TOP TOP quay hơn nửa tháng, đóng máy rồi Hạ Dã nói với Thịnh Vu Lam muốn nghỉ ngơi nửa tháng. Cũng may đoàn làm phim “Bẫy rập” vẫn chưa được sắp xếp xong, dù gì trong khoảng thời gian này cũng không quay được, Thịnh Vu Lam cũng chiều theo anh.
Hạ Dã nghỉ ngơi, Đường Nguyên Chân nhất định sẽ phải làm theo để chăm cho anh rồi.
Hai người mỗi ngày ngủ thẳng buổi trưa, Đường Nguyên Chân nấu đồ ăn xong gọi Hạ Dã ăn, cơm nước xong thì buổi chiều nằm trên ghế sa lon xem phim hoặc là đọc sách. Hạ Dã thích đem đầu gối đặt ở trên đùi Đường Nguyên Chân, tùy tiện tìm bất cứ cái gì để gϊếŧ thời gian, cái gì cũng không quá thiết tha, nghe có vẻ nhàm chán nhưng cũng thấy rất tận hưởng.
Hạ Dã thấy Đường Nguyên Chân đang cầm quyển sách, hỏi: “Anh xem gì vậy?”
Đường Nguyên Chân lật cuốn sách qua để anh thấy được tên sách. Hạ Dã dí sát vào nhìn, là quyển “Thành phố có gai” của Sarah Waters, anh cũng không khỏi bật cười lên: “Sách loại gì thế này? Lúc đi học em cũng chưa từng xem sách gì nghiêm túc đến vậy nữa.”
Đường Nguyên Chân đặt thẻ đánh dấu sách vào, đóng lại sách đặt ở trên bàn trà: “Là quyển Chung Cù thích đọc trong “Bẫy Rập”. Để anh đi nấu cơm, em muốn ăn cái gì? “
“Gì cũng được ” Hạ Dã ngáp một cái, đem chân gác lên cạnh bàn trà, thuận tay đổi bàn: “Có điều em thấy hơi đói, anh nấu nhiều một chút nhé.”
Về sau Hạ Dã không biết sao lại ngủ quên mất, lúc tỉnh lại Đường Nguyên Chân đang ngồi xổm ở trước mặt anh, khẽ gọi tên của anh. Mắt Hạ Dã vẫn còn trong cơn mê, đem người kéo vào trong lòng, ở ngay chỗ giữa vai và cổ của hắn, hít vào một hơi thật sâu: “Trên người của anh thơm quá đi.”
Đường Nguyên Chân sờ vào mái đầu đinh của anh, dịu dàng nói: “Em đứng dậy để ăn cơm đi.”
Bữa trưa Đường Nguyên Chân nấu món cá sốt chua ngọt, bí đỏ hấp và ớt xào thịt, ngoài ra còn có thị viên chiên giòn. Hạ Dã ném một cục thịt viên chiên nóng hổi vào trong miệng, cắn một cái, mùi thơm tràn ra, đầy miệng toàn mùi thơm nồng. Anh suýt soa một tiếng: “Nóng quá đi.”
Đường Nguyên Chân có hơi lo lắng, đứng lên đi đến hỏi: “Cho anh xem xem, bị phỏng ở chỗ nào rồi?”
Hạ Dã đem thịt viên trong miệng nuốt xuống, lè lưỡi: “Anh liếʍ một cái đi, liếʍ cái là sẽ hết đau.”
Đường Nguyên Chân thế mới biết mình đã bị lừa, nhưng lỗ tai của hắn vẫn đỏ lên mà cúi đầu, áp tay vào mặt Hạ Dã mà hôn lên.
Cơm nước xong Hạ Dã với hắn đứng rửa chén chung ở trong nhà bếp, Đường Nguyên Chân đuổi anh ra, anh vẫn đem bàn tay nhúng vào nước: “Có gì đâu, hai người nhanh hơn một chút. “
Anh vừa rửa vừa nói: “Đúng rồi, ngày mai có rảnh không? Nếu rảnh thì đi ra ngoài với em một bữa nhé.”
Đường Nguyên Chân nhận lấy dĩa anh đã rửa, bỏ vào trong tủ khử trùng để dọn xong: “Cũng rảnh mà. Đi đâu vậy?”
Hạ Dã nói: “Cậu nhóc hôm bữa anh còn nhớ không? Hạch Đào, đã hứa là sẽ dẫn nó đến khu vui chơi. Em đã hỏi thăm viện trưởng trước rồi, buổi sáng ngày mai sẽ qua đó đón nó.”
