Qua một lúc lâu, Hạ Dã chỉ cạ cạ vào một ngón tay của hắn, hỏi: “Đây là tên em à?”
Đường Nguyên Chân có vẻ như đang cảm thấy vô cùng khó chịu, đuôi mắt có chút phiếm hồng, vẫn muốn đem tay rút về.
Hạ Dã không chịu buông tay, xích lại gần hôn chóp mũi của hắn: “Xăm từ lúc nào? “
Đường Nguyên Chân rũ mắt xuống: “Hai năm trước.”
Dù có rất nhiều người theo đuổi Hạ Dã, nhưng vẫn chưa một ai đặt anh ở vị trí quan trọng đến thế ở trong lòng, anh chỉ cảm thấy thật ấm áp trong tim, đã nghĩ cứ ôm Đường Nguyên Chân như thế, không đi ra ngoài.
Đường Nguyên Chân nhìn anh không cử động, cũng chỉ có thể ôm choàng anh lại, tùy ý để tựa vào cổ của hắn.
Hạ Dã đột nhiên hỏi: “Ăn hϊếp anh nên anh giận em à? “
Đường Nguyên Chân lắc đầu, nói rằng: “Em không có ăn hϊếp anh.”
Hạ Dã nở nụ cười, từ trên người hắn đứng lên, cúi đầu nhìn ánh mắt của hắn: “Vậy có muốn thử bên em hay không?”
Đường Nguyên Chân sửng sốt.
Hạ Dã nghiêm chỉnh không vượt quá được ba giây, nhìn hắn không có trả lời, nhíu mày nói rằng: “Nghe không hiểu à? Chính là ý sẽ để em làm anh dài hạn đó.”
Trong khoảng thời gian ngắn Đường Nguyên Chân tâm tình cuồn cuộn, cổ họng như nghẹn ứ, nhưng vẫn kiên định gật đầu nói: “Được.”
Hạ Dã nhìn hắn một hồi, vẫn hôn một nụ hôn rất nhẹ lên bờ môi của hắn, nói rằng: “Không phải làm bạn tình đâu, ý là làm bạn trai em đó, hiểu chưa?”
Đường Nguyên Chân nghe ba chữ ‘bạn trai’ thì có chút kích động, hắn đem mặt tựa ở trên vai Hạ Dã, hơi thở ấm áp đều phà vào nơi vai và cổ của anh.
Lúc bọn họ về đến nhà, chuyện thứ nhất Hạ Dã làm chính là đem người đè xuống ghế sa lon hôn bất chấp. Đường Nguyên Chân nào có thể từ chối anh được, chỉ có thể thuận theo tư thế bất tiện này để mặc cho anh hôn.Tới khi tay Hạ Dã mò tới quần của hắn, hắn mới chợt như tỉnh lại mà chộp vào tay Hạ Dã, khuyên nhủ: “Hạ Dã, để anh nấu cơm trước đã.”
“Không cho phép.” Hạ Dã vốn tính ngang ngược không biết nói phải trái gì, anh hất tay Đường Nguyên Chân ra, mò xuống đến mông hắn, “Không cho em sờ à?”
Đường Nguyên Chân đỏ mặt,cái tay kia từ mông đã mò đến thắt lưng, lại chuyển tới trước ngực bóp đầu ti, suồng sã ngang ngược.
Hạ Dã hờ hững hỏi lại: “Nói đi, sao im thế?”
Đường Nguyên Chân cũng đành phải nói: “Cho sờ.”
Hạ Dã cao hứng, như phát lòng từ bi mà rút tay ra đứng lên, nói rằng: “Được rồi, vậy anh nấu cơm cho em đi!”
Đường Nguyên Chân đã vội vàng đứng lên muốn đi nhà bếp, Hạ Dã lại như đột nhiên nghĩ đến cái gì đem người kéo lại: “Cởi đồ ra.”
Đường Nguyên Chân có chút mờ mịt: “Không phải nói nấu cơm trước sao? “
Hạ Dã cáu kỉnh mà kéo xuống cổ áo của hắn: “Kêu anh cởi thì cứ cởi đi, đừng nói nhiều.”
Đường Nguyên Chân cũng chỉ có thể cởi ra áo đang mặt.
Hạ Dã hất hất cằm lên: “Quần, vớ, giày, đồ lót, cởi hết cho em.”
