Trong khi Diệp Thanh đang ở một nơi tu luyện.
Bên khác, một nơi tối tăm, trong đó chỉ có một chiếc bàn tròn, trên bàn chỉ có duy nhất một cây nến đang cháy dở.
Quay xung quanh bàn tròn, có tổng cộng bốn thân ảnh mặc hắc bào.
Mỗi người lại tỏa ra từng luồng hắc khí lượn lờ quanh thân thể.
Bổng nhiên có hắc bào nhân lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng:
"Các vị, tiến độ chiếm cứ Hồng Gia và Vương Gia đã khởi hành được một nửa, nếu muốn chưởng khống hoàn chỉnh phiến tây của đại lục này thì cần phải dẹp bỏ đi chướng ngại trước mắt."
"Đúng vậy, khoảng thời gian trước, Hồng Gia mời một vị khách lạ về trạch viện, người đó khá trẻ, đã chữa thương thế cho Hồng Uyển Nhi, tin tức này là ta có được từ mật thám trong Hồng Gia."
Nghe được một vị hắc bào nhân lên tiếng, tất cả đều lâm vào tĩnh lặng.
Phải biết mục đích mà nhóm hắc bào nhân này chính là chưởng khống Tây Vực, từ đó bành chướng thế lực nhằm thống trị Á Đại Lục này.
Bỗng nhiên, một người trong đó lên tiếng:
"Như ta biết được, vị khách kia chỉ là thiếu niên võ giả, sự xuất hiện của thằng nhóc đó chỉ mới xuất hiện gần đây mà không phải từ sớm, ta ngờ vực có thế lực khác đã phát giác ra hành động của chúng ta nên mới thả một con cờ vào cái bàn cờ lần này."
"Phải cẩn thận, biểu hiện gần đây của Chu Gia đã gây quá nhiều sự chú ý, đặc biệt hơn chính là nhà của thằng nhóc kia lại đối diện với nhà Chu Gia, việc Chu Vũ Nhiên tu luyện xảy ra vấn đề cực có thể đến từ thằng nhóc đó."
"Đúng, với chúng ta, Chu Gia bất quá chỉ là quân cờ, nếu không phải Chu Minh bọn chúng đến từ Cổ Tộc Chu Gia thì còn lâu chúng ta mới giúp bọn chúng, thứ chúng ta cần chính là bí mật có trong bảo khố của Cổ Tộc Chu Gia."
Nhóm hắc bào nhân vẫn tiếp tục thảo luận, chủ đề mà họ thảo luận có vô số thứ, nhưng chung quy vẫn là Chu Gia.
Chỉ vì Chu Gia có bí mật có thể khiến đám người này tăng thực lực của bản thân lên một tầm cao mới nên họ mới đồng ý với điều kiện của Chu Gia.
...
Sau 1 canh giờ.
Sau khi củng cố lại cảnh giới hiện tại, Diệp Thanh quyết định không trở về nhà mà đến địa điểm nơi bản thân chết.
Hắn bước đi trên đường, cảm nhận không gian xung quanh bản thân mình.
Diệp Thanh nhận ra có người đang theo dõi hắn, người này không có sát ý cũng như phương thức theo dõi quá sơ sài nên hắn cũng không quan tâm làm gì vì dù sao hắn cũng biết kẻ này cực có thể là bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn.
Đi đến một con hẻm nhỏ, Diệp Thanh bước vào đó.
Trung niên nhân đang theo dõi Diệp Thanh gần đó cũng nhận ra thiếu niên này đã đổi hướng nên cũng cấp tốc đuổi theo Diệp Thanh.
Vừa bước vào con hẻm, trung niên nhân không thấy Diệp Thanh đâu cả, hắn quay ngang quay dọc tìm kiếm thân ảnh của Diệp Thanh nhưng chung quy vẫn không thể tìm thấy người đâu cả.
Bỗng nhiên, trung niên nhân này cảm nhận được sau lưng lạnh buốt, hắn quay đầu lại thì thấy Diệp Thanh đang đứng sau lưng hắn, trên mặt nở nụ cười ma mị.