Đường Nguyên Chân nói được.
Ăn no rửng mỡ, đến chiều chiền bọn họ lại muốn làm chuyện ấy. Hạ Dã muốn lôi người yêu lên trên giường, Đường Nguyên Chân cũng nghe theo mà cởϊ qυầи áo. Bọn họ trong tìиɧ ɖu͙© vẫn rất ăn ý, hoặc có lẽ là bởi vì mọi chuyện của Đường Nguyên Chân đều lấy Hạ Dã làm đầu, cái gì đều muốn làm cho Hạ Dã thấy sướиɠ trước, Hạ Dã đương nhiên được phục vụ đến tận răng. Thấy Hạ Dã vui thì Đường Nguyên Chân cũng sẽ vui theo.
Trước đây Đường Nguyên Chân lúc xem phim của Hạ Dã đã phát hiện, khí thế ở trên giường của Hạ Dã mạnh vô cùng, ý muốn kiểm soát mạnh mẽ, tất cả nhịp điệu đều phải theo anh, không cho phép có chuyện gì phát sinh lại vượt qua quyền kiểm soát của anh. Có đôi khi, Hạ Dã thậm chí có chút khuynh hướng máu S nhẹ, ví như vô cùng thích việc khống chế được chuyện hắn xuất tinh khi nào.
Đường Nguyên Chân mồ hôi đầy đầu, trong phòng không có mở máy lạnh, động tác của Hạ Dã lại chưa hề ngừng lại. Ngoài cửa sổ tiếng ve sầu kêu râm ran, gió thổi vào đều là gió nóng, còn tìиɧ ɖu͙© giống như một tấm lưới, đem Đường Nguyên Chân bao vây ngay chính giữa, hắn có cảm giác mình giống như con cá sắp chết, mắc cạn trên bờ đang vùng vẫy giãy chết, một giây tiếp theo sẽ chết vì khô cạn.
Giọt mồ hôi của Hạ Dã rơi ở trên người hắn, trừ cái đó ra, cơ thể hai người bọn họ đều dính mồ hôi của nhau nên dính vào thật chặt. L*иg ngực của Hạ Dã có nhiệt độ rất cao, như thiêu cháy thần kinh nhạy cảm của Đường Nguyên Chân.
“Để cho anh bắn đi… ” Ánh mắt của Đường Nguyên Chân có chút thất thần, hai cổ tay đều bị Hạ Dã bắt lại, vững vàng nắm vào từ phía sau, “Xin em đó… “
Hạ Dã bóp tay vào dương v*t của hắn, rất dùng sức, ngón tay cái thô ráp ngăn chặn lỗ tiểu: “Không cho phép, anh ráng nhịn đi.”
Hắn cũng chỉ còn cách cứ thế đau khổ chịu đựng dày vò do đã ở ranh giới muốn sụp đổ.
“Anh phải tập quen đi” Hạ Dã hôn vào hõm thắt lưng của hắn, “Học được cách chỉ dùng phía sau mà vẫn ra, hiểu không? “
Đường Nguyên Chân căn bản hết sức để trả lời anh.
Hắn chỉ vẫn đang rêи ɾỉ không ngừng, quá khó chịu do phải chịu đựng mà đang cầu xin tha thứ. Nhưng Hạ Dã thật có vẻ như cảm thấy hài lòng và bị làm cho hưng phấn bởi bộ dáng hèn mọn mà bất lực như thế của hắn, con c*c đang nhét vào trong cơ thể hắn còn sưng lớn và trở nên cứng hơn, Đường Nguyên Chân gần như có loại ảo giác đã bị đau đến nứt người. Miệng huyệt bị ma sát đến tê dại, tràng ruột mỏng manh lại vẫn mẫn cảm mà đa tình, giữ vững độ co dãn và nhạy cảm, mỗi lần bị đâm vào đều mang đến cơn sướиɠ khó diễn tả bằng lời.
Hạ Dã nhìn hắn đang thực sự phải nhịn đến đau chịu không nổi, mới ghé vào lỗ tai hắn dùng giọng dụ dỗ nói: “Ngoại trừ việc chờ em bắn mới được ra xong, sẽ cho anh thêm một sự lựa chọn nữa.”
