Ở Rể

Chương 285

     Vân An gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay, cơ hồ đem Vân trạch lật lên trời, cuối cùng cũng ở trong tiểu viện được chỉ định riêng cho một mình Lâm mẫu nghe được một ít thanh âm nhỏ vụn, Vân An cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, rất sợ sau khi mình đi vào nhìn thấy hình ảnh không chịu nổi, Vân An thấy tường vịn tường, gặp cây đỡ cây cuối cùng cũng đi vào, những khuôn mặt quen thuộc trong chính phòng nằm ngổn ngang ở tiểu viện...

Vân An nhìn lướt qua, ở trong đó cũng không có nhà mình nương tử, mẫu thân cùng hai hài tử, cùng Du Nghi...

Trừ những người đó ra người Vân Trạch mình quen thuộc chưa quen thuộc thật giống như đều ở đây, Vân An ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Chu Lục... Vân An thở dài một hơi.

Kiểm tra qua từng người, tất cả mọi người còn sống, hẳn là bị một loại cường lực mông hãn dược hoặc là thuốc mê nào đó làm cho mê choáng, Vân An quan sát một chút, môn phòng*, Mạnh Quảng Uy, Vương thị huynh đệ, trên mặt mấy người này có vết máu hẳn là cùng bọn bắt cóc chính diện giao thủ, sau đó bị đánh ngất xỉu. (*: người gác cổng)

Vân An ngồi xuôngs ghế, đem chủy thủ cất vào trong ngực, lúc này nàng ngược lại tỉnh táo.

Thông qua một màn trước mắt Vân An nhanh chóng cho ra ba tin tức:

Một, đối phương thân thủ kỳ giai, có thể để cho cả tòa Vân Trạch một người đều không chạy thoát lại nhẹ nhàng quật ngã Vương thị huynh đệ cùng Mạnh Quảng Uy, hai người này thân thủ Vân An là biết đến.

Hai, trong nhà không có bất kỳ ai tử vong, liền đầu bếp đều tốt, chứng minh đối phương không phải đến trả thù... Mặc dù tạm thời không gặp người nhà của mình, nhưng các nàng hẳn là chỉ là bị người bắt đi, làm lợi thế nắm giữ trong tay địch nhân.

Ba, đối phương làm như thế ý vị cảnh cáo rất rõ ràng, chủy thủ dùng để nói rõ ý đồ đến, nói với mình: Lúc trước từng buông tha mình một ngựa, không cần không biết điều. Mê gục tất cả người Vân Trạch là không muốn để bọn hắn báo quan...

Vân An hít sâu một hơi, làm rõ một vài thứ, tin tưởng không bao lâu... Đối phương liền sẽ phái người đến tìm mình.

Đương nhiên... Vân An còn có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như đối phương lúc này rốt cuộc có bao nhiêu người? Mình tòa nhà này mặc dù yên lặng chút, phải làm đến mức không kinh động bất luận kẻ nào điều kiện tiên quyết..."Thỉnh" đi ba vị đại nhân, hai hài tử cũng không phải chuyện dễ, đặc biệt Ny Ny còn trong tã lót, uy hϊếp đe dọa đối với nàng mà nói hoàn toàn không có hiệu quả.

Vân An muốn biết rõ nhất chính là: Tại sao lại trùng hợp như vậy, đối phương yên lặng hơn ba năm đều không xuất hiện, hết lần này tới lần khác trong lúc mấu chốt này, chọn ở một đêm trước khi mình sắp mang cả nhà đi xa bay cao... Xuống tay.

Điều này ... Rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay là cố ý làm vậy?

Hoặc có lẽ... Chính là bởi vì mình muốn đi, đối phương mới hiện thân? Nếu thật sự là như vậy... liền thật đáng sợ, điều này nói rõ đối phương đối với mình mấy năm này động thái hiểu rất rõ...

Vân An rơi vào trầm tư, không biết qua bao lâu là bị thanh âm của Chu Lục kéo về thần, Chu Lục còn có mấy tên gia đinh tỉnh dậy, nhao nhao quỳ trên mặt đất.

