Bẫy Rập Của Thầy Bói

Chương 5: Lần đầu tiên của thẳng nam ngốc, gỗ khắc khai phá hậu huyệt

Thẩm Thanh Ngôn đặt dươиɠ ѵậŧ gỗ khắc trong tay ngay trước mặt Ngô Kiệt, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, bôi đều thuốc mỡ như bùn đen lên gỗ khắc.

Thuốc mỡ có tác dụng chủ yếu là bôi trơn và giảm đau, còn có thể bảo vệ thành ruột mềm mại không bị gỗ khắc làm bị thương.

Vì chiếm được thẳng nam ngốc này, có thể nói là Thẩm Thanh Ngôn phải dùng cả vốn gốc, để Ngô Kiệt trong quá trình khai phá sẽ không khó chịu, từ đó chậm rãi biến cậu thành của mình.

“Em phải nằm trên đây, để dương thần thông qua cái động ở phía dưới, tiến vào thân thể, mới tính là hoàn thành hiến tế.” Thẩm Thanh tỏ ra trịnh trọng.

Ngô Kiệt lại khϊếp sợ nhìn cái dươиɠ ѵậŧ gỗ kia.

Nghe Thẩm Thanh Ngôn nói phương pháp hiến tế, cậu lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng.

“Chỉ có cách này ạ?” Ngô Kiệt kinh sợ hỏi.

“Chỉ có phương pháp này.” Thẩm Thanh Ngôn chắc chắn trả lời:

“Anh đã nói với em rồi, cái bí pháp này sẽ khiến em không chịu nổi. Chuyện đến nước này, đã không còn đường rút lui! Nếu mời dương thần ra mà không hiến tế, hai ta đều sẽ bị trừng phạt.”

Ngô Kiệt nghe là sẽ liên lụy Thẩm Thanh Ngôn thì biểu cảm do dự trên mặt lập tức biến mất.

Cậu khẽ cắn môi, nói: “Được, em sẽ làm theo lời thầy Thẩm.”

Thẳng đến giờ phút này, cậu vẫn chưa từng hoài nghi lời nói của Thẩm Thanh Ngôn.

Thẩm Thanh Ngôn cười nói:

“Em cứ gọi anh là anh Thẩm đi, anh không gánh nổi đại chữ thầy đâu.”

“Dạ, anh Thẩm.” Ngô Kiệt gật đầu.

Hắn nói xong thì đứng dậy đi đến căn dươиɠ ѵậŧ gỗ khắc kia, sau đó mặt đỏ tai hồng ở trước mặt Thẩm Thanh Ngôn, chậm rãi ngồi xổm xuống, để miệng cúc trên qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ gỗ.

Dươиɠ ѵậŧ gỗ này rất thô to, mặt ngoài còn khắc dấu chú văn nhỏ li ti, dù là 0 có kinh nghiệm lâu năm cũng chưa chắc có thể ăn vào. Mà giống Ngô Kiệt – loại thẳng nam chưa từng bị khai phá, muốn nuốt căn đạo cụ này đã khó càng thêm khó.

Dù cậu mấy lần cắn răng muốn ngồi xuống nhưng qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ gỗ vừa đâm vào một nửa, cậu đã quá đau mà không thể không từ bỏ.

Thẩm Thanh Ngôn đứng bên cạnh xem đến nhiệt huyết sôi trào, lại vẫn duy trì dáng vẻ thanh lãnh, sống chết mặc bây.

Giờ phút này, Ngô Kiệt gặp phải quẫn cảnh hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.

Chờ đến lần thứ bảy Ngô Kiệt thử đều thất bại, Thẩm Thanh Ngôn mới giơ tay chặn lại, nói:

“Được rồi, em đừng thử nữa, em cứ mày mò như thế, có mà đến sáng cũng nhét vào được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lúc này, Ngô Kiệt đã chảy mồ hôi đầy mặt.

Cậu duỗi tay về phía sau, nhẹ xoa ấn cúc huyệt trướng đau, cảm giác nơi này đã bị làm lỏng ra rất nhiều, thỉnh thoảng còn có nước vụ ban nãy còn sót lại từ khe hở chảy nhỏ giọt xuống.

“Để anh giúp em.” Thẩm Thanh Ngôn nói.