Kể từ khi trung niên nhân này bước vào con hẻm nhỏ này, nhất cử nhất động của hắn đã bị Diệp Thanh thu vào tầm mắt của mình.
Diệp Thanh cũng thu liễm lại khí tức của bản thân khiến người xung quanh không có cách nào cảm nhận được hay thấy được sự hiện diện của hắn.
Đứng sau trung niên nhân kia, hắn vẫn giữ nụ cười trên mặt nhưng quanh thân lại tỏa ra sát ý.
Cảm nhận được có điều không ổn, trung niên nhân trực tiếp chạy khỏi con hẻm nhỏ nhưng đã quá muộn.
Vυ't.
Một tiếng xé gió lướt qua.
Một hòn đá bay thẳng đến đầu gối của trung niên nhân kia.
Hòn đá này chính là hòn đá ở gần đó đã bị Diệp Thanh một cước đá bay nó nhằm chặn lại quá trình chạy trốn của trung niên nhân kia.
"A...a..."
Một tiếng la thất thanh vang lên tứ phía từ trung niên nhân kia, hắn ôm đầu gối của mình, lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt nhăn lại mang vẻ đầy đau đớn.
Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân của Diệp Thanh đến gần trung niên nhân kia.
Từng tiếng cộc vang lên vào tai trung niên nhân kia khiến hắn sợ xanh cả mặt lên.
Trong vô thức, trung niên nhân kia lấy sau lưng ra một thanh chùy thủ, thanh chùy thủ này chỉ ngắn bằng một gang tay nhưng lại mang vẻ sắc bén đủ để khiến bất kỳ một ai cũng không dám lỗ mãng mà xông đến.
Nhìn thấy chùy thủ, Diệp Thanh bắn ra một đạo kiếm khí, trực tiếp chặt đứt hai ngón tay phải của trung niên nhân kia.
"A...a..."
Thêm một tiếng la lại vang lên lần nữa.
Vì xung quanh có rất ít người đi lại nên khi nghe được tiếng la của trung niên nhân kia, không một ai dám đến gần chỉ vì sợ gặp phải phiền phức không đáng có.
Diệp Thanh nghe được tiếng la thất thanh này, hắn không khỏi gật đầu vài cái.
Kể từ việc xử lý đám người kia thì cũng coi như đã lâu hắn không có nghe thấy âm thanh này.
Âm thanh quen thuộc khi đối thủ của bản thân mình lâm vào đường cùng, từng chút từng chút một tra tấn đối phương.
Điều này cũng làm Diệp Thanh thấy hứng thú lên.
Hắn thu liễm lại nụ cười, quanh thân sát ý cũng thu liễm lại.
Từng bước tới gần trung niên nhân kia.
Thấy được Diệp Thanh đến gần, trung niên nhân kia không ngừng run rẩy, quỳ gối tại chỗ xin tha mạng.
Thấy cảnh này, Diệp Thanh cũng hết hứng thú với trung niên nhân trước mắt.
Hắn lên tiếng nói:
"Nói đi, theo dõi bổn tọa làm cái gì, là ai sai khiến ngươi theo dõi bổn tọa, thông tin có ích thì bổn tọa ít nhất cũng có thể tha mạng, không có ích thì xuống Hoàng Tuyền chơi với đám kia đi."
Nghe được thanh âm của Diệp Thanh, trung niên nhân không ngừng run rẩy, đáp:
"Tiền...tiền bối...tiểu nhân...cũng chỉ nghe theo lệnh người ta...theo dõi hành tung của tiền bối, tuyệt không...có ý mạo phạm tiền bối, mong tiền bối tha...mạng cho...tiểu nhân..."
Diệp Thanh nghe thấy lời này không khỏi cau mày lại.
Hắn đã hỏi những điều trọng tâm nhưng người trước mắt lại không nể hắn, điều này cũng khiến Diệp Thanh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tàn nhẫn khi đối xử với kẻ thù hay địch nhân của mình.
