Ở Rể

Chương 239

Đổi xe ngựa của Tướng Quân Phủ, một đoàn người Vân An lại đi đại khái hơn mười ngày mới xem như chân chính đến thành trì nơi Đại tướng quân cùng Vĩnh Nhạc công chúa ở.

Trải qua gần năm mươi ngày đi đường lần này, đã khiến Vân An lại có một vòng suy nghĩ mới.

Trước đó Vân An vẫn cảm thấy Hoàng đế bệ hạ đem Trữ Vương ở một vùng đất hoang vắng xa xôi như Lũng Địa, ít nhiều là kiêng kỵ binh lực Tướng Quân Phủ, để Trữ Vương ngăn ở giữa, ít nhiều đưa đến tác dụng giảm xóc.

Bất kể nói thế nào lão Tĩnh Vương, Vĩnh Nhạc công chúa cùng đương kim bệ hạ ba người là đồng bào cùng một mẹ, nếu là Tướng Quân Phủ thật có phản tâm, như thế bố cục. . . Vĩnh Nhạc công chúa trước tiên phải bỏ cháu ruột của mình, mới có thể tiến quân vào Trung Nguyên.

Mặc dù đây là một thanh kiếm hai lưỡi, nhưng ít nhiều làm gia tăng gánh nặng tâm lý mà Tướng Quân Phủ phải gánh chịu vì mưu phản, đối triều đình càng có lợi hơn.

Nhưng sau chuyến đi này, Vân An lại có suy nghĩ khác.

Bắc Hải thực sự là quá xa xôi, từ Lũng Địa đến Bắc Hải. . . Có xa phu quen thuộc lộ trình hộ tống cộng thêm trang bị nhẹ ra trận, các nàng một đoàn người còn cần hơn bốn mươi ngày mới đến, còn có lộ trình từ Lũng Địa đến kinh thành thì sao?

« Tôn Tử binh pháp » quân tranh bản có nói: " Dĩ dật đãi viễn, dĩ dật đãi lao, dĩ bảo đãi cơ, thử trị lực giả dã."* Lộ trình gần hai tháng a, cho dù là thiết quân, gϊếŧ tới Kinh Thành cũng khó tránh khỏi người kiệt sức, ngựa hết hơi, như thế nào chiến đấu cùng quân tinh nhuệ nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ của triều đình đây? (Đây là câu nói trong Thiên 7 Quân Tranh – Tôn tử binh pháp: ý nghĩa là Lấy gần chờ xa, lấy nhàn chờ mệt, lấy no chờ đói, đó là cách nắm chắc sức chiến đấu của quân đội).

So với mưu phản, Tướng Quân Phủ trực tiếp tuyên bố phân cương mà trị ngược lại dễ dàng hơn chút, đến lúc đó liền đổi thành triều đình xuất binh tiến đánh Bắc Hải, Tướng Quân Phủ lại sử dụng dĩ dật đãi lao.

Vân An đều có thể nhìn thấy vấn đề, Hoàng đế cùng những đại thần triều đình kia không có khả năng đoán không ra, mặc dù như vậy hoàng đế còn đem một nhà Vĩnh Nhạc công chúa an trí ở chỗ này, đáp án có hai cái: Hoặc chính là biên quan Bắc Hải vô cùng trọng yếu, triều đình không dám bỏ.

Hoặc chính là Hoàng đế bệ hạ đối Tướng Quân Phủ một nhà phi thường tín nhiệm, tin tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội mình.

Nghĩ tới đây, Vân An không khỏi cảm thán: " Thực hành ra chân tri " quả nhiên không giả, nếu không phải mình tự mình đi chuyến này, chỉ sợ còn đem triều đình, Tướng Quân Phủ, Trữ Vương Phủ ba mối quan hệ này dừng lại trong một loại ấn tượng cứng nhắc nào đó đâu.

Hoặc tự cho mình là đúng cảm thấy: Quan hệ giữa bọn họ nên là như vậy.

. . .

"Đang suy nghĩ gì vậy? Nhập thần như vậy." Lâm Bất Tiện trong tay cầm một cuốn sách, nửa dựa vào trên xe ngựa nhìn Vân An, nàng đã nhìn Vân An thật lâu, người này vẫn đang xuất thần từ nãy đến giờ, cũng không biết đang suy nghĩ gì?