Mạnh Quảng Uy cùng Vương thị huynh đệ tổn thương tương đối nặng, còn chưa có tỉnh, mấy nha hoàn thân thể nội tình mỏng cũng chưa có tỉnh lại.

Vân An đảo qua biểu tình của mấy người, mấy người kia rõ ràng cũng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, chỉ có kinh nghiệm dày dặn Chu Lục nhìn thấy hết thảy trong phòng, nghĩ đến trong nhà có thể là xảy ra chuyện.

Chu Lục kêu: "Gia... ?"

Vân An lạnh lùng nói: "Vương thị huynh đệ, ngươi cùng Quảng Uy, còn có... môn phòng lưu lại, đem những người còn lại đều đưa về đến chỗ ở của mình đi, ngươi đi trông coi... Có người biết nội tình lĩnh tới, cái gì cũng không biết cũng không cần truy cứu, căn dặn bọn hắn quản cái miệng là được."

"Vâng."

"Đi đi, chờ trở lại hẵng nói."

"Vâng."

Chu Lục đứng lên, gọi hai tên gia đinh tỉnh lại bắt đầu nhấc người.

Trong quá trình nâng người lần lượt có người tỉnh dậy, người tỉnh lại đều vẻ mặt mờ mịt, Vân An khoát tay để Chu Lục lĩnh người rời đi.

Vân An trong lòng bốc lên lấy một cỗ lửa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy biểu lộ của những người này, càng sâu hơn.

Nàng cảm thấy mình ra bạc nuôi một đám phế vật, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, từng người vậy mà đều là một bộ biểu lộ ngây thơ.

Vân An biết mình tuyệt đối không thể nổi giận... Nói không chừng trong nhà này còn có mật thám, chính ngầm đâm đâm quan sát phản ứng của mình, nếu mình loạn... Còn không biết sẽ sinh ra hậu quả gì tới.

Rốt cục, bên trong gian phòng trừ những người Vân An điểm danh lưu lại, những người còn lại đều rời đi.

Đầu tiên tỉnh lại chính là môn phòng, hắn vừa mở mắt liền ôm đầu thẳng kêu lên đau đớn, Vân An an tĩnh nhìn, môn phòng kêu xong liền quỳ trước mặt Vân An, nói: "Lão gia, trong nhà xảy ra chuyện!"

"Ừm, ta biết. Ngươi nói một chút ngươi trông thấy cái gì rồi?"

Môn phòng "Tê" một tiếng, ôm gáy sưng lên, thống khổ nói: "Đại khái giờ Thân ba bốn khắc đi, tiểu nhân nghe được có người gõ cửa... Ngoài cửa có một giọng nói của một nam tử nói muốn tìm lão gia ngài, tiểu nhân liền mở tiểu môn ra ngoài nhìn, kết quả người kia một quyền đánh vào mũi tiểu nhân, đau tiểu nhân mở mắt không ra, bịt mũi còn chưa kịp mắng thành tiếng... Liền cảm giác phần gáy đau xót, sau đó thì cái gì cũng không biết."

"Người kia hình dạng thế nào?"

"Nam tử hơn ba mươi tuổi, để râu chữ hồ, mặc đoản đả, màu xanh mực. Cân xứng vóc người, vóc dáng... Sáu thước có thừa." (cao khoảng 1m8)

" Còn gì nữa? Là người đánh mũi ngươi thuận thế đánh ngươi bất tỉnh hay là lúc này có người từ phía sau nhảy xuống đánh ngất xỉu ngươi? Trông thấy xe ngựa hay không?"

"Cái này. . . Tiểu nhân không biết, cũng chưa nhìn thấy xe ngựa."

"Còn nữa không?"

"... Không có."

"Việc này như vậy giữ kín, nếu bị ta biết ngươi quản không được miệng, đừng trách ta không khách khí!"

