“Chân em sao thế?”
“Mắt anh sao thế?”
Hai người chạm mặt trong nháy mắt, dường như đồng thời hỏi đối phương.
Hỏi xong, hai người đối mặt nhìn nhau, vẫn là Ngô Kiệt cười ngây ngô trả lời trước:
“Vết thương cũ trên đùi hơi đau mà thôi, không sao đâu.”
“Anh cũng không sao, tối qua không ngủ được thôi.”
“Vậy anh có muốn nghỉ một lát hay không? Không cần vội giúp em bói toán đâu.”
“Không cần không cần, anh bây giờ tỉnh táo lắm!”
Thẩm Thanh Ngôn đã sớm chờ không kịp, đời nào chịu đi nghỉ ngơi.
Hắn dẫn Ngô Kiệt vào biệt thự, dọc theo đường đi Ngô Kiệt nhìn bố trí cùng trang hoàng nhà hắn mà cảm thán, đi đường càng cẩn thận hơn, sợ không cẩn thận chạm vào làm hỏng đồ đắt tiền.
Hai người cứ đi mãi như vậy vào một căn phòng tận cùng trong biệt thự thì Thẩm Thanh Ngôn mới dừng chân.
Đây chính là nơi hắn bố trí bẫy rập.
“Em ngồi vào kia đi.” Thẩm Thanh Ngôn nói với Ngô Kiệt.
Hắn chỉ vào một hình vẽ pháp trận thật lớn trên sàn nhà, giữa pháp trận pháp bày một đệm hương bồ hình tròn, một lư hương có một hương dây đang cháy, mùi hương kỳ dị lan tỏa.
Tình cảnh này quá chính thức, lập tức hù dọa Ngô Kiệt đến từ thôn nhỏ miền núi khiến cậu sững sờ.
Ngô Kiệt nghe theo chỉ thị của Thẩm Thanh Ngôn, cẩn thận ngồi xuống đệm hương bồ, sau đó dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng chất phác nhìn về phía Thẩm Thanh Ngôn.
“Làm gì nữa hả anh?” Cậu hỏi với ánh mắt chờ mong.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngôn đã đeo một mặt nạ quỷ thần, đưa một ly nước trong đến trước mặt Ngô Kiệt, ra lệnh: "Uống cái này đi!”
Ngô Kiệt nhận nước trong, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Thanh Ngôn nhìn dáng vẻ Ngô Kiệt nghe lời, ánh mắt đảo qua cổ họng lăn lộn, dọc theo bộ ngực có cơ bắp căng phòng, cuối cùng dừng ở giữa hai chân khoanh lại.
Vải dệt căng chặt, phác họa một khối lớn nhô lên.
Đệt, thằng này lại không mặc qυầи ɭóŧ!
Thẩm Thanh Ngôn cảm thấy máu nóng dồn lên não.
Hắn rất muốn lập tức đè Ngô Kiệt trên mặt đất, sau đó dùng dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, hung hăng đâm thọc!
Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
Tuy Thẩm Thanh Ngôn cũng tập thể hình nhưng dáng người chỉ coi như cân xứng, không có khả năng đè được Ngô Kiệt có cơ ngực, cơ bụng, mông lớn, toàn thân cơ bắp. Hơn nữa, hắn càng thích từng bước thuần phục hơn bạo lực chiếm hữu.
Thẩm Thanh Ngôn oán hận thầm nghĩ:
Một ngày nào đó phải bắt em ngồi lên trên tự mình động!
Dù trong đầu đã ý da^ʍ từ đầu đến chân nhưng ánh mắt của Thẩm Thanh Ngôn lại không hề toát ra chút dục niệm nào.
Hắn biểu cảm thản nhiên nhận cái ly từ tay Ngô Kiệt, thả trên sàn nhà ở sau lưng.
Trong ly nước vừa nãy trộn lẫn ít thảo dược, có tác dụng khiến thần kinh thả lỏng, làm người ta hạ thấp phòng bị, dễ dàng sinh ra tín nhiệm với người khác.
Tiếp theo, Thẩm Thanh Ngôn tung mấy đồng tiền rơi trước đệm hương bồ, một tay kết ấn, giơ một ngón vẽ phũ chú giữa không trung.
Hai hình trẻ con theo động tác của hắn hiện lên trên không trung, trôi nổi trước mặt Ngô Kiệt, tỏa ra ánh sáng màu cam hồng ấm áp.
Có thể thấy rõ, bên tay trái là bé trai, bên tay phải là bé gái.
Chiêu thức ấy thể hiển bản lĩnh khiến Ngô Kiệt thấy mà trợn mắt há hốc mồm, càng tin phục năng lực của Thẩm Thanh Ngôn hơn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai hình trẻ con hư ảnh đồng thời tắt, ánh sáng màu cam hồng cũng hoàn toàn biến mất.
Ngô Kiệt còn không rõ chuyện gì đang xảy ra thì nghe được Thẩm Thanh Ngôn thở dài.
“Anh sợ là không giúp được cho em rồi.” Thẩm Thanh Ngôn lắc đầu, tháo mặt nạ quỷ thần trên mặt xuống, vẻ mặt tiếc hận.
“Sao thế, có chuyện gì?” Ngô Kiệt sốt ruột hỏi.
Thẩm Thanh Ngôn giải thích: "Anh vừa giúp em tính một quẻ duyên phận con cái, kết quả là duyên con cái đã hết, sẽ không có con nữa, càng sẽ không có con trai trào đời.”
Ngô Kiệt nghe đến đây, đôi mắt nhanh chóng đượm buồn, lẩm bẩm: “Lẽ nào, đây là mệnh của em?”
