Ở Rể

Chương 259

     Lâm Bất Tiện nằm trong lòng Vân An khóc cả buổi chiều, trong lúc đó đứt quãng kể cho Vân An rất nhiều chuyện thời thơ ấu của nàng, tự nhiên cũng nhiều lần nhắc tới Lâm nhị tiểu thư.

Trong lời kể củaLâm Bất Tiện, mấy vị tỷ tỷ mặc dù đều là thứ xuất, nhưng kỳ thật tình cảm trước kia của các nàng rất tốt, so với trưởng tỷ, Lâm Bất Tiện cùng Nhị tỷ tình cảm càng tốt hơn một chút.

Bởi vì trưởng tỷ lớn hơnLâm Bất Tiện rất nhiều, không lâu sau khi Lâm Bất Tiện hiểu chuyện, đại tỷ liền xuất giá, cho nên trong lòng Lâm Bất Tiện mặc dù đối vị trưởng tỷ này lòng mang kính trọng, nhưng bàn về tình cảm... Đại tỷ không bằng Nhị tỷ.

Tam tỷ mặc dù tương tự niên kỷ Lâm Bất Tiện, xem như thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng hai người từ nhỏ cũng không có tiếng nói chung gì, bắt nguồn từ thân mẫu của tam tỷ, tức là di nương đối tam tỷ dạy bảo vẫn luôn giữ vững "Nữ tử không tài chính là đức" .

Mặc dù tiểu thư thứ xuất ở Nam Lâm phủ đọc sách cũng không phải là một chuyện xa xỉ...

Dưới ảnh hưởng của thân mẫu, Lâm Tam Tiểu thư là là người duy nhất trong bốn tỷ muội các nàng chưa từng đọc sách, đại khái là nhận biết mấy chữ.

Thời gian lâu dài, tự nhiên chênh lệch giữa Lâm Bất Tiện càng ngày càng xa, không có tiếng nói chung liền rất khó làm sâu sắc tình cảm.

Trong lời kể của Lâm Bất Tiện, cho đánh giá cực cao vị Nhị tỷ hương tiêu ngọc vẫn này, chỉ tiếc tại sau khi nàng gả ra ngoài, Lâm Bất Tiện bởi vì không thể gặp tơ liễu cùng sự vụ bận rộn song trọng nhân tố, chưa bao giờ đi thăm nàng.

Thật vất vả tới thăm viếng một lần, lại thành thiên nhân vĩnh cách vội về chịu tang...

Lâm Nhị tỷ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, dưới gối sinh được một nữ một tử, trưởng nữ sáu tuổi, thứ tử ba tuổi.

...

Buổi chiều hôm nay, nước mắt hạt châu của Lâm Bất Tiện chưa từng đứt đoạn, Vân An vô cùng đau lòng, lại cũng chỉ là ôm lấy nàng, lấy lắng nghe làm chủ, rất ít mở lời an ủi.

Lâm Bất Tiện đạo lý gì đều hiểu, cơ trí thông minh như nàng, lúc này cần nhất là giải tỏa cảm xúc.

Lâm Bất Tiện một đôi mắt khóc đỏ bừng, Vân An đứng dậy đi giặt một khối tịnh bố ẩm ướt mới, xếp xong dán lên mắt Lâm Bất Tiện, ôm nàng, đau lòng nói ra: "Nàng thường nói... Đừng để ta bị 'Đa tình mệt mỏi', không giận thương thân, ai đại thương thân. Hôm nay ta cũng dùng lời giống vậy tới khuyên khuyên nàng đi. Ta biết nàng khổ sở, cũng minh bạch tiếc nuối cùng đau khổ trong lòng nàng, nhưng chuyện cũ đã qua... Nàng nếu là bởi vậy thương thân, Nhị tỷ nàng dưới cửu tuyền làm sao an tâm đây?"

Lâm Bất Tiện không nói một lời, yên lặng rụt vào trong ngực Vân An, một tay nắm lấy vải vóc trên ngực Vân An, đầu ngón tay trắng bệch.

Ai cũng có thể thấy Lâm Bất Tiện đang cực lực khắc chế cảm xúc của mình, chỉ là hiệu quả... Cũng không rõ rệt.