Đường Nguyên Chân cố hết sức ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy ròng ròng: “Là, là gì? “
Hạ Dã cưỡi ở trên người hắn, cười nói: “Còn nhớ hay không hôm đó em nói gì? Em muốn anh gọi em là gì ở trên giường? Nhớ được thì gọi ra đi, gọi rồi em cho anh bắn.”
Thần sắc Đường Nguyên Chân mờ mịt một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ lại được là Hạ Dã đang nói cái gì. Lập tức mặt hắn trở đỏ bừng, ngậm miệng thật chặt lại, biểu cảm như đang vô cùng xấu hổ.
Hạ Dã dùng đầu lưỡi liếʍ những giọt mồ hồi trên sườn xương cánh bướm của hắn, quấn vào trong miệng, chậc chậc một cái: “Thật sự không muốn nói à?”
Đường Nguyên Chân nhắm hai mắt lại.
Hạ Dã nở nụ cười: “Thôi, vậy anh cứ thế mà nhịn thôi “
Nói xong, động tác của anh bỗng nhiên còn nhanh hơn nữa. Con ‘rồng’ lớn có vẻ như đã tỉnh thức do gãi vào không đúng chỗ ngứa nên không thấy thỏa mãn, dốc hết sức tiến công, không e dè gì nữa. Nhàn nhạt đâm vào thật sâu, đảo quanh ở ngay hậu môn rồi chợt ** vào, Hạ Dã buông cổ tay của hắn ra, mò xuống mà chọc vào hai hòn dái của hắn, xoa nắn bắp đùi của hắn, làm cho Đường Nguyên Chân phải run rẩy một hồi, tiếng rêи ɾỉ cao vυ't đầy gợϊ ɖụ©.
“Gọi một tiếng đi ” Hạ Dã thấp giọng dụ dỗ nói, “Gọi rồi mới cho anh bắn.”
Đường Nguyên Chân hai tay níu chặt trên ga giường, thân thể theo từng cơn va chạm mà làm rung rinh cả cái giường. Phần thân dưới của hắn đã nhịn đến cực hạn rồi, hắn thậm chí cảm thấy được, nếu như bây giờ Hạ Dã buông tay, có thể hắn sẽ trực tiếp hoàn toàn mất khống chế. Cổ họng của Đường Nguyên Chân đã tắc nghẽn, mồ hôi sau lưng theo đường cong thắt lưng mà chảy vào trong khe đít, người đàn ông đang nằm rạp xuống ngắc ngoải dưới thân anh, gợi cảm lại tuyệt vọng.
Cuối cùng mắt hắn đã đỏ ngầu, vẫn lên tiếng: “Ưm…, a a... Daddy… “
Đồng tử của Hạ Dã co lại, một giây kế tiếp, cả người Đường Nguyên Chân căng lên, trong nháy mắt đã mất đi ý thức, như là giáng xuống từ trên chín tầng mây, có một cảm giác không trọng lực cực mạnh: “A — “
Hạ Dã đem hắn lật lại, dừng động tác, cẩn thận nhìn biểu cảm lúc hắn cao trào đã hoàn toàn mất đi khống chế. Cả người hắn đều ướt, ga giường dưới thân cũng ướt, lộn xộn chất thành một đống, tóc mái dính vào trên trán, bắp đùi của hắn vẫn còn hơi run lên, ‘cậu nhỏ’ nảy bật lên mấy cái, bắn ra từng dòng tinh đặc.
Chờ cơn thở dốc của hắn đã hạ xuống, ý thức quay trở lại, Hạ Dã mới tiến đến hôn hắn, đồng thời nói rằng: “Cưng là bé da^ʍ của daddy.”
Một trận làʍ t̠ìиɦ mà như đang đánh trận,lúc Hạ Dã bắn đi ra, Đường Nguyên Chân cũng đã muốn bất tỉnh. Bọn họ ôm lấy nhau, cũng không ngại trên người hai người đều mùi tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và và mùi mồ hôi cơ thể, hai đùi bện xoắn vào, hôn nhau không ngừng.
Hạ Dã bình luận: “Da mặt anh mỏng thật đấy, trong phim nói lời khó nghe cỡ nào cũng có, vậy mà kêu anh gọi em là ‘daddy’ sao khó quá”
Đường Nguyên Chân nằm sấp, đem mặt mình vùi trong gối đầu, rầu rĩ nói: “Nhưng anh lớn hơn em nhiều đến thế mà… “
“Hứ, thì sao chứ? ” Hạ Dã vốn chả có tính sĩ diện nên không thể nào hiểu được sĩ diện của người khác, nghiên người tìm điếu thuốc ở tủ đầu giường, “Được rồi, lần sau không ép anh phải gọi vậy nữa.”