Vân An cười nói: "Không có gì, chính là nghĩ đến một chút chuyện thú vị, đợi buổi tối rảnh rỗi lại cùng nàng nói."

"Tốt ~."

"Vân Gia, phu nhân, đến." Ở ngoài thùng xe truyền đến thanh âm Vương phủ phu xe, đồng thời mấy người phu xe khác cũng hướng người bên trong xe thông báo việc này.

"Biết!" Vân An lên tiếng, đối Lâm Bất Tiện nói ra: "Cuối cùng đã đến, trong thời gian ngắn ta cũng không muốn lại đi xa như vậy nữa."

Lâm Bất Tiện cười một tiếng, cửa toa xe mở, Vân An đứng dậy kéo tay Lâm Bất Tiện, đi đến chỗ càng xe dẫn đầu nhảy xuống, xa phu đang muốn cho Lâm Bất Tiện chuyển bàn đạp, Vân An nói: " Không cần phiền toái." Nói, đem Lâm Bất Tiện từ trên xe ngựa ôm xuống tới, đặt ở bên cạnh mình.

Lâm Bất Tiện liếc Vân An một chút, người sau chỉ là cười: " Trước tiên đến chỗ Huyền nhất đạo trưởng đi."

"Được."

Nói là Tướng Quân Phủ, kỳ thật cũng không phải là "phủ đệ" như Vân An nghĩ, xe ngựa dừng ở bên ngoài một tòa thành trì nguy nga, ngay phía trên cửa thành treo một tấm bảng đá, phía trên là ba chữ lớn "Bắc Hải thành" màu xám đậm.

"Không nghĩ tới an ninh của Tướng Quân Phủ còn rất sâm nghiêm, trước đó nói là đến Bắc Hải, kỳ thật chính là đến một trấn nhỏ ở biên giới Bắc Hải, lúc này nói đến Tướng Quân Phủ kỳ thật vừa mới đến cửa thành. . ."

Lâm Bất Tiện âm thầm nhéo Vân An một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo Vân An không nên nói lung tung, Vân An dán vào bên tai Lâm Bất Tiện, thấp giọng nói: "Bọn hắn chí ít cách chúng ta mười bước có hơn, ta dùng thanh âm nhỏ như vậy nói chuyện, nơi này bão cát lại lớn, bọn hắn nghe không rõ ràng."

Lâm Bất Tiện thấp giọng nói: "Cẩn thận chút luôn luôn tốt. Ta đối Tướng Quân Phủ sự tình cũng biết rất ít, cẩn thận chút đi."

"Biết, yên tâm."

Hai người tới trước mặt Huyền Nhất đạo trưởng, Huyền Nhất đạo trưởng nói: "Chúng ta đi bộ vào thành, đổi ngồi xe ngựa, rất nhanh liền đến Tướng Quân Phủ."

Vân An cho Lâm Bất Tiện đưa cái ánh mắt, ý kia tựa như là: Nàng nhìn, ta liền nói Tướng Quân Phủ "Đề phòng sâm nghiêm" a?

Bắc Hải mặc dù bão cát rất lớn, nhưng vẫn như cũ áp dụng chính là sử dụng kiểu kiến trúc tứ phương của khu vực Trung Nguyên, nóc nhà cũng dùng đại biểu là "Ngũ tích ngồi mái cong", có tính "quy củ" hơn so với Lũng Địa.

Đại khái là bởi vì biên cảnh Yến quốc? Hình thức càng thêm coi trọng, Vân An mở ra camera phóng to nhìn kĩ, thành trì bị phong hóa hư hại thật nghiêm trọng, bất quá sửa chữa rất kịp thời, không nhìn kỹ một chút không ra.

Đột nhiên, nơi xa truyền đến trường âm "Ầm ầm" trầm đυ.c, đúng là cửa thành Bắc Hải từ bên trong mở ra!

Cánh cổng đen sẫm được hơn 20 binh lính từ bên trong đẩy ra, chỉ riêng độ dày của cánh cổng đã rộng hơn cả thân nam tử trưởng thành, có vật tham chiếu tiến thêm một bước kiến thức được Bắc Hải thành nguy nga hùng tráng.