Vân An siết chặt hai tay ôm lấy Lâm Bất Tiện, tiếp tục nói: " Có lẽ trong bóng tối tự có triệu hoán, chúng ta đến đây vào lúc này, nói không chừng chính là nguyện vọng của Nhị tỷ. Không bằng hóa đau thương thành sức mạnh, nhìn xem còn có thể vì Nhị tỷ làm những gì. Tế bái một phen, đi Triệu gia nhìn xem, thăm viếng một chút hai hài tử... Ta nhớ Nhị tỷ đã từng nói, trưởng nữ của nàng thân thể không tốt lắm, ta nghĩ hài tử này là người Nhị tỷ không bỏ xuống được nhất, chúng ta đi xem hài tử một chút, có được hay không?"

"Ừm."

...

Vân An thật vất vả mới đem Lâm Bất Tiện dỗ dành ngủ thϊếp đi, đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ nhìn về phía bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.

Yến Quốc không có phương tiện giao thông hiện đại hóa, đường phố rất yên tĩnh, không cần lo lắng đánh thức Lâm Bất Tiện, Vân An nhìn lên bầu trời đầy sao, đầy mắt mênh mông.

Nàng hi vọng dường nào mình có thể giống như sư phụ, thông qua tinh tượng thấy rõ Thiên Cơ, đáng tiếc nàng không thể.

Vân An nhớ tới tết năm ngoái lúc sau, nhị tỷ cầm bát tự sinh nhật của trưởng nử nhà mình, hi vọng nàng có thể đưa cho Huyền Nhất sư phụ giúp đỡ nhìn một chút, kết quả sư phụ cự tuyệt, còn nói trưởng nữ Nhị tỷ cùng mình có duyên phận, để cho mình nhìn cho nàng là được.

Lúc ấy Vân An chỉ coi đây là phép khích tướng của Huyền Nhất đạo trưởng vì thu mình làm đồ đệ, bây giờ lại nhìn lại, có cảm giác nhất ngữ thành sấm, Vân An có chút nặng nề, càng có chút âm thầm sợ hãi...

Đồng thời, Vân An cũng nảy sinh một tình cảm đặc biệt đối với hài tử chưa từng gặp mặt...

Mình cùng Lâm Bất Tiện đời này cũng sẽ không có hài tử, nếu hài tử này ở Triệu trạch sống rất tốt, mình liền lưu chút bạc tán gẫu tỏ tâm ý, chờ hài tử lớn lên từ mình cùng Diệc Khê lại cho hài tử chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú cũng không phải là không thể, nếu là hài tử này tại Triệu gia qua không tốt...

Vân An đóng cửa sổ lại, trở lại bên giường kéo chăn cho Lâm Bất Tiện. Sau đó đi ra ngoài đi xuống lầu, Vân An móc ra một thỏi bạc giao cho điếm tiểu nhị, mời hắn dựa theo quy cách cao nhất dân chúng tế bái chuẩn bị vật phẩm cần thiết để tế bái, sáng sớm ngày mai liền dùng, còn lại liền thưởng cho hắn.

Tiểu nhị hai tay tiếp bạc, trên mặt khó nén vui mừng, mặc dù cố gắng khống chế mình biểu hiện ra bi thương, cũng khuyên Vân An bớt đau buồn đi, nhưng trên mặt vui mừng vẫn là khó nén.

Vân An tất nhiên là sẽ không so đo, chỉ là trong lòng tái sinh cảm khái: Bi Hoan ly hợp của một người đối người này đến nói có thể là một kiện sự tình thương thân, muốn mạng, nhưng cầm tới hoàn cảnh lớn, có lẽ không quan trọng lắm.

Cho nên tất cả mọi người nên yêu thương bản thân, yêu quý, trân quý hết thảy tất cả mọi thứ xung quanh họ.

Vừa chết trăm, đại khái là chân tướng đơn giản nhất của thế giới này.

Hôm sau, trời vừa sáng.

Vân An cùng Lâm Bất Tiện liền đã song song hoàn thành tắm rửa thay quần áo, hai người đều chọn y phục màu trắng, ngoại trừ một cây trâm gỗ trên đỉnh đầu ra, không còn một món phối sức nào nữa

Điếm tiểu nhị tri kỷ vì các nàng chuẩn bị kỹ càng hết thảy, đồ dùng để tế bái đều được cất lên xe ngựa, còn mời một xa phu cho bọn Vân An.