Đường Nguyên Chân chần chừ, nâng mắt lên nhìn một chút biểu cảm của Hạ Dã, cắn răng cúi đầu cởi hết từng món một.
Hạ Dã mang tâm trạng vui vẻ huýt sáo, đi vào nhà bếp lấy cái tạp dề, đeo vào trên cổ Đường Nguyên Chân, lại đi vòng qua phía sau hắn cột lại hai sợi dây mảnh, cuối cùng ở trên vai hắn hôn một cái: “Ngoan, đi thôi.”
Tiết trời đầu mùa hè nên có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong nhà cũng không cảm thấy lạnh, Đường Nguyên Chân giẫm chân ở trên sàn gỗ, lại cảm thấy cả người như muốn phát sốt lên. Hắn đã khoả thân nhiều lần trước ống kính nên đáng ra phải không thấy xấu hổ, nhưng cho tới bây giờ còn chưa bao giờ khỏa thân chỉ mặc mỗi cái tạp dề, huống chi là dưới ánh nhìn cháy bỏng của Hạ Dã. Trong những phim trước đây cũng không có ít diễn viên nữ mặc thế này, nên Đường Nguyên Chân biết cảnh tượng bản thân nhìn từ phía sau dâʍ đãиɠ đến cỡ nào.
Hắn muốn tập trung tinh thần vào chuyện nấu nướng, Hạ Dã lại khoanh tay tựa ở bên cạnh cửa, ánh mắt như đang chiếu laser từng centimet một lên trên người hắn, làm cho anh cảm thấy gai gai ở sau lưng.
Cơ thể của Đường Nguyên Chân nhìn rất có sức sống, tuy gầy mà vẫn có cơ bắp, rồi lại nhìn có vẻ mảnh mai tuấn tú. Bờ vai rộng lớn, thắt lưng lại rất nhỏ, vẽ thành đường cong uyển chuyển để lộ ra vòng eo tuyệt đẹp. Cặp mông tròn trịa cong vểnh, vỗ vào một cái sẽ hơi rung lên, ở phía dưới là cặp chân thẳng táp, nối tiếp là mắt cá chân mảnh khảnh. Cả người hắn không mặc gì cả, chỉ có cái tạp dề che ở trước ngực, sau thắt lưng có thắt một cọng dây lưng mảnh màu xanh dương nhạt được cột thành nơ bướm, buộc vòng quanh vòng eo thon gầy có lực. Từ góc độ của Hạ Dã có thể thấy từng tấc da thịt một trên thân thể của hắn, giữa hai chân có thể mơ hồ nhìn thấy ‘thứ ấy’ thõng xuống ở phía trước, theo động tác mà nhẹ nhàng lay động.
Trên lưng và mông của hắn vẫn còn có dấu vết buổi chiều Hạ Dã lưu lại, bên đùi cũng có chút đỏ lên, chắc là vết còn sót lại từ màn ‘kí©ɧ ɖụ© bằng chân’ trong phòng tắm. Hạ Dã nhìn một hồi, xoay người đi, lúc này Đường Nguyên Chân mới thở phào một cái.
Nhưng hắn mới vừa cắt gọn thức ăn, Hạ Dã đã trở về. Anh không chỉ có đi rồi quay lại, còn mang theo lọ gel bôi trơn và ‘bao’.
Đường Nguyên Chân cũng thấy hơi khó xử: “Ăn cơm trước đã nhé?”
“Anh cứ làm chuyện của anh.” Hạ Dã quệt miếng gel vào trong khe mông của Đường Nguyên Chân, chất lỏng lạnh làm hắn run run một cái, “Em làm chuyện của em.”
Đường Nguyên Chân biết Hạ Dã chính là dạng người đã nói một là một hai là hai. Nếu anh đã muốn làm thế nào thì sẽ là thế ấy, không suy nghĩ quá nhiều tới những yếu tố khác. Rất nhiều người đều nói khí chất thổ phỉ trên người Hạ Dã quá nặng, Đường Nguyên Chân cũng phải thừa nhận rằng thật ra hắn thích từng tính cách đặc biệt của Hạ Dã, dù đó là tốt hay xấu gì.
Hai ngón tay Hạ Dã nhét vào trong để mở rộng ra, cắn xé lớp vỏ bcs, trùm lên dương v*t của mình. Anh khẽ mắng một tiếng, lột bao ra ném vào thùng rác, nói: “Nhỏ quá.”
