Sau một đêm đông chí kia, ngăn cách giữa hai người cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Thanh Ngôn, Ngô Kiệt trực tiếp dọn vào phòng ở nội thành của Thẩm Thanh Ngôn, xem như mở ra một đoạn sinh hoạt ở chung ngắn ngủi.
Mỗi sáng, Ngô Kiệt đều sẽ dậy sớm hơn Thẩm Thanh Ngôn nửa giờ, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi mới đi làm.
Giữa trưa, Thẩm Thanh Ngôn cũng sẽ đưa cơm trưa được chọn lựa và đóng gói tỉ mỉ đến nơi Ngô Kiệt làm việc, “ngược chó” đám công nhân viên của Ngô Kiệt.
Mà đêm đến, hai người nằm chung giường, tuy không nhất định sẽ làʍ t̠ìиɦ nhưng nhất định sẽ ôm nhau ngủ.
Sinh hoạt như vậy thay đổi suy nghĩ của Thẩm Thanh Ngôn rất nhiều, cũng khiến hắn lần đầu có cảm giác “nhà” ở cái thành phố này.
Nhưng càng là như thế, hắn càng không thể tiếp thu Ngô Kiệt rời đi.
Dù chỉ một ngày không thấy em ấy thì hắn cũng cảm thấy khó chịu, nói gì chuyện Ngô Kiệt phải rời khỏi suốt một năm!
Chỉ là nghĩ đến, Thẩm Thanh Ngôn đã thấy khó thở.
Chỉ tiếc, thời gian sẽ không vì Thẩm Thanh Ngôn đau khổ mà đình chỉ. Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày Ngô Kiệt ước định rời đi.
Sáng sớm, Ngô Kiệt tỉnh lại nhờ đồng hồ báo thức, lúc này mới phát hiện bên cạnh trống rỗng, Thẩm Thanh Ngôn luôn tham ngủ thế mà đã không còn bóng dáng.
Ngô Kiệt khẽ nhíu mày, nhưng vẫn từ trên giường bò dậy đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Hai người đêm qua lăn lộn hơn nửa đêm, phải rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong đường ruột. Hôm nay, vé tàu hỏa vào buổi sáng cũng phải đến đúng giờ, không còn nhiều thời gian cho cậu nghĩ nhiều.
Nhưng mà mãi đến khi Ngô Kiệt kéo hành lý đến ga tàu hỏa, Thẩm Thanh Ngôn vẫn không xuất hiện.
Hắn đứng ở ngoài ga tàu hỏa đợi một lúc, thấy sắp bỏ lỡ kiểm phiếu vào trạm, vẫn không chờ được Thẩm Thanh Ngôn.
Trong lòng Ngô Kiệt dần tràn ngập cảm xúc thất vọng.
Thật ra, Ngô Kiệt cũng hy vọng mình có thể ở lại với Thẩm Thanh Ngôn, nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn đã ăn sâu bén rễ trong đầu cậu, khiến cậu dù bị vây trong tình cảnh nào thì vẫn sẽ đặt gia đình lên hàng đầu, chẳng sợ điều này nghĩa là cậu phải chịu đau khổ.
Phải đi rồi, trước khi đi cũng không thể nhìn một lần cuối sao?
Mũi Ngô Kiệt đau xót, một phút cuối cùng, bước đến cổng soát vé, xoay người đi vào ga tàu hỏa.
Kiểm phiếu, lên xe, tìm chỗ ngồi, để hành lý... Mọi động tác đều giống như đúc kế hoạch, chỉ đến khi đoàn tàu lăn bánh, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi nhanh lui về phía sau, cậu mới chợt nhận ra mình thật sự phải rời khỏi nơi này rồi.
Hơi cay trong xoang mũi càng lúc càng nồng, rất nhanh ngưng kết thành chất lỏng nhỏ giọt xuống dưới.
May mắn, bên cạnh có người nhanh tay nhanh mắt đưa khăn giấy, mới tránh cho trường hợp xấu hổ là nước mũi chảy xuống quần áo.
“Lớn rồi mà còn chảy nước mũi ở ngoài đường” Người nọ nói.
“Cảm ơn.” Ngô Kiệt vội nhận khăn giấy, tay chân luống cuống lau một hồi, đột nhiên nhận ra gì đó.
Cậu xoay đầu thì thấy trên chỗ ngồi bên cạnh lúc nãy trống rỗng, không biết từ lúc nào mà Thẩm Thanh Ngôn đã ngồi ở nơi đó.
Thẩm Thanh Ngôn thưởng thức khuôn mặt kinh ngạc Ngô Kiệt thì rất nhanh hắn cũng tươi cười đắc ý.
“Sao nào, bất ngờ không?” Thẩm Thanh Ngôn hỏi.
Hắn chưa thu tươi cười đã nghênh đón một cú đấm của Ngô Kiệt.
“Anh đang nghĩ cái gì hả? Sao anh cũng lên tàu hỏa rồi?” Ngô Kiệt hỏi, đấm lên vai Thẩm Thanh Ngôn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngôn bị đánh, tuy lực không lớn nhưng thực sự có hơi đau. Mà Thẩm Thanh Ngôn chưa kịp kêu đau thì Ngô Kiệt đã đỏ hốc mắt trước.