"Được, đã không muốn nói vậy thì để lại mạng ở đây đi, đừng lo, bổn tọa chí ít cũng sẽ giữ toàn thây cho ngươi."
"Đừng...tiền bối...ta nói...ta nói..."
"Được, nói đi."
Nghe thấy Diệp Thanh muốn tiễn mình, trung niên nhân lập tức khai ra tất cả mọi thứ mà bản thân biết được.
Nguyên lai người thuê trung niên nhân này chính là Vương Gia Tây Vực, một trong bốn thế gia có tiếng tại Tây Vực này.
Nghe đến Vương Gia, Diệp Thanh không khỏi suy nghĩ, hắn tự hỏi tại sao Vương Gia lại thuê người theo dõi hắn trong khi hắn cũng chẳng có liên quan gì đến Vương Gia hay là chọc phải Vương Gia.
Diệp Thanh cũng nghĩ rằng là kẻ này sẽ có liên quan đến Chu Gia và Chu Vũ Nhiên nhưng nghe càng nhiều hắn lại càng cảm thấy kẻ này chẳng có liên quan tí nào đến Chu Gia cả.
Hắn nghe được toàn bộ lời khai của trung niên nhân, Diệp Thanh lâm vào suy nghĩ nên làm gì đối với trung niên nhân này.
Hắn đã nói sẽ tha mạng nếu thông tin có ích, dù sao một lời nói của một tu sĩ tu tiên cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến quá trình tu luyện, đặc biệt hơn chính là lời cam đoan.
Thấy Diệp Thanh đang suy nghĩ, trung niên nhân cũng biết bản thân khó mà thoát khỏi nơi này, dù cho có thoát khỏi thì chắc chắn sẽ bị Vương Gia xử lý vì tội phản bội điều kiện hai bên.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh huy động kiếm khí, một kiếm chặt đứt cánh tay của trung niên nhân kia.
"A...a..."
Trung niên nhân la lên, hắn trực tiếp ông lấy cánh tay đã bị chặt đứt của mình, trong lòng chua xót không dứt.
Thu lại kiếm khí, Diệp Thanh lên tiếng nói với trung niên nhân đang nằm dưới mặt đất:
"Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó có thể tha, một kiếm này bổn tọa chỉ là cảnh cáo, nếu bổn tọa còn thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta hay chỉ cần ta cảm nhận được khí tức của ngươi trong phương viên trăm dặm thì sẽ không có cơ hội xin tha mạng thứ hai đâu, hiểu chưa."
Nói xong lời này, Diệp Thanh trực tiếp một cước đá bay trung niên nhân đi, lực đạo vừa đủ để không khiến hắn chết tại chỗ nhưng Diệp Thanh cũng hiểu đạo lý "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc" nên trong một cước đó hắn đã truyền một đạo kiếm khí vào trong thể nội trung niên nhân.
Chỉ cần trung niên nhân không hiểu ý thì hắn trực tiếp phát động kiếm khí, trực tiếp diệt sát trung niên nhân.
Làm xong hết thảy, Diệp Thanh thoát lui khỏi con hẻm nhỏ này, trực tiếp trở về nhà mình, lần này hắn đổi qua vô số con đường nhằm tránh vẫn còn người không biết điều mà theo dõi hắn.
Trong con hẻm, trung niên nhân trên mặt đất, ý thức mơ hồ sau khi bị Diệp Thanh đá bay, cánh tay bị chặt đứt cũng đã bị hắn chặn máu lại để không chảy ra nữa.
Trung niên nhân lầm bầm trong cơn mê:
"Quá...nguy...hiểm...không...thể...dính...dáng...đến...người...này...được..."
Nói xong, hắn lâm vào hôn mê tại chỗ.
Một mảnh không gian lại lâm vào tĩnh lặng, vẫn có người qua lại nhưng không một ai dám vô trong con hẻm đó để tìm hiểu sự việc vì sợ hãi tình huống xảy ra trong đó.