Đường Nguyên Chân sợ anh giận thêm, tựa cả đầu vào trên l*иg ngực của anh.
Hạ Dã cười: “Né em ra xa chút, em hút Hoàng Hạc Lâu*, mùi nồng lắm”
*Tên nhãn hiệu thuốc lá lâu đời, cao cấp có tiếng của Trung
Đường Nguyên Chân không có nghe, ôm anh nằm im đó, nhắm mắt lại mà đếm từng nhịp tim của anh.
Ngày thứ hai là một ngày nắng vàng rực rỡ, Hạ Dã không sợ phơi nắng, nhưng da anh vốn đã không tính là trắng, nếu còn phơi nữa thì đen quá lên hình không đẹp, nên chỉ có thể bôi kem chống nắng lên cả người một cách rất miễng cưỡng. Đường Nguyên Chân giúp anh bôi hai lần trên lưng, Hạ Dã hỏi hắn có cần giúp một tay hay không, Đường Nguyên Chân từ chối: “Anh có phơi nắng cũng không đen được.”
Hạ Dã nở nụ cười, căm tức mà cạo râu: “Dm, thật móa nó đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.”
Bọn họ đội mũ và kính râm, đều mặc áo thun trắng và quần short túi hộp màu đen. Đường Nguyên Chân không có mặc đồ theo style này, nhưng Hạ Dã không cho anh ăn mặc nghiêm chỉnh quá nên mới kiếm đồ của mình cho anh mặc. Lúc Đường Nguyên Chân thay quần áo xong đi ra, Hạ Dã đang mang vào đôi Air Jordan mình thích nhất, ngẩng đầu một cái, sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: ” Anh Nguyên Chân, anh mặc như thế nhìn trẻ trung như cậu sinh viên vậy. “
Đường Nguyên Chân cười cười, mang theo mấy chai nước suối bỏ vào trong túi đeo lưng.
Lúc bọn họ lái xe đến viện mồ côi, Hạch Đào đã chờ ngoài cửa rồi. Cậu ngồi ở trên bậc thang, chống đầu nhìn ra phía ngoài, chờ tới lúc thấy Hạ Dã đã lập tức nhảy lên, vẫy tay không ngừng.
Hạch Đào ngồi vào băng ghế sao, nhìn một chút Đường Nguyên Chân đang ngồi cạnh người lái, Hạ Dã nhận thấy được tầm mắt của cậu, nói rằng: “Hạch Đào, chào đi. “
Hạch Đào chu chu miệng, trước kêu một tiếng “anh Dã”, do dự một chút, lại kêu một tiếng “chị dâu”.
Đường Nguyên Chân nghe cũng thấy khó xử, Hạ Dã lại cười không ngừng. Anh vừa vòng lại vô – lăng để quay đầu, đồng thời cười nói với Hạch Đào: “Đừng gọi bậy, phải gọi là anh Nguyên Chân chứ.”
Hạch Đào “aiz” một tiếng, ngoan ngoãn kêu lên: ” anh Nguyên Chân.” kêu xong lại có chút bất mãn mà lẩm bẩm: “Tuần trước chả phải anh dạy em gọi ảnh là chị dâu? “
“Nhóc thối này, còn muốn tranh luận với anh.” Hạ Dã nâng kính đen trên mũi lên, “Gọi chị dâu cũng đúng, nhưng chị dâu em không thích nghe thế.”
Đường Nguyên Chân tự hiểu anh cũng chỉ đang nói quá, nên lắc đầu để kệ anh nói.
Bọn họ mua vé VIP, rất nhiều các trò chơi đều không cần xếp hàng, Hạch Đào thích chơi mấy trò mạo hiểm, mấy trò tàu lượn siêu tốc và nhảy cầu phải đồi chơi hai ba lần mới thôi. Buổi trưa trời nóng, Hạch Đào thè lưỡi nói muốn nghỉ một lát, bọn họ tìm một hàng ghế đá có bóng cây để ngồi xuống, Hạ Dã nói: “Hai người ngồi đi, để anh mua nước uống cho.”
Hạch Đào la lên: “Kem! Em muốn ăn kem!”