"Vâng vâng vâng! Lão gia xin yên tâm, tiểu nhân khẩu phong là nhất nghiêm." Môn phòng bị ánh mắt hung lệ của Vân An chấn nhϊếp, hắn còn chưa bao giờ thấy qua nhà mình lão gia như thế, dọa đến vội vàng đáp ứng.

"Trở về đi, đem cửa trước sau đều khóa kín, nghỉ ngơi thật tốt."

"Vâng, Tạ lão gia."

Môn phòng đi ra cửa đυ.ng phải Chu Lục đang chạy tới, nói với Vân An: "Gia, Oái Hề cùng nhũ mẫu tỉnh, ở phía sau..." Nói liền quay trở lại, đại khái sau vài hơi thở, Chu Lục dẫn Oái Hề cùng nhũ mẫu tiến đến, trên mặt nhũ mẫu mang nước mắt, tinh thần Oái Hề cũng không tốt lắm, mặt hai người đều sưng phồng lên, trên mặt thủ ấn rõ ràng.

Hai người tới trước mặt Vân An quỳ xuống, nhũ mẫu móc ra khăn lụa ủy khuất khóc, Oái Hề cắn chặt môi dưới, trong uể oải lộ ra một tia quật cường, không khóc.

Vân An nhìn thấy phản ứng của hai người, cơ bản đem hai người hiềm nghi bài trừ, phản ứng của hai người rất phù hợp với tính cách của mỗi người.

Oái Hề là cô nương mình cứu ra khỏi ngõ pháo hoa, Vân An lúc trước nhìn trúng chính là Oái Hề đọc qua sách, trước kia ở nhà mẫu thân xuất thân tốt, còn có phẩm chất không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà nhũ mẫu là phụ nhân thuê từ bản địa Điến Châu, một nhà chín khẩu đều ở Điến Châu, không phù hợp với điều kiện làm mật thám.

Nhũ mẫu bên cạnh khóc vừa nói: "Nhị tiểu thư vừa uống sữa xong đang định đi ngủ, đột nhiên có người xông vào cửa, thân thể của ta đều bị người đó nhìn thấy... Hắn không nói hai lời liền cho ta một cái tát, đánh cho ta mờ mịt, lấy lại tinh thần Nhị tiểu thư đã bị hắn ôm vào trong ngực, sau đó... Người kia dùng vật gì đó bịt miệng mũi ta, ta liền cái gì cũng không biết. Lão gia... thỉnh ngài cho dân phụ làm chủ a, ta sau này còn có mặt mũi nào sống sót?"

Vân An bình tĩnh đáp: "Báo quan là không thể nào báo quan, xảy ra chuyện như vậy ta cũng rất xin lỗi, ta có thể đền bù cho ngươi một khoản bạc, lệnh cưỡng chế tất cả mọi người không cho phép nhắc đến chuyện này. Ngày sau nếu có cơ hội... Ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo, nhưng hiện nay ta chỉ có thể vì ngươi làm nhiều như vậy... Thật có lỗi."

Nhũ mẫu nức nở nhẹ gật đầu, nói ra: " Lão gia bỏ ra một số tiền lớn mời dân phụ làm nhũ mẫu của Nhị tiểu thư, ta không thể chiếu cố tốt Nhị tiểu thư, thỉnh lão gia thứ tội."

"Sai không phải là ngươi, lực lượng của các ngươi không cùng một cấp bậc, ta hỏi ngươi... Dáng vẻ của người kia, ngươi thấy rõ ràng không?"

"Thấy rõ, là một nam tử chừng ba mươi tuổi, vóc người trung đẳng, mặc đoản đả, màu lam!"

"Có để râu hay không?"

"Có để, râu quai nón!"

Vân An nhíu mày, nói: "Ngươi xác định là râu quai nón, mà không phải râu chữ hồ?" (ý là chỉ để ria mép)

"Xác định, ta sẽ không nhìn lầm, là râu quai nón."

