Tất cả mọi thứ trong trạch Dũng Châu đều làm cho Vân An phi thường hài lòng, ngày hôm sau Vân An thu chỉnh hành trang nói cho Lâm Bất Tiện biết mình muốn tới Điến Châu một chuyến, Lâm Bất Tiện lúc này mới nhớ tới: Vân An hôm qua cùng Vân Lộc nói qua, nàng muốn đi Điến Châu xác định một ít chuyện, bất quá sau đó Lâm Bất Tiện lại kinh ngạc trước quy mô của Tiểu Lâm Phủ mà Vân An miêu tả, quên hỏi chuyện này.
Lâm Bất Tiện nhìn Vân An bằng ánh mắt thăm dò, người sau thấy "Hắc hắc" cười một tiếng, nói ra: "Chuyện này thật là không phải cố ý muốn giấu nàng, chỉ là trước khi tất cả mọi thứ ta bố trí ổn thỏa, ta không muốn cùng nàng nói, để ta đi Điến Châu trước nhìn xem, nếu là xong rồi... Ta trở về nhất định nói cho nàng." Nửa sau Vân An không nói, nếu là không thành... Vân An coi như mình ngốc, cầm bạc trôi theo dòng nước. Hậu quả mình gánh chịu là được, không nghĩ để Lâm Bất Tiện đi theo mình cùng một chỗ thất vọng.
Lâm Bất Tiện nhìn ra Vân An dường như có băn khoăn, cũng không truy vấn nữa. Nàng xưa nay là một người có chừng mực, cho dù cùng Vân An đã đến trình độ thân mật vô gian*, vẫn giữ thái độ trước sau như một, nàng cho phép Vân An có bí mật, càng nguyện ý vì Vân An thủ hộ phần bí mật này, bởi vì nàng biết... Vân An tuyệt đối sẽ không thương tổn mình. (*thân mật đến mức không có kẻ hở)
...
"Nương tử ~, ta đi rồi, nhanh thì về trong ngày, chậm... Có lẽ phải đợi đến ngày mai." Vân An rơi xuống một hôn lên má Lâm Bất Tiện.
"Đi thôi, trên đường cẩn thận."
"Ừm."
Vân An là từ cửa sổ đi ra ngoài, chuyên chọn chỗ ẩn nấp đi, trèo tường ra.
Bởi vì Vân An hôm nay dịch dung, ăn mặc thành vị "Tướng Lâm" tiên sinh tinh thông tiếng Phiên Bang kia.
Vân An tìm được tọa kỵ của mình, cởi dây trở mình lên ngựa, đi xuống con dốc thoai thoải, mở thiết bị giấu trong mắt trái, bật điều hướng, thẳng đến Điến Châu bến tàu.
Lời này, còn muốn từ năm trước nói lên...
Lúc đó, Vân An là người chỉ có thân phận con rể Lâm Phủ, tuy có được lệnh bài của Trữ Vương Phủ cùng Vĩnh Nhạc công chúa Phủ, nhưng tiền đồ của nàng và Lâm Bất Tiện cũng không lạc quan, Lưu di nương có thai bị đưa đi, Chung Tiêu Đình lại chen đi Lý Thanh Sơn làm Lạc Thành Tri phủ, tóm lại tình huống là muốn bao nhiêu hỏng bét có bao nhiêu hỏng bét.
Bắt đầu từ lúc đó, Vân An đã yên lặng lên kế hoạch một chuyện, chính xác mà nói là một đường lui..
Năm ngoái Vân An mang theo Lâm Bất Tiện, lấy hết toàn bộ tài sản đặt cược một ván, sau đó ở Ung Châu thông qua Bảo Đồ kiếm được hoàng kim, hoả tốc chạy vội một chuyến đến Điến Châu nhân cơ hội bù lại toàn bộ số tiền, dựa theo ước định năm nay Vân An liền nên nhìn thấy thành quả, đương nhiên... Điều kiện tiên quyết là Vân An không bị lừa.
...
Vân An một đường giục ngựa đi đến Điến Châu trên bến tàu quen thuộc vắng vẻ, giờ phút này tuy rằng còn chưa muộn nhưng đã qua giờ bận rộn của bến tàu, Vân An xuyên qua chợ nhìn về phía cảng xem xét... Trong lòng một trận vui mừng.