Vân An cùng tiểu nhị nói lời cảm tạ, đỡ Lâm Bất Tiện lên xe ngựa, cùng xa phu nói rõ địa điểm, xe ngựa "Két két két két" khởi động.

Trên xe còn đặt tế phẩm, mặc dù tiểu nhị tri kỷ che vải, nhưng Lâm Bất Tiện vừa nhìn thấy những vật này hốc mắt vẫn là đỏ, Vân An đành phải đẩy đẩy cửa sổ xe cho Lâm Bất Tiện nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đi một canh giờ mới đến...

Lâm nhị tiểu thư vì Triệu gia sinh hạ nam đinh có tư cách tiến vào mộ tổ, chẳng qua Triệu gia cũng không phải là gia thế hiển hách gì, mộ tổ dưới núi mặc dù có thủ sơn lão đầu, nhưng cũng chỉ là làm đơn giản hỏi thăm, biết được Vân An các nàng là đến tế bái Lâm nhị tiểu thư, nói một tiếng "Nén bi thương" liền cho qua.

Xa phu hỗ trợ đem tế phẩm khiêng đến trên núi, Vân An nhìn lướt qua, cấp tốc tìm được Lâm nhị tiểu thư phần mộ, đống đất là mới, phía trên còn chưa kịp mọc ra cỏ dại, phía trên nhất đè ép mấy trương giấy vàng...

Đi gần xem xét, trên tấm bia quả nhiên viết: Thê tử: Lâm thị...

...

Tế bái kết thúc, trở lại Vân Châu vẫn là buổi sáng, Vân An mời người đem bái thϊếp đưa đến Triệu gia, định sáng sớm ngày mai đi qua.

Đến ngày thứ hai, Vân An cùng Lâm Bất Tiện ngồi xe ngựa đi đến thành Bắc, trên xe ngựa đặt lễ vật Vân An cùng Lâm Bất Tiện ở Ung Châu cùng dọc theo đường đi chọn cho Lâm nhị tỷ, chẳng qua Lâm Bất Tiện đã sàng lọc trước, đem lễ vật không đúng lúc chọn ra, còn lại có thể tặng cho hai hài tử.

Vân An thì chuẩn bị hai phần "Tiền trợ cấp" đến Triệu gia, nàng tính toán hảo hảo quan sát một phen, lại quyết định cho phần nào.

Đại môn Triệu trạch mở ra, Triệu Cương mặc trường sam màu trắng nhưng không mất đi long trọng, ôm trưởng tử Triệu Đức mới ba tuổi cùng một đám hạ nhân ở cửa chờ Lâm Bất Tiện cùng Vân An.

Dù sao Lâm Bất Tiện ở bên ngoài xem ra vẫn là gia chủ đời sau của Lũng Đông Nam Lâm Phủ, loại thương nhân dòng dõi như Triệu gia này, nếu có được Lâm Tứ tiểu thư dìu dắt, cũng coi là gà chó lên trời.

Kỳ thật... Từ sau khi Lâm nhị tiểu thư gả đến Triệu gia, Lâm Bất Tiện đối Triệu gia có nhiều chiếu cố, nhìn nhà này nô bộc liền biết, so Vân Trạch hạ nhân đều muốn nhiều.

Lâm Bất Tiện gương mặt lạnh lùng, bị Vân An đỡ lấy xuống xe ngựa.

Nàng là tuyệt không tin tưởng cái lý do "Triệu gia có lẽ là không có bạc ..." mà Vân An thăm dò được, bởi vì không có người so với nàng rõ ràng hơn, mấy năm nay dưới sự bày mưu tính kế của mình, Nam Lâm Phủ trong bóng tối để lọt bao nhiêu sinh ý cho Triệu gia, đó cũng đều là trắng bóng, sáng loáng bạc!

Vừa nhìn thấy Lâm Bất Tiện, Triệu Cương một tay ôm lấy Triệu Đức, rút ra một đầu cánh tay lấy tay áo che mặt —— bên đường khóc.

Gia chủ vừa khóc, người hầu phía dưới cũng nhao nhao quỳ xuống đất khóc rống, Triệu Đức tuổi còn nhỏ, nơi nào thấy qua loại tràng diện này... Cũng đi theo gào khóc lên.