Anh lại đút cả hai ngón tay vào, thấy Đường Nguyên Chân bắt đầu thở gấp, hỏi: “Không cần mang bao có được không”
Đường Nguyên Chân chỉ “Ừm…” một tiếng.
Hạ Dã ôm hông của Đường Nguyên Chân từ phía sau, cầm con c*c đánh vào chỗ dưới rãnh mông mấy cái, thuận theo khe mông tuột xuống từng chút một, cuối cùng mới chèn vào lỗ thịt ấm áp đã được bôi trơn. Đường Nguyên Chân đã buông con dao xuống, hắn vốn cũng không thể nào cùng lúc chuyên tâm làm hai việc được, hai tay chống ở trên bàn bếp dài, nâng cao mông để phối hợp.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làʍ t̠ìиɦ ngoài màn ảnh.
Không cần thể hiện, không phải biểu diễn, không có một đám người vây xung quanh, không có camera lạnh như băng. Hạ Dã còn trở nên hung hãn hơn so với bất kỳ lần nào trước kia, như muốn trút hết du͙© vọиɠ, hoặc như muốn đánh dấu để chiếm giữ, mỗi lần nện vào lại làm cho thân thể Đường Nguyên Chân mất thăng bằng mà lung lay về phía trước, hoàn toàn dựa vào kệ bếp ở phía trước để chống đỡ.
Cự long ở trong vách ruột làm mưa làm gió, đâm miệng huyệt đến mức trở nên mềm và ấm. Đường Nguyên Chân rêи ɾỉ không ngừng được, thắt lưng của hắn đã cong võng xuống, hai cánh tay đặt ở trên kệ bếp, nâng mông phục vụ. Tay của Hạ Dã như được châm lửa, từ sau gáy của hắn vẫn mò vào cặp mông, lúc đầu đang nện vào dồn dập, lại đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi rút ra rồi nặng nề đâm thẳng vào, cứ như đang làm cho Đường Nguyên Chân cảm nhận được xúc cảm vào lúc gậy th*t ra vào nơi cửa động.
Hạ Dã không chỉ đút vào rút ra, lại bỗng nắc mạnh về phía trước. Con c*c đang cương cứng bị chọc thẳng vào trong người hắn, mượn lấy nguồn sức mạnh này, càng mở ‘lãnh thổ’ còn phách lối hơn. Đường Nguyên Chân nhìn không thấy cảnh đẹp phía sau, Hạ Dã lại thấy rõ ràng rành mạch, con rồng lớn đã sưng lên bị cửa vào phấn hồng ướŧ áŧ bao quanh, mυ'ŧ vào để nhận lấy thứ nó vẫn luôn thèm muốn lấy, như là một thứ trời sinh dâʍ đãиɠ, chỉ dùng để cho người khác chơi, lúc bị rút ra vẫn mυ'ŧ vào không thôi, muốn lấy lòng mà dốc tâm hầu hạ.
Hạ Dã nắm tay hắn kéo hai tay về phía sau, tìm đến chỗ hai người đang giao hợp chặt chẽ. Chỗ ấy đã hết sức dâʍ ɭσạи, gel bôi trơn giờ thành bọt sữa trắng, cộng thêm dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ c̠úc̠ Ꮒσα, dính dấp ẩm ướt. Đường Nguyên Chân tránh thoát không nổi, chỉ có thể để mặc tay mình lần mò chỗ đó, cảm nhận càng sâu rằng đúng là mình bị một người xâm phạm cưỡиɠ ɖâʍ từng lần một.
Hạ Dã thấy hắn đứng không quá vững nữa, lại đem người ôm vào, làm cho Đường Nguyên Chân ngồi ở trên kệ bếp. Anh vác hai chân Đường Nguyên Chân lên trên vai, làm cho nửa cái mông của hắn treo lơ lửng ra ngoài không trung. Trong toàn bộ quá trình này anh cũng cũng không hề rút ra khỏi người của Đường Nguyên Chân, gậy th*t đang phấn chấn lại quay trọn một vòng ở bên trong, dịch thể dư thừa nhỏ giọt xuống đất, Đường Nguyên Chân ngửa cổ ra, cố hết sức để nhận lấy tất cả.
Về sau Đường Nguyên Chân có cảm giác mông thịt của mình bị dập vào tới sưng lên, Hạ Dã mới thả hắn xuống, bắn vào tới tận cùng bên trong. Đường Nguyên Chân muốn chờ một chút mới đi tắm, Hạ Dã cũng không cho, không muốn để anh trước tiên nấu ăn cho xong.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và chất bôi trơn chảy ra từ trong huyệt sau, chảy xuống bắp đùi, đem cả phần thân dưới đều biến thành một đống hỗn loạn.