Vân An đi về phía con tàu Phiên Bang kia, không bị ngăn trở nào liền lên boong tàu, trên boong tàu có thêm vài thuyền viên trẻ xa lạ đang chà rửa boong tàu, Vân An hỏi: "Quấy rầy một chút, xin hỏi thuyền trưởng Wilker có ở đây không? "
Thủy thủ dừng công việc trong tay, xoay người nhìn về phía Vân An... Bọn họ nhìn thấy một nam tử phương Đông có vẻ ngoài không đẹp, thủy thủ có chút không tin lời nói lưu loát như vậy là xuất phát từ miệng người này, liền lại hỏi một lần: "Ngươi nói cái gì, tiên sinh?"
"Ta nói, thuyền trưởng Wilker có ở đây hay không, ta là Tướng Lâm, năm ngoái cùng thuyền trưởng Wilker đàm phán một khoản làm ăn..."
"Xin ngài chờ một chút tiên sinh, ta đi hỏi cho ngài một chút."
"Tạ ơn."
Thủy thủ vứt xuống bàn chải chạy vào khoang tàu, sau một lúc lâu mới chạy vội tới trước mặt Vân An, nói: "Tướng tiên sinh, thuyền trưởng mời ngài đi qua, mời đi theo ta."
"Được."
Trên đường, thủy thủ liên tiếp quay đầu dò xét Vân An, đầy mắt hiếu kì, hai người đơn giản trò chuyện vài câu, thủy thủ thấy Vân An bình dị gần gũi, trước khi đi tháo mũ thủy thủ rách xuống hành lễ với Vân An, nói: "Tiên sinh, tên ta là Andrew, ngài nếu là có chuyện gì cần ta cho ngài chạy việc vặt, ta rất tình nguyện vì ngài cống hiến sức lực."
"Ta ghi nhớ, cám ơn ngươi vì ta dẫn đường."
Andrew đi, Vân An gõ cửa thuyền trưởng Wilker, khói trong phòng lượn lờ có chút sặc mũi, ở ngoài phòng Vân An liền nghe được thanh âm "Cạch cạch cạch", còn tò mò đây là âm thanh gì, tiến vào văn phòng thuyền trưởng, thuyền trưởng Wilker nhiệt tình bắt tay với Vân An, cũng vòng ra phía sau bàn làm việc lấy ra hộp đựng xì gà ra hiệu cho Vân An: "Tướng tiên sinh, muốn đến một điếu không? " Trong quá trình này lại phát ra tiếng "Cạch cạch cạch".
"Không, tạ ơn."
Thuyền trưởng Wilker cười ngượng ngùng một tiếng, mời Vân An ngồi.
Vân An ngồi xuống, một đao đi thẳng vào hỏi: "Thuyền trưởng Wilker, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ. Ta hôm nay là đến kiểm hàng, chúng ta năm ngoái đàm tốt sinh ý... ngài còn nhớ không?"
Nghe vậy, thuyền trưởng Wilker từ trên ghế đứng dậy, hắn đứng ở phía sau bàn làm việc, một đôi bàn tay thô ráp mười ngón tay đan chéo lên bụng, Vân An thậm chí có thể nghe được âm thanh "Sàn sạt" phát ra từ đôi bàn tay thô ráp kia, thuyền trưởng Wilker bởi vì quanh năm đi biển, da mặt có màu đỏ tím, đặc biệt rõ ràng nhất là xung quanh mắt, hắn nhìn chằm chằm Vân An mấy phen do dự.
Nhìn thấy bộ dáng này của thuyền trưởng Wilker, Vân An bất động thanh sắc, âm thầm sờ sờ chân mình, dưới vạt áo bày mang xà cạp đang đeo trên đùi, phía trên phủ lấy một khẩu súng kíp...
Nhìn thấy phản ứng của thuyền trưởng Wilker, Vân An tâm đã lạnh một nửa...
Chẳng qua bây giờ Vân An vẫn chưa phân biệt được đối phương muốn "mạnh ăn" hay là xảy ra biến cố gì, nếu như là cái sau, Vân An rất tình nguyện cùng thuyền trưởng Wilker tìm ra biện pháp giải quyết, nếu như là cái trước... Lần này Vân An sẽ không mềm lòng như lần ở Sùng Sơn Lĩnh.