Lâm Bất Tiện hốc mắt đỏ lại quả thực là không có rơi một giọt nước mắt, Vân An vốn đang lo lắng đám người này lại khiến nương tử nhà mình thương tâm, lo lắng nhìn Lâm Bất Tiện một chút, chỉ nhìn thấy gương mặt trong trẻo tự kiềm chế lại lạnh lùng kia.

Vân An sửng sốt một chút, tâm không khống chế được đau đớn: Lâm Bất Tiện cũng chỉ có khi ở chung với mình, mới có thể không chút che dấu biểu hiện ra sự yếu đuối của nàng.

Ở trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt những người có liên quan đến Lâm phủ, nàng vẫn như cũ là Lâm Tứ tiểu thư tỉnh táo tự kiềm chế, trầm tĩnh như nước kia.

Vừa nghĩ đến hai mươi năm trước của Lâm Bất Tiện khả năng đều là dạng này trải qua, Vân An liền liền đau lòng giống như cái gì.

Trong lòng Vân An, Lâm Bất Tiện kiên cường, Lâm Bất Tiện yếu ớt... Tất cả đều khiến người ta đau lòng như vậy.

Ai nói thương nhân trọng lợi nhẹ biệt ly?

Từ khi biết tin Nhị tỷ mất, nước mắt Lâm Bất Tiện liền cơ bản rơi không ngừng.

"Tứ muội muội, muội phu, các ngươi xem như tới rồi... Là ta không tốt, không chiếu cố tốt nàng." Triệu Cương thống khổ nói.

Lâm Bất Tiện chỉ nhìn lướt qua Triệu Cương một chút, ánh mắt lại dừng lại trên mặt Triệu Đức một lát, giữa hai hàng lông mày của hài tử này... Có bóng dáng của nhị tỷ.

Lâm Bất Tiện thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Nhị tỷ phu nén bi thương."

Triệu Cương lấy tay áo xuống, lau mặt một phen, nói: "Báo tang cũng mới phát ra ngoài không lâu, các ngươi nhanh như vậy liền đến, trên đường đi vất vả."

Lâm Bất Tiện không trả lời vấn đề này, phối hợp nói ra: "Mời Nhị tỷ phu dẫn bọn ta đi thắp hương cho nhị tỷ đi."

" Được rồi, bên trong thỉnh..."

Đi trên đường, Triệu Cương giải thích nói: "Bài vị của Nhị tỷ ngươi ta đơn độc đặt mua địa phương an trí, cũng thuận tiện thời điểm hai hài tử cùng ta nhớ nàng đi thăm một chút, nếu là bày ở từ đường... Ra vào có nhiều bất tiện."

Lâm Bất Tiện nhẹ gật đầu, Triệu Cương ôm lấy Triệu Đức dẫn theo Vân An cùng Lâm Bất Tiện đi vào một gian phòng bên ngoài, nói ra: "Chính là chỗ này."

Đẩy cửa đi vào, một mùi nến nồng nặc đập vào mặt, Triệu Đức bị sặc thẳng ho khan, gian phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có hai cái bồ đoàn, một cái bàn. Trên mặt bàn bày biện Lâm Nhị tỷ bài vị, lư hương, ba loại cống phẩm cùng một đôi sáp ong nến.

Trong lư hương cơ hồ bị rễ hương cắm đầy, rậm rạp chằng chịt, trên mặt bàn cũng tích một tầng thật dày tàn hương, thoạt nhìn... Mỗi ngày đều có người tới đây dâng hương, thậm chí không chỉ một nén, mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy..

Thấy thế, Lâm Bất Tiện sắc mặt hơi nguội, tự lấy hương, liền ngọn nến nhóm lửa, phân cho Vân An ba chi, hai người sóng vai cung cung kính kính bái, đem hương cắm vào lư hương.

Triệu Đức còn đang ho khan, gương mặt đều nghẹn đỏ.

Vân An chủ động đem hài tử ôm lấy, nói ra: "Ta mang hài tử đến trong viện hít thở không khí... Hai người các ngươi trước trò chuyện."

Nói xong, cũng không đợi Triệu Cương phản ứng, ôm lấy Triệu Đức ra từ đường.

Đi vào trong viện, Vân An yên lặng mở ra album ảnh, điều chỉnh một loạt ảnh vừa mới chụp, phóng to, nhìn lại.

*****

Editor: Cầu đồng bách thả sao