Vân An híp híp mắt, nàng nhìn thấy một người một ngựa như mũi tên rời cung từ cửa thành vọt ra, lực chú ý Vân An lập tức bị con ngựa chạy như vậy hấp dẫn: Kia vậy mà là một con ngựa kim sắc, lông bờm rất dài, như cỏ biển phiêu dật múa, lông ngựa dưới ánh mặt trời chiếu rọi kim quang lấp lánh!

Trong lúc kinh ngạc, Vân An chợt nhớ tới hình như mình đã từng gặp qua loại ngựa này, một chương trình của Trái Đất đặc biệt giới thiệu loại ngựa này, cụ thể tên là gì Vân An đã không nhớ rõ. . . Nhưng có một điểm ấn tượng Vân An phi thường khắc sâu, nói là loại ngựa này tồn thế không nhiều lắm đại khái toàn thế giới chỉ có mấy ngàn con, một con ngựa đơn giá vượt qua ba trăm vạn, cũng có con ngàn vạn lượng.

Một con ngựa liền có thể dễ dàng đổi lấy một chiếc siêu xe, xứng đáng là cực phẩm của ngựa.

Con ngựa này lao về phía bọn họ rất giống trong chương trình Trái Đất, nhưng vô luận là phẩm tướng, vẫn là mỹ cảm đều mạnh hơn con ngựa ba trăm vạn trên TV không chỉ một chút.

"Con ngựa này nhất định phải là ngàn vạn lượng a?" Vân An nghĩ thầm.

Đến cùng là ai? Có được con pha loãng bảo mã như thế? Vân An lưu luyến dời tiêu điểm ánh mắt ra khỏi người con ngựa, đi nhìn chủ nhân của con ngựa này.

"A!" Thấy rõ ràng người cưỡi ngựa, Vân An nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.

Lâm Bất Tiện quay đầu nhìn Vân An, lại quay lại nhìn xem một người một ngựa chính hướng các nàng chạy tới.

Sau một người một ngựa này đi theo bát đại hộ vệ, chỉ là bị bỏ lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con ngựa kim sắc đã chạy vội tới trước mắt, thiếu nữ trên lưng ngựa ghìm lại dây cương, con ngựa dựng vó trước rồi đột ngột dừng lại, thiếu nữ biểu lộ không loạn chút nào thuần thục thao túng con ngựa, bộ lông kim sắc của con ngựa hiện ra bạch quang, phảng phất tản ra nhàn nhạt vầng sáng bao phủ nó cùng chủ nhân của nó.

Chủ nhân của con ngựa nhảy xuống lưng ngựa, cao hứng kêu: "Huyền Nhất đạo trưởng, Vân ca ca! Mẫu thân để cho ta tới tiếp các ngươi, rượu và thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng! "

Huyền Nhất đạo trưởng lắc lắc Phất Trần trong tay, niết một cái pháp ấn dọc trước ngực: "Đa tạ điện hạ, làm phiền quận chúa."

Một lời ra, trong sân mọi người đều nhao nhao khom người hành lễ: "Tham kiến quận chúa."

Lâm Bất Tiện đánh lấy vạn phúc, Vân An cũng vẩy lên dưới vạt áo bày, không thể không hành một cái lễ tiết "quỳ một gối xuống đất".

Người tới chính là nữ nhi duy nhất của Vĩnh Nhạc công chúa cùng Chu đại tướng quân —— Xuân Hoa quận chúa, Chu Thư.

Bát đại hộ vệ bên cạnh quận chúa cũng đến, cách chừng một trượng có hơn liền ngừng lại, nhao nhao tung người xuống ngựa, cũng không tới gần.

Chu Thư nhảy nhót đi tới trước mặt Vân An, quỳ gối ngồi xổm xuống kéo tay áo Vân An đem Vân An kéo lên, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra ngây thơ, tươi cười sáng lạn, vui vẻ nói: "Vân ca ca, ngươi sao lâu như vậy mới đến thăm ta? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đến sớm hơn một chút đâu."

Hôm nay Chu Thư mặc một bộ đoản đả màu vàng nhạt, đại khái là trang phục cưỡi ngựa đặc trưng của Yến Quốc..