Vân An trầm mặc, biểu lộ nhàn nhạt , gần như nhìn không thấy tâm tình gì.
Đây là kỹ xảo đàm phán mà Vân An học được từ Lâm Bất Tiện, Vân An quan sát qua... Đặc biệt hiệu quả đối với những chưởng quầy phạm sai lầm hoặc có quỷ trong lòng!
Hai người cứ như vậy "Giằng co" đại khái năm sáu cái hô hấp lâu, thuyền trưởng Wilker tựa như những chưởng quầy dưới trướng Lâm thị, sa sút tinh thần hướng ngồi xuống ghế.
Cầm lấy điếu xì gà ở một bên, hung hăng hít một ngụm, nói: "Tướng tiên sinh, ta là một người có thành tín, ta nguyện ý hoàn trả đầy đủ chi phí ngài năm ngoái đã trả, bất quá... Ta hiện tại không có nhiều như vậy, ngài cũng biết... Mặc dù ta là thuyền trưởng của con tàu này, nhưng chủ sở hữu thực sự của con tàu này là Công tước Combe, tôi nghe nói quốc vương của các ngươi đã qua đời, bởi vì nguyên nhân này, năm nay hàng hóa chúng ta mang đến bị ế hơn phân nửa, ta coi như nghĩ từ đó kiếm chút lợi nhuận, cũng là lực bất tòng tâm."
Vân An dời tay ra khỏi súng, bình tĩnh hỏi: "Wilker tiên sinh, ông có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì không? "
Thuyền trưởng Wilker nhấc một chân lên gác lên bàn, ra hiệu nói: "Tướng tiên sinh, ngài nhìn."
Vân An nhíu mày, nàng không nhìn thấy chân thuyền trưởng Wilker, mà là một đoạn gỗ, tình huống này Vân An đã thấy qua trong phim...
"Tướng tiên sinh, chúng ta bị đế quốc San Carlos công kích, bọn hắn cướp sạch tất cả đồ đạc trên thuyền năm ngoái, bao gồm cả tiền hàng và hàng hóa còn lại, ta đem vàng ngài đưa cho năm ngoái để ở trong két sắt phía sau bức tranh sơn dầu của ta, nhưng vẫn bị người của đế quốc San Carlos phát hiện, bởi vậy bọn họ còn chặt đứt một chân của ta..."
Thuyền trưởng Wilker buông chân xuống, nói : "Công tước Combe cảm thấy rất hứng thú đối với quý quốc, sau này chúng ta còn thường xuyên lui tới, ta sẽ không lừa gạt Tướng tiên sinh."
" Ta rất tiếc về những gì đã xảy ra với thuyền trưởng. Có điều... Ngài phải biết, vàng không bao giờ là thứ ta thiếu" Vân An nói.
"Ta minh bạch, ta minh bạch."
"Thuyền trưởng Wilker còn có thể thoải mái gặp ta, điều này làm cho ta cảm thấy thuyền trưởng là một quý ông đáng tin cậy, nếu như có thể... Ta nghĩ giao dịch của chúng ta vẫn tính toán như trước, cần bao nhiêu vàng ta có thể một lần nữa đưa cho ngài một phần, vàng lúc trước bị đế quốc San Carlos cướp đi, ta cũng không cần thuyền trưởng trả về, có điều... Ta cần thuyền trưởng vì ta cung cấp cho ta một khoản bồi thường khác."
"Thỉnh giảng, Tướng tiên sinh, ta nguyện ý tận hết khả năng đến đáp lại sự hào phóng của ngài."
"Cái này, ta không nói trước... Ngài coi như thiếu ta một cái đại nhân tình đi, chờ khi ta cần tự nhiên sẽ tới tìm thuyền trưởng đòi, chẳng qua ngài yên tâm, sẽ không để cho ngài tổn thất thảm trọng, càng sẽ không để ngài mất đi tính mạng."
"Được."
Vân An lại hỏi: "Thuyền trưởng dự định khi nào neo trở về?"