Hai người tắm rửa xong, đến lúc ngồi xuống ăn cơm cũng đã hơn mười giờ, Hạ Dã ăn nhanh ba chén cơm. Ăn uống no nê rồi lại ngồi trên ghế sa lon tìm phim để xem, anh chờ khi Đường Nguyên Chân đi qua mới lấy tay kéo người hắn xuống, muốn hắn ngồi trên đùi.
“Anh nặng lắm” Đường Nguyên Chân muốn đứng lên, “Chiều cao của anh như thế cũng nên cũng không thể làm chim nhỏ nép người em được đâu.”
Hạ Dã bất mãn quơ người bắt ngồi xuống lại: “Móa, ai cần anh làm chim nhỏ nép người gì gì chứ? Có là chim to nép người thì có.” Nói xong còn muốn ám chỉ theo nghĩa bậy mà vỗ vỗ dưới háng Đường Nguyên Chân, cười nói, “À mà đúng rồi em vẫn muốn hỏi, giữa hai chúng ta thì ai ‘lớn’ hơn? “
Đường Nguyên Chân nói: “Em.”
Hạ Dã “Hứ” một tiếng: “Anh trả lời cho có, chứ thật ra cũng không hơn kém bao nhiêu.”
Đường Nguyên Chân có chút bất đắc dĩ, nghiêng người sang sờ sờ mặt của Hạ Dã: “Của anh dài lớn thế này cũng không quan trọng nữa, dù gì sau này cũng không dùng được nữa rồi. “
Hạ Dã dừng một chút, nhíu mày lại: “Sau này anh không tính đóng phim nữa à? “
Đường Nguyên Chân dùng ngón tay vuốt lên rồi lông mày của anh, nhẹ nói: “Sẽ không đóng với người khác nữa.”
Hạ Dã thật bất ngờ: “Công ty lại chịu sao? Với độ nổi của anh, công ty làm sao mà không bắt anh đóng đến chết được.”
Đường Nguyên Chân nói: “Lúc anh chuyển công ty đã nói rất rõ với giám đốc rồi.” Có vẻ như hắn đang hơi do dự có nên hay không cho Hạ Dã biết, một lát sau mới lên tiếng, “Trên hợp đồng viết, chỉ đồng ý đóng với em.”
Hạ Dã chụp tay hắn lại: “Sếp tổng điên rồi à? Chuyện thế này cũng có thể đồng ý? ” anh đột nhiên nghĩ tới chuyện bản hợp đồng phải được bảo mật.
Đường Nguyên Chân khẽ thở dài một cái, vẫn chịu nói hết ra: “Ừm…, làm sao mà ông ấy không đồng ý cho được, cát-xê mỗi bộ phim anh đóng chỉ lấy một phần ba so với lúc ở A CLUB.”
Hạ Dã chết lặng.
Đường Nguyên Chân như là biết anh đang suy nghĩ gì mà nâng mặt của anh lên, cẩn thận hôn lên bờ môi anh. Ánh mắt của hắn rất dịu dàng, từ lúc Hạ Dã mới bắt đầu nhìn thấy hắn, dù cho hắn có cao ngạo và lãnh đạm với người khác nhiều tới cỡ nào, thì lúc nhìn về phía Hạ Dã, ánh mắt vẫn hết sức dịu dàng.
“Em đừng nghĩ gì chuyện của anh cả. ” Đường Nguyên Chân thầm nói, tất cả đường nét đều thể hiện tình cảm đậm sâu, “Không cần thấy áp lực, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không trói buộc em, em đồng ý quen anh, ở bên anh là anh đã rất vui rồi, sẽ không ngăn em quay phim với người khác.”
Hạ Dã theo bản năng sờ vào hình xăm trên ngón áp út của hắn: “Anh không cảm thấy thế là không công bằng à?”
“Không có cái gì là không công bằng cả, đây là lựa chọn của riêng cá nhân anh.” Đường Nguyên Chân nhìn anh nói, “Là do anh tự nguyện thích em.”
Editor: Câu cuối ngọt chết mất, hỏi sao tui không thích niên hạ couple:”> (với điều kiện thụ ngoan yêu chồng nhé:)))