Bẫy Rập Của Thầy Bói

Phiên ngoại 2: Hai người lữ hành, thẳng nam ngốc chủ động cầu hoan

Người đòi ly hôn trước là vợ Ngô Kiệt. Thẩm Thanh Ngôn đã sớm dự kiến được điều này.

Sau khi chồng về quê mà người vợ này rất ít tươi cười, hơn nữa luôn nói thân thể không thoải mái để cự tuyệt ngủ với Ngô Kiệt... Các manh mối này, thẳng nam ngốc Ngô Kiệt không thấy được nhưng không thể gạt được cáo già Thẩm Thanh Ngôn.

Không hề nghi ngờ, vợ Ngô Kiệt đã nɠɵạı ŧìиɧ khi chồng lên phố làm công.

Còn nguyên do gì thì Thẩm Thanh Ngôn không quan tâm, thậm chí còn vui mừng.

Hắn thấy, Ngô Kiệt và vợ chỉ là mai mối đến với nhau chứ không có tình yêu. Cả hai người đều là người bị hại dưới tư tưởng phong kiến gia trưởng chuyên chế mà thôi, cũng đều có quyền theo đuổi chân ái.

Thế là ở một đêm mưa nhỏ, cuối cùng vợ Ngô Kiệt đặt đơn ly hôn lên mặt bàn.

Cô yêu cầu rất đơn giản, gia sản chia đều, hai đứa nhỏ đều để lại cho Ngô Kiệt nuôi, cô muốn tự do.

Ngô Kiệt vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không khổ sở.

Có lẽ mãi đến giây phút này, Ngô Kiệt mới ý thức được mình không hiểu biết cô gái này, chứ đừng nói là thích.

Một đêm kia, đôi vợ chồng này lần đầu tiên mở rộng cửa lòng hàn huyên hồi lâu.

Thì ra cô yêu người đàn ông bán cây ăn quả trên trấn. Người kia vì tai nạn xe cộ mất một cái cánh tay, nhưng là người thành khẩn, tâm tư tỉ mỉ, hơn nữa thông tình đạt lý, đã câu trái tim của cô đi rồi.

Ngô Kiệt nghe cô kể chuyện xong, vẻ mặt từ phức tạp chuyển sang thản nhiên, sau đó ký tên mình lên đơn ly hôn.

Chuyện này nhấc lên một hồi sóng to gió lớn ở trong thôn, gần như làm hai dòng họ Ngô Kiệt và nhà gái hoàn toàn quyết liệt, nhờ Thẩm Thanh Ngôn toàn lực vận tác, giả thần giả quỷ mới làm người trong thôn bình tĩnh trở lại.

Sau đó, Thẩm Thanh Ngôn hỏi Ngô Kiệt: “Có mệt hay không, có muốn đi ra ngoài một tí không?”

Ngô Kiệt gật đầu, trả lời: “Muốn.”

Đêm khuya, bọn họ không nói cho cho ai, cứ thế lên máy bay đi đảo Hải Nam.

Đến khách sạn là 12 giờ.

Dù lúc này vẫn là mùa đông nhưng đảo Hải Nam lại vô cùng ấm áp, hai người đàn ông thân cường thể tráng còn mặc áo lông dê, không khỏi chảy mồ hôi đầm đìa.

“Anh đi tắm rửa trước đi.” Ngô Kiệt vừa thu thập hành lý vừa nói.

“Haha, muốn tắm chung không?” Thẩm Thanh Ngôn như là theo bản năng trêu đùa.

Nói đến, thời gian này luôn bận rộn xử lý thủ tục ly hôn, hai người có khoảng một tháng không thân thiết, Thẩm Thanh Ngôn cảm thấy trứng mình sắp bị nghẹn vỡ rồi.

Hắn tưởng mình đùa giỡn, Ngô Kiệt sẽ xấu hổ không chịu, ai ngờ, Ngô Kiệt thế mà nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Được ạ.”

Nói xong, thanh niên này nhanh tay nhanh chân cởϊ qυầи áo, đi vào phòng tắm trước.

