào hố....
" Hai người các ngươi... Có phải rất muốn ta phải ra tay đúng không ?? Ta đã nói... " Thiên Hồ còn đang nói dở thì đã bị bàn tay trắng nõn phía bên phải chặn lại ngăn không cho hắn nói tiếp.
" Ta và nàng chỉ đơn thuần trao đổi chút chuyện với nhau thôi, tuyệt đối không có ít tâm cơ nào, phải không Kurotsuchi ?? " Iwa Kunoichi ra sức nháy mắt với Kurotsuchi, lần trước hai người cũng vì so đo khá kịch liệt nên không chú ý đến Thiên Hồ ở đó... Kết quả cuối cùng là cả hai đều phải chịu chung kết cục bi thảm, hai người đến giờ nghĩ lại hoàn cảnh hai chân đi lại khó khăn liền không rét mà run.
" Đúng vậy đó, ta cũng đang tập thần thái để chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta cho thật tốt... Dù sao cũng là ngày trọng đại nhất nên phải kĩ càng nhất có thể... " Kurotsuchi cũng vội vàng gật đầu lia lịa phụ hoạ cho Iwa Kunoichi, đồng thời đánh trống lảng sang vấn đề khác luôn.
" Thật sự ?? "
" Thiên chân vạn xác... Mà ngươi đi dạo một hồi nha, ta cùng Kurotsuchi đi mua vài món đồ... " Nàng hôn lên môi hắn một cái, rồi đến Kurotsuchi cũng đặt lên một nụ hôn tương tự, vẫy vẫy tay tạm biệt hắn rồi chạy mất tích tại con hẻm nào đó để lại người bị các nàng lôi ra đường ...
Thế là hắn lại giống một độc thân cẩu lang thang ngoài đường cũng có kha khá cô nàng muốn mời hắn đi ăn nhưng đều bị uyển chuyển từ chối...
Bất ngờ, một con thằn lằn cổ có vài chiếc vảy nhảy chạy qua người hắn, theo sau nó là một bé gái khá dễ thương với mái tóc ngắn màu xanh ô liu và đôi mắt đen. Trang phục của bé bao gồm một chiếc áo sơ mi màu vàng bên ngoài lưới, đôi giày màu đỏ và quần soóc ngắn bằng lưới, và một chiếc chăn bông màu xanh mặc như một chiếc váy nhỏ. Cô bé hớt hải đuổi theo con thằn lằn vô tình va vào hắn, chắc chắn không phải do hắn sử dụng niệm động lực ...
" Ah... Xin lỗi ngươi..." Bé gái dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, nếu nàng qua loa thì có thể thấy hắn khá bình thường thế nhưng ngắm kĩ càng lại mang khí chất mê người tựa một bông hoa toả mùi hương ngào ngạt quyến rũ nàng ngắt lấy ...
" Không sao...Ngươi có bị thương ở đâu không ?? " Thiên Hồ giúp nàng tẩy đi chỗ bẩn trên áo nàng, quan tâm hỏi han.
" Ta bình thường nha... Ta gọi Sharo Erimaki, ngươi đây ca ca... " Tiểu loli ngọt ngào giới thiệu bản thân, không quên hỏi tên thiếu niên , còn con thằn lằn cũng biết chủ nhân mình không có thời gian đuổi theo nó nên khôn ngoan nhảy lên vai nàng ngồi.
" Ta tên Thiên Hồ... Mới đến đây du lịch được vài ngày à... Hiện giờ cũng chưa biết nên đi đâu... "
" Ah... Ta làm hướng dẫn viên cho ngươi là được... Theo ta nào... " Erimaki hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, duy chỉ có nam nhân nàng mới va phải là ngoại lệ, thu hút nàng tìm hiểu rõ hơn về hắn liền nhân cơ hội muốn đi dạo cùng .
" Cảm ơn ngươi... " Thiên Hồ theo thói quen xoa đầu cô bé, cô nàng được nam nhân mình đang hơi thích thân mật khuôn mặt nhỏ hơi hồng hồng , đáng yêu không sao tả được, nắm lấy tay hắn lắp bắp , một lời khó nói hết. Sau đó hai người tới những nơi khá đông người...
" Chỗ này là trung tâm của Làng, nơi giao lưu buôn bán lớn nhỏ đều diễn ra ở đây... Còn đây... Đây nữa... " Cô bé ríu rít như chú chim nhỏ giới thiệu đủ nơi cho hắn, còn Thiên Hồ lúc nào cũng đợi nàng nói xong liền khẽ khen nàng vài tiếng làm cô bé thoả mãn híp cả đôi mắt đen lại...
Cứ tưởng sẽ được tiếp tục ở với hắn hồi lâu, thế nhưng không hiểu từ đâu xuất hiện hai cô gái dùng cử chỉ vẫy hai người lại gần các nàng, bộ dạng thân quen với ca ca...
" Nha ... Mới rời chúng ta được vài tiếng mà đã có cô gái khác đi cùng ngươi rồi. Quả nhiên vẫn không nên cho ngươi ra đường thì tốt hơn... " Iwa Kunoichi giọng đầy ý cười nói.
" Tốt nhất là giam hắn lại ở phòng trưng bày riêng để tránh gây hoạ cho các mầm non của đất nước... Ai ya ... Ngươi đánh đau nhân gia..." Kurotsuchi cũng bổ sung thêm ý giúp Iwa Kunoichi, một người tung một người nâng nên bị ăn ngay hai phát vào kiều độn của nàng và Iwa.
" Đừng làm rộn... Cô bé chỉ dẫn ta tham quan một vòng ngôi làng thôi. Ngươi xem nàng mắc cỡ rồi kìa... " Erimaki đúng là đang nấp sau hắn nhưng không phải nàng đang mắc cỡ mà là thất vọng xen chút mất mát. Dù đã biết người ưu tú như hắn sẽ có rất nhiều người thích từ trước, tuy vậy khi nhìn thấy lại là chuyện khác...
" Oa... Dễ thương thật đó... Ngươi là Sharo Erimaki đúng không ?? " Iwa ngồi xuống bằng tầm mắt cô bé, dịu dàng hỏi.
" Vâng ạ..."
" Không nhận ra a di sao ?? Hồi ngươi còn bé ta đã từng bế qua ngươi đây... " Iwa khẽ cởi bỏ lớp mặt nạ , cô bé lập tức sững người... Đây là cấp trên của phụ mẫu nàng ...
" Iwa a di... Còn ngươi là Kurotsuchi a di... " Cô bé nháy mắt đã nhận ra người còn lại, dù gì chỉ có hai người này mới thân thiết vậy thôi.
" Đoán trúng phóc... Đã giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn trước đã, hôm nay ngươi cứ việc ăn thoả thích còn lại có hắn lo hết... " Nói xong, Iwa cùng Kurotsuchi cầm theo Erimaki đi trước tìm quán ăn, Thiên Hồ không nói thêm câu gì, chỉ mỉm cười đi theo tam nữ...
Xem ra chuyến đi đến Làng Đá thu hoạch hết sức không tệ... Hai mỹ nữ một tiểu loli dễ thương, khá lời so với công sức bỏ ra để tới được đây.