Hạ Dã nói: “Ừ, đi mua kem cho em! “
Hạ Dã mua ba chai nước, lại xếp hàng đợi mua kem. Phía trước đang có năm sáu cô nữ sinh đang đứng, có vẻ như đang đi chơi chung với nhau, nhỏ giọng thầm thì gì đó, còn hay ngẩng đầu nhìn Hạ Dã. Hạ Dã đã quen với kiểu ánh mắt này, không để ý, chỉ cảm thấy lại muốn lên cơn muốn hút thuốc, mà đang ở nơi công cộng lại không nên hút, chỉ có thể ném viên kẹo bạc hà vào trong miệng.
Một lát sau, một cô nữ sinh mặc váy ngắn màu đen đi tới, mấy cô nữ sinh khác đều có chút hưng phấn mà đứng ở đó nhìn theo. Hạ Dã không thể nào vờ như không có gì được nữa, chỉ hỏi: “Các em có chuyện gì à?”
Nữ sinh kia che một bên mặt, ngượng ngùng nở nụ cười: “Có thể cho em xin số của anh được không?”
Hạ Dã nở nụ cười, hai tay còn đặt ở trong túi quần không nhúc nhích, chỉ nói là: “Xin lỗi, anh không phải còn độc thân.
Giọng của anh không nhỏ, mấy nữ sinh phía sau đều nghe thấy. Mấy cô nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng, chỉ có một cô là lấy thêm can đảm hỏi thêm một câu: “Hai người đang đi chung à?”
Hạ Dã nhìn theo ngón tay của cô gái, Đường Nguyên Chân đang ngồi ở trên ghế đá, dùng bản đồ mà công viên phát cho, gấp thành cây quạt giất để quạt cho Hạch Đào, Hạch Đào không biết đang nói cái gì, vui vẻ hoa chân múa tay, gương mặt đã ửng hồng lên Đường Nguyên Chân cúi đầu nhìn cậu, thỉnh thoẳng tự tay giúp cậu lau mồ hôi trán, để lỡ mồ hôi chảy vào trong mắt.
Hạ Dã đã biết cô gái muốn nói điều gì, nhưng chỉ nhíu mày: “Đúng vậy.” Nữ sinh vén tóc lên, “Có thể cho em xin Wechat của bạn anh được không?”
Hạ Dã không nói chuyện, lúc này người bán kem đã đưa qua cho anh hai cây kem. Hạ Dã dùng cánh tay kẹp vào mấy chai nước suối, đưa tay nhận. Đến khi thấy hai cây kem đã cầm chắc trên tay rồi, Hạ Dã mới xoay người, cười nói với các cô ấy: “Thật ngại quá, anh ấy cũng không còn độc thân – vì người ấy là bạn trai của anh. “
Các cô gái lập tức mở to hai mắt nhìn, ánh mắt xoay tới xoay lui nhìn hai người Hạ Dã và Đường Nguyên Chân, miệng đều kinh ngạc đến mở lớn lên. Hạ Dã vẫn tiếp tục bước chân trở về, nghe thấy có một cô gái nói với theo từ phía sau: “Chúc hai anh hạnh phúc!”
Hạ Dã quay đầu nở nụ cười.
Đường Nguyên Chân thấy Hạ Dã trở về, vội vã nhận nước, hỏi: “Sao mua tận hai cây kem? Con nít ăn nhiều lạnh bụng đó.”
Hạ Dã đưa một cái cho Hạch Đào, Hạch Đào vui vẻ nắm chặt, lúc này anh mới ngồi dậy, đem cây kia nhét vào trong tay Đường Nguyên Chân: “Mua thêm một cây cho cục cưng của em nữa. “
Hạ Dã rất ít khi nói mấy lời sến đến rợn da gà này, Đường Nguyên Chân sửng sốt một chút, lập tức tim đập mạnh đến loạn nhịp mà nhận cây kem, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời mơ hồ bị chiếu đến thành màu hồng nhạt. Xung quanh người đến người đi, không có ai chú ý tới cảnh tượng dịu dàng ở đây, Đường Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn Hạ Dã trong mắt như đang mỉm cười, trong lúc này không thể nói được điều gì. Vào lúc này đây, hơn khi nào hết, hắn đã hoàn toàn ý thức được rằng, đời này mình đã hoàn toàn thua dưới tay Hạ Dã trên người, e rằng Hạ Dã người đã cướp đi số mệnh của hắn.
Đường Nguyên Chân cầm cây kem cuối đầu liếʍ một cái, trong miệng là vị ngọt, viền mắt lại đang nóng lên.
Chúc các bạn một Giáng Sinh vui vẻ và an lành nhé:*:*:*