"Tốt, gần đây ngươi vẫn như cũ chờ ở trong phủ, ta trước chi cho ngươi mười lượng bạc, sai người đưa đến nhà của ngươi, cho người nhà ngươi dùng, liên quan tới sự tình trong nhà, không cho phép ngươi đề cập nửa câu. . . Chờ tìm hiểu rõ lý do, khi thời gian thỏa thuận hết hạn, ta cho ngươi thêm một trăm lượng làm tiền trợ cấp."

"Tạ lão gia!"

"Đi đi, xuống dưới nghỉ ngơi, để Bạch đại phu cho ngươi kiểm tra một chút."

"Tạ lão gia, tạ lão gia."

Vân An lại đem ánh mắt nhìn về phía Oái Hề, nói: "Nói một chút đi, ta cũng không cùng ngươi khách sáo."

Oái Hề cảnh giác nhìn Chu Lục bên cạnh một chút, Vân An nói: "Chu Lục không phải người ngoài, ngươi nói đi."

"Vâng, bắt đi phu nhân cùng Từ Nghi là hai người, nô tỳ cảm thấy đây là cùng nhau có dự mưu, có kế hoạch bắt cóc tống tiền, người tham dự ít nhất có bốn người, thân thủ kỳ giai, nghiêm chỉnh huấn luyện."

"Ừm, người môn phòng nhìn thấy cùng người nhũ mẫu nhìn thấy cũng không phải là cùng là một người, bắt cóc Nhị tiểu thư cùng phu nhân rất có thể là đồng thời tiến hành, ngươi suy đoán không sai... Chí ít có bốn người. Mà lại trong mô tả của môn phòng cùng nhũ mẫu, hai người này cũng chỉ mặc màu lam đoản đả, rất có thể là một tổ chức nào đó, bang phái... Hoặc là cố ý đổi thành trang phục thống nhất thuận tiện làm việc."

Vân An đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Lục, nói: "Ngươi đây? Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?"

Chu Lục xấu hổ nói: "Tiểu nhân chẳng qua là đi nhà xí, từ bên trong đi ra liền cái gì cũng không biết..."

"Có ý tứ gì?"

"Chính là... Tiểu nhân không bị đánh cũng không có bị người bịt lỗ mũi, chỉ nhớ rõ là từ nhà xí đi ra..."

"... Vậy ngươi có nghe được cái gì không?"

Chu Lục lắc đầu: "Không có."

Vân An cau mày, Chu Lục lời khai quá ly kỳ...

Chu Lục dứt khoát dựng thẳng lên ba ngón tay, nói ra: "Gia, tiểu nhân cũng cảm thấy ời nói của mình không có lý, nhưng tiểu nhân từng câu từng chữ là thật. Ta thật sự cái gì cũng không cảm giác được, tỉnh lại liền ở chỗ này..."

Vân An nhìn chằm chằm Chu Lục, hắn là Lâm Bất Tiện tuyển vào, thông qua sản nghiệp của Lâm thị lựa chọn vào... Bốn tên hộ vệ đều không có tuyển dụng bên ngoài, khả năng bị xếp vào mật thám không cao, mà lại Chu Lục là người thứ nhất đem gia quyến tiếp vào Điến Châu, bằng vào lịch duyệt của hắn hoàn toàn có thể biên soạn một lý do càng vững vàng, cho dù nói bị người từ sau lưng khóa lại, che mông hãn dược cũng đáng tin hơn cái này rất nhiều.

"Ta biết, ta tin tưởng ngươi."

"Tạ ơn gia."

"Ngươi lát nữa đi chiếu cố những người còn lại một chút, việc này toàn bộ phong tỏa, đối ngoại một câu cũng không cho phép nói."

"Vâng."

...

Trong đêm, Vương thị huynh đệ cùng Mạnh Quảng Uy tỉnh, ba người tổn thương rất nặng, đặc biệt là Quảng Uy... Hai cánh tay đều bị người bẻ trật khớp, Bạch đại phu đã giúp băng bó lại.