Chỉ một lát thì nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, một thân hình săn chắc nam tính ẩn hiện qua lớp cửa kính.

“Đệt, thế này thì ai chịu được?” Thẩm Thanh Ngôn lập tức nhiệt huyết xông lên óc.

Hắn vội cởϊ qυầи áo, đỉnh dươиɠ ѵậŧ xông vào phòng tắm.

Ngô Kiệt đang đứng dưới vòi hoa sen đưa lưng về phía hắn, dòng nước ấm áp dọc theo tấm lưng rộng chảy xuôi xuống dưới, phác họa ra một thân thể hình tam giác, cuối cùng trượt xuống kẽ mông khép chặt.

Thẩm Thanh Ngôn đến gần, duỗi tay ấn vai Ngô Kiệt, đầu ngón tay dọc theo xương cổ xuống dưới, cuối cùng ấn lên cơ mông căng chặt.

Hắn có thể cảm giác rõ rệt Ngô Kiệt hô hấp dần dồn dập hơn, thân thể cũng hơi cứng đờ.

“Anh ơi.” Ngô Kiệt đột nhiên quay mặt lại, nhỏ giọng gọi.

“Sao thế?” Thẩm Thanh Ngôn dừng động tác lại.

Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, Thẩm Thanh Ngôn nhất thời không nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt của Ngô Kiệt, nhưng có thể xác định một việc, chính là Ngô Kiệt không hề kháng cự hắn âu yếm.

“Anh có thể hôn em không?” Ngô Kiệt trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi.

Giây tiếp theo, Thẩm Thanh Ngôn đã đỡ mặt cậu, hôn sâu thật lâu.

“Đủ chưa?” Hôn xong, Thẩm Thanh Ngôn đè Ngô Kiệt lên tường phòng tắm, hỏi.

Giờ phút này, dươиɠ ѵậŧ Ngô Kiệt cũng đã hoàn toàn cương lên, chống bụng Thẩm Thanh Ngôn, ma sát với dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, cực nóng như có thể ma ra lửa.

“Không đủ.” Ngô Kiệt trả lời.

“Anh à, em còn muốn cái khác.”

Nói xong, Ngô Kiệt từ trong ngực Thẩm Thanh Ngôn chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ rạp giữa hai chân Thẩm Thanh Ngôn.

Gậy thịt Thẩm Thanh Ngôn dựng thẳng, qυყ đầυ đỏ sẫm thỉnh thoảng có dịch tuyến tiền liệt trong suốt nhỏ giọt xuống dưới, sau đó bị vòi hoa sen phun nước xuống dội trôi đi.

Ngô Kiệt nhìn côn ŧᏂịŧ lớn đã nhiều lần xỏ xuyên thân thể mình, tim đập dồn dồn, như là bị ma quỷ dụ dỗ, há mồm ngậm qυყ đầυ no đủ, dùng khoang miệng mềm mại ướŧ áŧ bao bọc, đầu lưỡi liếʍ láp dịch nhờn chạy ra.

Thẩm Thanh Ngôn rên một tiếng: “Ha”, xuýt nữa bị ngậm giây bắn.

Đây là lần đầu tiên Ngô Kiệt chủ động khẩu giao cho hắn, cũng là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngôn từ góc độ thị giác này, nhìn dươиɠ ѵậŧ mình ra vào đôi môi mỏng gợi cảm của cậu. Một màn này khiến Thẩm Thanh Ngôn sung sướиɠ tâm lý còn mãnh liệt hơn sung sướиɠ sinh lý.

“Ăn ngon không?” Thẩm Thanh Ngôn vội đè đầu Ngô Kiệt để cậu chậm lại.

“Hơi tanh.” Ánh mắt Ngô Kiệt thuần khiết, trả lời đúng sự thật.

Thẩm Thanh Ngôn không nhịn được xoa tóc Ngô Kiệt, dù còn muốn quá trình tiêu hồn này tiếp tục nhưng lại không đành lòng để người yêu quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn, nên vẫn kéo cậu lên.