Ngô Kiệt chỉ hơi do dự một lát thì gật đầu đồng ý, nói: “Vậy làm phiền anh Thẩm.”

Sau đó, cậu dựa theo phân phó của Thẩm Thanh Ngôn nằm xuống, hai chân tách ra, hai tay ôm đùi, tạo tư thái không hề phòng bị, lỏa lồ vùиɠ ҡíи trước mặt Thẩm Thanh Ngôn.

Chính Ngô Kiệt cũng không ý thức được, không biết từ lúc nào, cậu ở trước mặt Thẩm Thanh Ngôn có thể buông bỏ cảm giác xấu hổ.

“Em nhịn một tí, anh giúp em khuếch trương lỗ hậu ra.” Thẩm Thanh Ngôn trầm giọng nói.

Hắn giơ ngón tay chấm thuốc mỡ màu đen, nhẹ ấn lên miệng cúc.

Bởi vì dươиɠ ѵậŧ gỗ mấy lần đè ép, miệng huyệt co chặt này đã hơi mở rộng một khe hở nhỏ, hơn nữa, từ màu da ban đầu biến thành ửng đỏ.

Thẩm Thanh Ngôn không vội cắm ngón tay vào, mà liên tục vuốt ve, miết vòng nếp uốn xung quanh cúc huyệt.

Hắn có thể cảm thấy rõ cùng với động tác này, cơ bắp cả người Ngô Kiệt đều căng thẳng theo, đặc biệt là cơ bụng và mông đực rèn luyện cực tốt, đường cong cơ bắp giống như tượng đá điêu khắc hoàn mỹ của Hy Lạp.

“Nếu không thoải mái thì cứ nói.” Thẩm Thanh Ngôn nói.

“Ư... Em ổn.” Ngô Kiệt thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền.

Lúc này, Thẩm Thanh Ngôn mới dọc theo miệng huyệt hơi hé mở, thọc ngón tay mình vào.

“Ức!” Ngô Kiệt lại kêu rên một tiếng.

Thẩm Thanh Ngôn ngừng tay lại, nhưng thấy Ngô Kiệt chỉ nhíu mày mà không kêu dừng thí cắm ngón tay sâu hơn.

Hắn có thể cảm giác được, theo ngón tay xâm nhập, như là trong thân thể Ngô Kiệt có một cái khóa bị cậy mở, thành ruột dần mấp máy, hút ngón tay hắn, sau đó mυ'ŧ chặt.

Ướŧ áŧ, ấm áp, mềm mại, đây là cảm giác truyền về từ ngón tay Thẩm Thanh Ngôn.

Cùng lúc đó, miệng cúc của Ngô Kiệt cũng co rút lúc đóng lúc mở, cứ như miệng trẻ con đang mυ'ŧ ngón tay hắn.

“Thoải mái không?” Thẩm Thanh Ngôn trầm giọng hỏi.

Tay hắn ấn thành ruột Ngô Kiệt như đàn một khúc nhạc tràn ngập kɧoáı ©ảʍ.

“Dạ... Cảm giác, có hơi là lạ.” Ngô Kiệt quay đầu sang chỗ khác, khẽ cắn môi.

“Nói cảm giác của em đi.” Thẩm Thanh Ngôn biết rõ giờ phút này Ngô Kiệt vô cùng chật vật, vẫn có tình hỏi.

“Em không biết, rất kỳ quái... Ưʍ.” Ngô Kiệt nói đúng sự thật.

Cậu không thể miêu tả chính xác biến hóa trong thân thể mình, chỉ cảm thấy ngón tay Thẩm Thanh như mang điện, mỗi lần chọc ấn, dòng điện nhỏ kia sẽ từ xương cùng vọt lên não, làm hắn không thể đè nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng nữa.

“Chỗ này thì sao? Có cảm giác gì?” Thẩm Thanh Ngôn thuần thục sờ một chỗ nhô lên, đầu tiên là dùng lòng ngón tay nhẹ quét cọ, sau đó chợt ấn xuống.

“A!” Miệng huyệt đột nhiên co lại, cắn chặt ngón tay Thẩm Thanh Ngôn.