"Năm ngoái thu hoạch bị cướp, Công tước Combe đã rất mất hứng, năm nay lại gặp phải quý quốc quốc vương qua đời, trong khoang tàu còn hơn phân nửa hàng hóa, ai... Cho dù là gió mùa qua, ta cam nguyện mạo hiểm ngược gió khởi hành cũng không muốn tiếp nhận lửa giận của Công tước Combe."
"Vậy thì tốt, vậy ta sẽ qua một thời gian nữa lại đến bái phỏng ngài, đến lúc đó lại đem vàng đưa tới đây. "
...
Vân An xuống thuyền, có chút phiền muộn lại có chút may mắn, kỳ thật nàng sớm có dự cảm sự tình sẽ không thuận lợi như mình tưởng tượng, trải qua nhiều chuyện như vậy tâm tính Vân An cũng trầm ổn hơn trước rất nhiều, nàng chỉ nghĩ còn lâu mới đến, hơn nữa hiện tại Yến quốc bên này thời cơ cũng không thành thục, Thuyền trưởng Wilker bên này nếu thật sự thuận lợi, mình ngược lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Coi như là thượng thiên đang chiếu cố mình đi...
May mắn chính là: Vân An không nói cho Lâm Bất Tiện biết, nếu không lại có thêm một người thất vọng, hơn nữa quyết định này là Vân An gần một năm trước làm, khi đó nàng cùng Lâm Bất Tiện còn chưa chân chính đến được với nhau, hôm nay Vân An quay đầu lại nhìn quyết định này của mình, ít nhiều cảm thấy quá khứ mình qua loa một chút.
Một chuyện lớn như vậy vẫn là tìm Lâm Bất Tiện thương lượng qua rồi mới quyết định tương đối tốt, trước khác nay khác, bây giờ nguy cơ Lâm Phủ giải trừ, dời đi không còn là bắt buộc, mà là chọn lựa.
Chuyện này, nhất định phải có được sự đồng ý của Lâm Bất Tiện.
Vân An nhìn sắc trời một chút, đơn giản tìm một quán ăn chút cháo cá ở Điến Châu, sau đó liền phi ngựa hướng Dũng Châu đuổi, trước giờ Tý trở lại viện tử.
Vân An trèo tường vào viện tử, mò mẫm trở lại bên ngoài gian phòng của mình và Lâm Bất Tiện, gõ cửa sổ vài cái, nhẹ giọng kêu: "Nương tử?"
Trong gian phòng cũng không có hồi đáp, Vân An ngồi xổm dưới cửa sổ vẻ mặt rối rắm: Mình tuy rằng đơn giản dỡ bỏ dịch dung nhưng cũng không triệt để, bộ này tôn vinh vạn nhất bị ai nhìn thấy, mình nên giải thích thế nào đây?
Nhưng nương tử nhà mình lâu như vậy cũng không có phản ứng có thể là ngủ...
Vân An suy nghĩ một chút đang định vụиɠ ŧяộʍ lẻn ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ dùng túi ngủ đối phó một đêm, cửa phòng ngủ mở.
Lâm Bất Tiện khoác ngoại bào, nhô đầu ra, thấp giọng kêu: "Bỉnh Sơ? Là nàng sao?"
Vân An kinh hỉ chạy đến trước mặt Lâm Bất Tiện, kêu: "Nương tử! Sao nàng không thắp đèn?"
"Nhẹ giọng chút, Bảo Nhi ngủ."
"Nha." Vân An minh bạch, bởi vì mình không có ở đây, buổi tối nương tử nhà mình ôm Bảo nhi ngủ, vừa rồi sở dĩ không trả lời cũng là bởi vì sợ đánh thức Bảo nhi.
"Vậy ta liền không đi vào, nàng trở về phòng đi mặc thêm kiện y phục, chúng ta đi ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng, rất quan trọng. "
"Được."
*****
Editor: Có một số tên nhân vật thay đổi do ta tìm được đúng tên của họ nên mình đã đổi luôn, có dịp ta sẽ quay lại các chương trước để edit lại. Lại thêm một chương mới ra lò, vậy là chỉ còn 40 chương nữa là kết thúc truyện rồi, cầu đồng bách thả sao để ta có động lực edit nhé