“Thế thì anh cũng cho em khen thưởng.” Thẩm Thanh Ngôn nói, để Ngô Kiệt xoay người đưa lưng về mình, ghé vào tường kính trong phòng tắm.

Hắn thuần thục tách hai cánh mông căng tròn của, tìm được miệng huyệt khiến mình ngày đêm thương nhớ.

Vì lâu lắm không làʍ t̠ìиɦ, huyệt thịt bị Thẩm Thanh Ngôn cᏂị©Ꮒ biến đỏ ửng đã khôi phục thành màu da ban đầu, khép chặt dưới dòng nước ấm áp cọ rửa như hình hột táo.

Thẩm Thanh Ngôn hôn dọc theo xương đi xuống, sau đó dùng đầu lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nếp uốn mẫn cảm, như đang dùng độ ấm của đầu lưỡi từng chút hòa tan lỗ nhỏ khép chặt.

“Ưʍ.” Ngô Kiệt kêu rên một tiếng, đầu gối hơi nhũn ra.

“Thấy sướиɠ thì kêu ra.” Thẩm Thanh Ngôn cười nói.

Trong mắt hắn, lúc này, cúc huyệt Ngô Kiệt đang chậm rãi khép mở, như mời hắn tiến công.

Loại thời điểm này, hắn không trông chờ Ngô Kiệt có thể gọi “Chồng ơi ȶᏂασ em” “Ba ơi cᏂị©Ꮒ con”,vv... Nếu Ngô Kiệt thật sự gọi thế, có lẽ hắn cũng bị dọa mềm mất.

Nhưng nếu có thể nói, hắn vẫn hy vọng Ngô Kiệt có thể cho thêm phản ứng khác ngoài “Ưm” với “A”.

“Anh làm em đi.” Trong tiếng nước chảy tí tách, Ngô Kiệt đột nhiên nói ra một câu.

Thẩm Thanh Ngôn từng mình ảo giác, nhanh chóng tắt vòi hoa sen, từ sau lưng ôm chặt eo chó đực của Ngô Kiệt.

“Nói lại lần nữa.” Thẩm Thanh Ngôn trầm giọng.

Qυყ đầυ hắn để miệng huyệt Ngô Kiệt, cọ xát vòng ngoài mẫn cảm.

Ngô Kiệt lại im lặng, thân thể trong trận im lặng này dần nóng lên, nổi ửng hồng. Cậu càng cảm thấy nơi nào đó trong thân thể trống rỗng, cần gấp một thứ lấp đầy.

Cuối cùng, cậu vẫn nói một lần nữa: “Anh làm em đi.”

“Được.” Thẩm Thanh Ngôn trả lời.

Hắn túm Ngô Kiệt về phòng ngủ, nằm lên giường, đỡ dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, nói:

“Đến đây, ngồi lên, tự động đi.”

Ngô Kiệt ngẩn người, rồi hiểu ý của Thẩm Thanh Ngôn.

Cậu cũng không do dự lâu lắm, trực tiếp bò lên giường, hai chân quyd trên eo Thẩm Thanh Ngôn, để miệng huyệt non mềm trên qυყ đầυ đỏ sẫm, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Mấy thứ này không cần ai dạy dỗ, như là bản năng từ khi sinh ra đã biết.

Du͙© vọиɠ tích góp hơn một tháng đã như lửa rừng, đốt sạch cảm giác xấu hổ và lý trí cậu rồi.

Dù là Ngô Kiệt hay là Thẩm Thanh Ngôn, giờ phút này đều chỉ muốn lấy nhiều sung sướиɠ từ thân thể đối phương hơn... Chuyên thuộc về sung sướиɠ của riêng hai người!

“Ư... Anh, có phải của anh lại to hơn không?” Ngô Kiệt nhăn đôi lông mày rậm, gương mặt đẹp trai lộ ra tia thống khổ.

“Không phải, anh không biến to... Haa, là em biến chặt.” Thẩm Thanh Ngôn trả lời.

Hắn duỗi tay nắm eo Ngô Kiệt, đè mông mộng chậm rãi ngồi xuống, làm hai người liên tiếp dần chặt chẽ.