Thẩm Thanh Ngôn thấy cậu buồn bã thì lòng hắn cũng căng thẳng.
“Tuy là mệnh nhưng cũng không phải không có biện pháp nghịch thiên sửa mệnh.” Thẩm Thanh Ngôn chuyển câu chuyện, nói thêm.
Ngay lập tức, hắn thấy đôi mắt Ngô Kiệt lần thứ hai sáng lên.
“Có biện pháp gì?” Ngô Kiệt vội hỏi.
Thẩm Thanh Ngôn giả vờ do dự, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:“Hay là thôi đi, cái loại thủ đoạn nghịch Thiên Đạo này nhiều ít đều có điểm tà tính, chắc là em không chịu được đâu.”
“Không, chỉ cần giúp em có con trai, biện pháp gì em cũng nguyện ý thử!” Ngô Kiệt nói “chém đinh chặt sắt”.
“Em chắc không?” Thẩm Thanh Ngôn hỏi lại.
Trước khi hỏi, hắn đã đoán được đáp án của Ngô Kiệt, đoán trước được thằng nhóc ngốc này nhất định sẽ nhảy vào bẫy rập của mình.
“Chắc chắn!” Ngô Kiệt gật đầu một cái thật mạnh.
“Vậy em phải nhớ kỹ, đã bắt đầu thì không thể hối hận!”
“Tuyệt không hối hận!”
Dáng vẻ Ngô Kiệt hứa hẹn chắc chắn vô cùng hồn nhiên, nhưng xứng với khuôn mặt anh tuấn kia, khiến lòng Thẩm Thanh Ngôn lại tràn lan dục niệm, dươиɠ ѵậŧ trong đũng quần cũng theo đó mà cứng rắn.
Thẩm Thanh Ngôn lập tức không mập mờ nữa, đưa ra yêu cầu thứ nhất.
“Thế được rồi, em cởϊ qυầи áo ra.” Thẩm Thanh Ngôn nghiêm trang nói.
“Hả?” Ngô Kiệt còn tưởng mình nghe nhầm.
Thẩm Thanh Ngôn giải thích:“Tiếp theo anh phải dùng một biện pháp khởi nguyên từ Đông Nam Á, là bí thuật cầu tử ở đó! Nếu em muốn có con trai thì làm theo lời anh.”
“Dạ, được!” Cuối cùng, Ngô Kiệt vẫn cắn răng đáp.
Có lẽ vì uống thảo dược, Ngô Kiệt không hề phòng bị Thẩm Thanh Ngôn, càng sẽ không nghĩ đến thầy bói ở trước mắt này đang mơ ước hoa cúc của mình.
Thấy cậu chỉ nhấc đôi tay kéo một cái, đã lột ra cái cáo phông trắng, để lộ cơ ngực và cơ bụng rắn chắc, có đường cong rõ ràng.
Nhưng khi duỗi tay sờ lưng quần, Ngô Kiệt lại hơi do dự.
“Quần cũng phải cởi à?” Làn da màu đồng cổ nổi đỏ ửng như là thẹn thùng.
“Đương nhiên phải cởi.” Vẻ mặt Thẩm Thanh Ngôn nghiêm túc.
Nếu không phải muốn giữ hình tượng cao nhân thì hắn hận không thể tựu tay giúp Ngô Kiệt cởϊ qυầи.
“Nhưng... Em không mặc qυầи ɭóŧ.” Ngô Kiệt ấp úng.
“Có gì đâu, nhiều người cởi truồng anh đều thấy rồi, thế này đã là gì.” Thẩm Thanh Ngôn làm ra vẻ mặt khinh thường, sau đó thuận miệng nói ra vài cái tên ngôi sao nam.
Là một thầy bói có nhan sắc, có tiền, có địa vị, Thẩm Thanh Ngôn đúng là cũng từng ngủ mấy ngôi sao nhỏ, không tính nói bậy.
“Thế, được rồi.” Ngô Kiệt nghe được Thẩm Thanh Ngôn nói như thế, cuối cùng vẫn cởϊ qυầи, kéo xuống cái quần cộc duy nhất trên người.
Ngay sau đó, một cái dươиɠ ѵậŧ ủ rũ xuất hiện trước mắt Thẩm Thanh Ngôn.
Dươиɠ ѵậŧ sẫm màu hơn làn da màu đồng cổ một ít, khi mềm có chiều dài khoảng 12cm. Qυყ đầυ lại là màu đỏ khỏe mạnh, khe mũ bị bao bì ngắn ngủn bao trùm, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên. Gốc dươиɠ ѵậŧ có hai viên trứng dái to tròn, lớn như quả trứng gà ta. Kích cỡ này đã là lớn hơn đa số người thường.
Lúc này, trái tim Thẩm Thanh Ngôn đập dồn dập, cảm thấy máu nóng trong người chia làm hai nửa, một nửa chạy lên não, một nửa chảy xuống dươиɠ ѵậŧ.
Hắn nhanh chóng đeo mặt nạ quỷ thần, sợ bị Ngô Kiệt nhìn ra vấn đề.
“Tiếp theo phải làm gì?” Ngô Kiệt cởi sạch quần áo, thẹn thùng dùng tay che chắn hạ bộ, nhỏ giọng hỏi.
“Khụ khụ... Tiếp theo à.” Thẩm Thanh Ngôn chỉnh giọng, làm tiếng nói của mình không nghe ra bất kỳ tìиɧ ɖu͙© nào.
Hắn lấy một cái dao cạo râu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Ngô Kiệt.
“Tiếp theo, phải cạo sạch lông ở vùиɠ ҡíи.” Thẩm Thanh Ngôn nói.