Dươиɠ ѵậŧ cậu vốn đang cương cứng nhưng theo cái nhấn này của Thẩm Thanh Ngôn thì không ngờ càng to dài hơn, đồng thời gân xanh nổi lên, lỗ sáo chảy xuôi dịch tuyến tiền liệt đặc sệt.

“Đau không?” Thẩm Thanh Ngôn lại ấn cái bộ vị kia.

Chỗ này đúng là tuyến tiền liệt, với đa số 0 đều là điểm G, với Ngô Kiệt chưa từng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì nơi này càng là nơi mẫn cảm khó có thể mở miệng.

“Đừng, đừng ấn nơi đó, có hơi khó chịu.” Ngô Kiệt mở mắt ra, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thẩm Thanh Ngôn.

Thẩm Thanh Ngôn lập tức mềm lòng.

Không có biện pháp, ai bảo mình thích thẳng nam ngốc này chứ?

Hắn rút ngón tay khỏi cúc huyệt, chỉ thấy bông hoa cúc hoa non mềm này đã vì ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hoàn toàn nẩy nở, lộ ra lỗ nhỏ đúng một ngón tay, còn đang mấp máy, có thể lờ mờ thấy được thịt non hồng phấn bên trong.

“Được rồi, anh không ấn nữa.” Thẩm Thanh Ngôn an ủi nói, thuận tay vỗ cái mông vô cùng co dãn của Ngô Kiệt.

Nhưng không đợi Ngô Kiệt thở dốc, hắn đã cầm dươиɠ ѵậŧ gỗ lên, lại đặt qυყ đầυ gỗ ở miệng huyệt.

“Nhưng là, cái này vẫn là nhét vào.” Thẩm Thanh Ngôn nói.

“Vậy anh từ từ thôi.” Ngô Kiệt hít sâu một hơi, lần thứ hai nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc người xâu xé.

Thẩm Thanh Ngôn cũng hít sâu một hơi, cảm thấy mình chưa bao giờ sốt sắng như giờ phút này.

Hắn nắm chặt gốc dươиɠ ѵậŧ gỗ, bàn tay hơi dùng sức, chậm rãi nhét qυყ đầυ đen nhánh vào miệng huyệt, căng nếp uốn cúc hoa ra.

Dù đã dùng ngón tay mở rộng rồi, nhưng Thẩm Thanh Ngôn vẫn có thể cảm giác được cúc huyệt Ngô Kiệt có lực cản.

Đó là cúc huyệt theo bản năng co chặt, ngăn cản ngoại vật xâm lấn. Nhưng vách trong mềm mại buộc chặt thế nào đi chăng nữa, làm sao có thể chống lại một cây gỗ khắc cứng rắn?

Theo một tiếng ”Phụt”, qυყ đầυ gỗ cực lớn cuối cùng đã cắm được vào cức huyệt.

Ngô Kiệt cũng đột nhiên run lên, cắn chặt môi, rên một tiếng “A”.

“Đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Thẩm Thanh Ngôn an ủi.

Hắn nắm cổ chân Ngô Kiệt, nhấc cẳng chân gác vai mình, dể vùиɠ ҡíи cậu rộng mở hơn, hắn cũng có thể thấy rõ nơi giao hợp.

Chỉ thấy, theo hắn chậm rãi đẩy mạnh, dươиɠ ѵậŧ gỗ đen nhánh từng chút thọc vào miệng huyệt Ngô Kiệt.

Lỗ nhỏ ban đầu chỉ có ngón tay, hiện tại vì gỗ khắc cắm vào mà trở nên tròn trịa, mỗi một nếp uốn đều bị kéo phẳng cắn chặt thân dươиɠ ѵậŧ gỗ, không có xíu khe hở nào.

Thẩm Thanh Ngôn nhẹ đâm rút hai cái, miệng huyệt phát ra tiếng tiếng nước lép nhép, bóng nước.

“Khó chịu lắm.” Ngô Kiệt lẩm bẩm.

Khi căn dươиɠ ѵậŧ gỗ hoàn toàn đi vào cúc, cậu lại mở to mắt, dùng ánh mắt như chó nhỏ nhìn Thẩm Thanh Ngôn xin giúp đỡ.

“Em nói cho anh, là cảm giác gì.” Thẩm Thanh Ngôn hỏi.