Đường ruột đã lâu chưa được khai thác theo Thẩm Thanh Ngôn thâm nhập mà bị đánh thức, tầng tầng lớp lớp thịt non quấn chặt dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, như một người khát nước đã lâu cuối cùng chờ được nguồn nước.

Chờ đến khi cả côn ŧᏂịŧ của Thẩm Thanh Ngôn hoàn toàn bị huyệt thịt Ngô Kiệt nuốt hết, hai người đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.

“Haa... Anh ơi, bây giờ em thấy thỏa mãn lắm.” Ngô Kiệt nói.

Hắn chậm rãi nâng mông lên, sau đó lại từ từ ngồi xuống, để hậu huyệt trơn mềm chủ động phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to của Thẩm Thanh Ngôn. Thân gậy cứng rắn cọ xát nếp uốn hậu huyệt, kɧoáı ©ảʍ như bị điện từ xương cùng dâng lên, sau đó lan khắp toàn thân cậu.

Mà trong quá trình này, dươиɠ ѵậŧ Ngô Kiệt cũng trở nên cứng rắn như sắt.

Chất lỏng trong suốt như sợi tơ chảy ra từ lỗ sáo, làm bụng Thẩm Thanh Ngôn trơn trượt, ướŧ áŧ.

“Anh cũng sướиɠ lắm.” Thẩm Thanh Ngôn ôn nhu cười, bàn tay vuốt ve cơ bụng và cơ ngực có đường cong rõ ràng của Ngô Kiệt.

Nơi bị Thẩm Thanh Ngôn sờ qua như là bị lửa đốt, nổi lên đỏ ửng mê người.

“Ah.” Ngô Kiệt không biết bị đâm đến chỗ nào, kêu rên một tiếng.

Cậu cúi người, chôn mặt trên ngực Thẩm Thanh Ngôn, như một con thú nhỏ hút sữa liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú Thẩm Thanh Ngôn.

“A... Đúng, liếʍ nơi đó, đừng dùng răng cắn.” Thẩm Thanh Ngôn thở dốc dạy.

Hai viên đầṳ ѵú của hắn vì hưng phấn mà biến thành màu đỏ tím, bị Ngô Kiệt thay phiên liếʍ mυ'ŧ.

Dươиɠ ѵậŧ hắn bị cúc huyệt Ngô Kiệt bao bọc, theo Ngô Kiệt không ngừng chủ động lên xuống mà truyền đến kɧoáı ©ảʍ.

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Ngôn cảm thấy như có một trận pháo hoa nổ vang trong óc mình, khiến hắn đột nhiên không kịp đề phòng, đã bị khoải cảm nổ tung bao phủ.

“Haa... Kiệt, anh yêu em.” Thẩm Thanh Ngôn gầm nhẹ, đột nhiên đẩy eo, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp gần một tháng vào thân thể Ngô Kiệt, mãi đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà lấp đầy hậu huyệt, sau đó từ khe hở hai người liên tiếp tràn ra.

“Ah... Anh à, anh bắn rồi?” Ngô Kiệt cảm thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng được rót vào trong thân thể, ngừng lại động tác.

Dươиɠ ѵậŧ cậu vẫn dựng thẳng, tạm thời không có dấu hiệu muốn bắn.

Thẩm Thanh Ngôn hơi đỏ mặt, nhìn đồng hồ, chưa được nửa giờ.

Nhưng nghĩ lại, tại Ngô Kiệt chủ động cầu hoan quá mê người, mới làm hắn không nhẫn nhịn được... Cho nên, không mất mặt.

“Không sao, đêm nay còn rất dài.” Thẩm Thanh Ngôn nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, xoay người đè Ngô Kiệt dưới thân.

Dù dươиɠ ѵậŧ hắn cắm trong cúc huyệt Ngô Kiệt đã bắn một lần, nhưng hoàn toàn chưa mềm xuống.

...

Đúng vậy, đêm nay còn rất dài.

Con đường tương lai của hai người còn rất dài!