Thế là, Thẩm Thanh Ngôn lập tức bắt đầu nghĩ lại, nhất định là mình quá đáng, mới có thể bị ăn đấm, xứng đáng!
“Tại anh hết, không nói trước với em.” Thẩm Thanh Ngôn túm chặt tay Ngô Kiệt, trịnh trọng nói:“Anh biết không giữ em lại được nên anh quyết định đi với em, em đi đâu thì anh đi đó!”
Đối với Thẩm Thanh Ngôn, quyết định này là hy sinh cực lớn.
Hắn mọc rễ ở thành phố này đã lâu, có vòng nhân mạch với khách hàng lớn, một khi rời khỏi đây, đồng nghĩa với các khách hàng sẽ chảy về nơi khác.
Nhưng dù vậy, cũng không thể dao động quyết tâm đi theo Ngô Kiệt của Thẩm Thanh Ngôn.
Khách hàng không có thể tìm lại nhưng mất Ngô Kiệt mới thì không thể tìm được nữa!
“Thế khách hàng của anh ở đây thì sao bây giờ?” Sau khi Ngô Kiệt bình tĩnh lại, hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này.
“Đúng vậy, anh mất hết khách hàng rồi, sau này em phải nuôi anh.”
Thẩm Thanh Ngôn cười xấu xa, duỗi tay xoa nhẹ vành tai chàng trai trước mắt này.
Vành tai Ngô Kiệt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng tránh khỏi.
“Thế cũng được, em dạy cho anh tay nghề của thợ ngõa, bảo đảm anh không đói chết!” Cậu nghiêm trang nói.
Thẩm Thanh Ngôn tức khắc cạn lời, trong đầu hiện ra hình ảnh mình mặc đồ lao động đứng trên thang chữ A sơn tường.
“Chỉ là không đói chết thôi à?” Thẩm Thanh Ngôn hỏi.
“Khẳng định không đói chết!” Từ khoảng khắc Thẩm Thanh Ngôn xuất hiện kia, u buồn trên mặt Ngô Kiệt đã tan biến, cười nói:
“Anh không biết thôi, thanh niên trên núi đều lên phố làm công hết rồi. Nếu anh có bản lĩnh thợ ngõa, các thôn lân cận đều đến mời anh đi!”
“À, đúng rồi, không phải anh còn biết làm pháp sự à?”
“Tuy pháp sự, cái này không thường xuyên có, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài tràng có thể trợ cấp gia dụng, một năm cũng có thể tích góp chút tiền!”
Nói đến quê nhà mình, trong mắt Ngô Kiệt dần tràn ra ánh sáng.
Thẩm Thanh Ngôn nhìn ánh sáng ấy, trong nhất thời ngẩn ngơ, như là xuyên qua đôi mắt cậu thấy được tương lai của hai người.
Sân nhà trên núi, hai người cùng nhau đầu bạc.
“Ý anh là, còn có một chố cần em cho ăn.” Thẩm Thanh Ngôn nhỏ giọng đánh gãy Ngô Kiệt nói, cầm tay cậu ấn lên đũng quần mình.
Dưới lớp quần đắt tiền, một cây gậy nóng hổi đang dựng lên.
Ngô Kiệt như bị bỏng, rút tay về nhanh như tia chớp, ngay sau đó lại đấm Thẩm Thanh Ngôn một cái, suýt nữa thì đánh thầy bói nho nhã ngất xỉu.
“Nơi công cộng đấy! Anh đừng xằng bậy!” Ngô Kiệt đỏ mặt nói.
“Khoang xe này làm gì có ai.” Thẩm Thanh Ngôn không sợ chết, lại dính đi lên.
Giờ phút này, hai người đàn ông như quay về thời thiếu niên vô tư, đùa giỡn trong khoang xe trống trải, phát ra tiếng vui cười vụn vặt.
Mãi đến khi quầy xe nhỏ bán hạt dưa, nước khoáng đẩy qua, bọn họ mới ngồi nghiêm chỉnh trên chỗ ngồi.
Ngoài cửa sổ, không biết từ bao giờ cảnh sắc đã trở nên hoàn toàn xa lạ, giây lát sau lại bị đoàn tàu chạy như bay ném lại phía sau.
Thẩm Thanh Ngôn ấn đầu Ngô Kiệt, để cậu dựa lên vai mình, sau đó cúi đầu hôn lên mái tóc Ngô Kiệt.
“Em nói, nếu gia đình em biết em mang một người đàn ông về, sẽ có biểu cảm gì?” Thẩm Thanh Ngôn hỏi.
“Bọn họ sẽ thích anh, làn đầu tiên em nhìn thấy anh, cũng cảm thấy anh là người có ăn học, không phải người thường.” Ngô Kiệt trả lời.
“Anh đương nhiên không phải người thường!” Thẩm Thanh Ngôn vô cùng yêu thương xoa tóc Ngô Kiệt.
“Thế nên, em phải tin tưởng, trên thế giới này không có gì có thể chia rẽ hai ta.”
Đoàn tàu tiếp tục đi phía trước, đưa bọn họ đến tương lai không biết.
END