Vương thị huynh đệ cũng cùng nhóm người kia động thủ, đối phương cũng là hai người... Ca ca Vương Lịch xương sườn tím tái một mảnh, đệ đệ Vương Lâm trúng mấy kích Oa Tâm Cước, cuối cùng cũng đều bị đánh cho bất tỉnh.

Từ đó, Vân An suy đoán ra nhóm người này xâm nhập Vân Trạch không chỉ bốn người, đại khái khoảng sáu đến tám người, hơn nữa còn có ngựa cùng xe ngựa, bọn hắn buộc đi đều là nữ quyến, cần xe ngựa.

Vân An lệnh Chu Lục đi ra ngoài tìm hiểu, phân biệt đi mấy cửa thành và bến tàu hỏi thăm một chút, hôm nay có đội xe ngựa ra khỏi thành hay không.

Chu Lục lĩnh mệnh đi, đêm khuya mới trở về, nói cho Vân An: "Hôm nay giờ Dậu cửa thành phía Tây có một chiếc xe ngựa ra ngoài, còn có mấy tên tráng hán cưỡi ngựa đi theo... Bởi vì Điến Châu mỗi ngày đều có đại tông hàng hóa, phổ biến xe ngựa, quan binh không có cẩn thận kiểm tra, cũng có thể là dùng bạc. Tiểu nhân cảm thấy canh giờ không sai, hơn nữa nhóm người này không kéo hàng gì."

"Tây Môn?"

"Vâng."

"... Ta biết, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi."

"Gia, có muốn tiểu nhân tìm huynh đệ trên đường tìm hiểu một chút không?"

"Tuyệt đối đừng, có thể đem Vương thị huynh đệ cùng Quảng Uy tổn thương nghiêm trọng như vậy, đối phương không phải hạng người bình thường, bọn hắn tốn công tốn sức đem người buộc đi lại không tổn thương tính mạng bất luận kẻ nào, chứng minh đối phương chỉ là muốn uy hϊếp ta, chúng ta đợi bọn hắn đến tìm chính là, chuyện này nếu truyền đi, ta sợ các nàng sẽ có nguy hiểm."

"... Là."

Trước khi đi, Chu Lục quay đầu khuyên nhủ: "Gia, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi. Lão phu nhân cùng phu nhân còn có hai vị tiểu thư các nàng cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an về nhà."

"Tạ ơn."

Chu Lục sau khi đi, Vân An móc ra chủy thủ nắm ở trong tay, đi tới Trái Đất lâu như vậy... Cũng không phải không trải qua thời khắc sinh tử, lúc này Vân An lần thứ nhất động sát tâm.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh mình cầm thanh chủy thủ này đâm vào tim người khởi xướng, một lần lại một lần... Nàng ép buộc mình đình chỉ tưởng tượng.

Bất kể nói thế nào, đối phương lần này là triệt để chạm đến Vân An vảy ngược, bởi vì cái gọi là: Họa không tới vợ con.

Loại này thừa dịp mình không ở đây, hành vi đối với một nhóm người già yếu, phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt hạ thủ, khiến người giận sôi.

Nhóm người này là từ Tây Môn rời đi a?

Vân An trong lòng có một phỏng đoán, kỳ thật sau khi nghe được năng lực của nhóm người này mạnh như vậy, Vân An liền đoán được có thể là người bên kia, thẳng đến nghe Chu Lục nói từ Tây Môn đi... Liền càng thêm xác định.

Vân An chỉ là có chút không nghĩ ra, mình chẳng qua là bách tính bình dân có chút tiền, hoàn toàn không có binh quyền, hai không uy vọng... Ở trong mắt người nọ liền không thể thay thế như vậy? Đáng giá hắn phái người ngàn dặm xa xôi bắt cóc gia quyến của mình?

Vẫn là nói... Vân An híp híp mắt.

Vẫn là nói... Lại là chủ ý của vị Ngọc phu nhân kia đâu?

Mục đích của người kia là gì? Hắn muốn mình làm gì cho hắn đây?

****

Editor: Cầu thả sao có động lực ạ