Áo choàng màu vàng nhạt, có lẽ để phù hợp với con ngựa tốt, liền đôi giày đều là màu vàng nhạt, nàng vẫn như cũ không đeo khăn che mặt, một bộ tóc đen nhánh cũng không chải thành kiểu tóc nữ tử thường thấy ở Yến quốc, mà là buộc thành mấy bính tóc dày bằng ngón tay cái, bị một sợi dây rộng thắt lại, có chút phong cách punk..

Màu vàng nhạt, vốn là một trong những màu sắc hoàng tộc mới xứng đáng..

Ít nhất màu này không thể xuất hiện ở bất kỳ trang phục thông thường nào trong dân gian, vàng tươi là của hoàng đế, vàng mơ là của Thái tử, vàng kim là của hoàng tử, mà màu vàng nhạt. . . Đại khái là công chúa, quận chúa, thế tử, phiên vương loại này hoàng thân quốc thích mới có thể có được..

Vân An đến Yến Quốc lâu như vậy thật đúng là chưa từng thấy qua màu vàng nhạt, lúc trước không chú ý hôm nay nhìn thấy trang phục của Chu Thư mới đột nhiên nghĩ đến, đối mặt với màu sắc đã lâu mới thấy, khó tránh khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Vân An ngượng ngùng cười một tiếng, trước tiên xoay người đỡ Lâm Bất Tiện, mới đáp: " Nơi này cũng không phải là ta nghĩ tới là có thể tới a, nếu là không có xa phu kinh nghiệm dày dặn, người bình thường căn bản là không có cách xuyên qua phiến sa mạc kia."

Chu Thư cũng cười, tựa hồ là tán đồng Vân An, nàng lại đưa mắt nhìn Lâm Bất Tiện, nhìn thấy tỷ tỷ tuổi tác tương tự liền nhìn nhiều mấy lần, hỏi: "Ngươi là ai?"

Lâm Bất Tiện lại thi lễ, đáp: "Dân phụ Lâm thị."

Vân An giải thích nói: "Nàng là thê tử của ta, họ Lâm, hành Tứ."

"Hóa ra là Vân tẩu tẩu."

. . .

Thời điểm nghe thấy Xuân Hoa quận chúa gọi Vân An "Vân ca ca", trong lòng Lâm Bất Tiện hiện ra một cỗ tư vị nói không nên lời, bất quá sau khi đối mặt với ánh mắt tiểu quận chúa, trong lòng Lâm Bất Tiện khô ý tiêu tán không ít.

Kia là một đôi mắt thuần khiết như hài đồng, hắc bạch phân minh, trong veo thấy đáy.

Lâm Bất Tiện không cách nào đem một số ý nghĩ cùng nhận thức thế tục cùng một đôi mắt như vậy liên hệ cùng một chỗ, liền thêm một chút suy đoán dường như sẽ đường đột một đôi mắt như vậy..

Lúc này Vân An nội tâm thì giống như: mười lăm cái thùng treo nước, bất ổn. . .

Đặc biệt là khi Chu Thư khoác tay nàng một cách tự nhiên, loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm! Vân An cảm thấy trái tim của mình giống như đột nhiên ngừng đập!

Vân An vẻ mặt đau khổ, ngượng ngùng cười nhìn Lâm Bất Tiện, người sau tuy là sắc mặt bình tĩnh, nhưng cũng không liếc Vân An một cái..

Vân An trong lòng hiện khổ, đem cánh tay từ trong khuỷu tay Chu Thư rút ra, chẳng qua một cái hô hấp Chu Thư liền lại "Quấn" tới.

"Vân ca ca, ta nhớ được ngươi biết cưỡi ngựa a?" Chu Thư hỏi.

"Ừm. . . Biết một chút."

" Vậy có muốn thử 'Lưu Sa' của ta không ?"

Vân An nhìn con ngựa ngàn vạn lượng, nói không động tâm đó là giả. . .

Thế nhưng là. . .

Vân An thán một tiếng, cự tuyệt nói: "Không được, như thế tuyệt thế lương câu, ta. . ."

Chu Thư trừng mắt nhìn Vân An một cái, tức giận nói: "Bởi vì Vân ca ca đã cứu ta , người bình thường ta còn luyến tiếc cho hắn mượn cưỡi!"

*****************

Editor: Cầu đồng bách thả sao cho ta có động lực