“Giống như, có rất nhiều con kiến cắn ở bên trong... Ưm, vừa ngứa vừa tê.” Ngô Kiệt trả lời đúng sự thật.

“Đây là bình thường, bởi vì em chưa thích ứng, chờ vài phút nữa thì ổn thôi.” Thẩm Thanh Ngôn an ủi.

Khi hắn nói lời này, cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình.

Quần tây mỏng như sắp không thể bọc được cự vật nữa, đã nổi lên một cái lều trại nhỏ, đằng trước càng là bị dịch nhảy chảy ra thấm ướt một vệt nước to bằng đồng tiền xu.

Nhịn một chút nữa thôi, không phải chờ lâu lắm đâu.

Thẩm Thanh Ngôn an ủi “cậu nhỏ” như thế, đồng thời dùng tay đẩy dươиɠ ѵậŧ gỗ vào sâu trong cúc hoa Ngô Kiệt.

Dươиɠ ѵậŧ gỗ này được chế tạo bằng một loại vật liệu đặc thù, chẳng những là pháp khí quan trọng, mà sau khi tiến vào nhân thể, còn tản ra một loại vật chất có hai tác dụng đồng thời là thôi miên và và kí©ɧ ɖụ©.

Chẳng qua vì hàm lượng cực kỳ nhỏ nên không có độc.

Nhưng cũng vì vậy, chỉ cần người hưởng thụ có chút xíu phòng bị nào, loại chất thôi miên nhỏ này sẽ không có tác dụng.

Cứ như vậy, khoảng ba phút sau, Thẩm Thanh Ngôn mới thấy cặp mày nhíu chặt của Ngô Kiệt dần buông lỏng, hai mắt hơi mở dần mơ màng.

Đồng thời, bụng Ngô Kiệt ửng đỏ, dọc theo đường cong cơ bụng căng cứng, chậm rãi lan tràn đến cơ ngực rắn chắc.

“Bây giờ đỡ hơn chưa?” Thẩm Thanh Ngôn cảm thấy yết hầu mình hơi khô khốc.

Hắn nắm gốc dươиɠ ѵậŧ gỗ, nhẹ chuyển động, để những vân nhô lên trên dươиɠ ѵậŧ gỗ khắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành ruột mẫn cảm.

“Ừm.” Ngô Kiệt đáp một tiếng từ xoang mũi.

Thân thể cậu thả lỏng xuống, cúc huyệt cũng không hề căng chặt muốn đẩy gỗ khắc ra nữa, ngược lại co rút có tiết tấu, chủ động mυ'ŧ vào, cọ sát đầu gỗ lạnh băng thành ấm áp.

Thẩm Thanh Ngôn rốt cuộc không kìm nén được.

Ở góc độ Ngô Kiệt không nhìn thấy, hắn lặng lẽ kéo khóa quần tây xuống, móc dươиɠ ѵậŧ đã nóng hổi đã cứng từ lâu.

“Anh phải tiến hành bước tiếp theo.” Thẩm Thanh Ngôn nói.

Hắn chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ gỗ khắc khỏi cúc huyệt Ngô Kiệt.

Khi rút ra, Thẩm Thanh Ngôn có thể cảm giác được trong đường ruột kẹp chặt gỗ khắc cứng rắn trong tay hắn, không cho hắn rút ra.

Nhưng một tiếng “Bặc” nhỏ vang lên, dươиɠ ѵậŧ gỗ vẫn bị rút ra.

“Dạ... Bước tiếp theo là gì?” Ngô Kiệt nhỏ giọng hỏi, giọng mê man.

“Bước tiếp theo là mời thần.” Thẩm Thanh Ngôn trầm giọng trả lời, đồng thời lặng lẽ điều chỉnh góc độ, đặt qυყ đầυ to trong của mình ngay miệng huyệt chưa kịp khép lại.

“Nghi thức sau đây vô cùng trọng yếu, dù em có cảm giác gì cũng không được mở mắt, không được cử động, hiểu chưa?”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Ngô Kiệt nghe lời nhắm hai mắt, rất nhanh cảm giác được lại có một thứ để ở miệng huyệt.

Nhưng khác gỗ khắc lạnh băng lúc trước, vật này có độ ấm, còn thô to hơn!