Top Top

Chương 7

Hạ Dã buổi sáng đi ra công viên chạy hai vòng, trở về trên người đầy mồ hôi, xách theo hai túi đồ ăn sáng trở về. Đường Nguyên Chân cũng đã sớm tỉnh, đang đứng bên cạnh máy chạy bộ để uống nước, trước ngực cũng ướt đẫm, chắc cũng mới tập thể dục xong.

Hạ Dã đem túi đồ ăn ném lên bàn, vọt vào tắm trước. Lúc đi ra đυ.ng với Đường Nguyên Chân cũng từ phòng tắm trong phòng ngủ đi ra, tóc cũng đang ướt. Hạ Dã không nhịn cười được: “Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của anh với em giống nhau thật.”

“Quen rồi.” bọn họ đều là những người quanh năm bị vây quanh bởi, nhất là còn phải cởi sạch trước màn hình nên body vô cùng quan trọng. Đường Nguyên Chân nhìn một chút mấy món anh mua trong túi, thấy không có mua đồ uống nên vào phòng khách hâm nóng hộp sữa.

Đường Nguyên Chân lấy sữa uống, mới vừa để ly xuống, liền phát hiện Hạ Dã vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Hắn không được tự nhiên mà chà chà vào cái ly, hỏi: “Làm sao thế?”

“Mép anh dính sữa trắng kìa” Hạ Dã cười cười, ánh mắt mang theo sức tấn công mạnh, “Giống như đêm qua vậy.”

Đường Nguyên Chân lập tức hiểu ngay ý anh là gì, quay mặt đi, thu dọn đồ đạc vào nhà bếp, bước đi có chút bối rối. Hạ Dã cười càng dữ hơn, cầm chìa khóa xe gọi hắn: “Em lái xe ra trước, chờ anh ở dưới.”

*

Ngày hôm nay cũng là quay cảnh trên giường, có điều hoàn toàn khác với cảnh trên giường đầu tiên.

Thẩm Chiêu Bình bị Thúc Lăng coi như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© mà nuôi hơn nửa năm, qua ít thời gian mối hận đã sớm phai nhạt, ngược lại Thúc Lăng còn nảy sinh một ít tình cảm thật sự. Nhưng mà, Thẩm Chiêu Bình ở chỗ xa xôi này nhận hết thương tổn, trong tay Thúc Lăng có cây roi, không nghe lời sẽ chịu đòn, không được cho cơm ăn hay nước uống, Thẩm Chiêu Bình tính tình quật cường, phát sốt cao còn nhịn ba ngày không ăn không uống, Thúc Lăng suýt chút nữa đã làm anh chết. Nhưng cao ngạo và lòng tự tôn dần dần cũng bị hao mòn, Thẩm Chiêu Bình càng ngày càng trầm mặc, hầu như không muốn mở miệng nói chuyện nữa. Cơ thể của hắn tạo thành phản xạ có điều kiện, giống như lý thuyết ‘phản xạ có điều kiện của Pavlov*’, hắn bị thuần phục, mất đi nhân cách bản ngã của mình.

*Thí nghiệm của nhà khoa học Ian Pavlov đối với những chú chó, ông dùng bất kỳ một tín hiệu nào như tiếng chuông, tiếng huýt sáo… gắn liền với sự xuất hiện của thức ăn trong một thời gian dài liên tục để biết thức ăn được mang tới. Pavlov cho rằng đây là loại phản ứng đối với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài.

Cảnh quay trên giường là xảy ra vào lúc này.

Ống kính theo Thúc Lăng từ bên ngoài, bắt đầu theo tới bên trong phòng. Thúc Lăng mở cửa nhà đi vào trong, đi thẳng đến gác trên lầu ba mới dừng lại. Gã đẩy cửa ra, bên trong là Thẩm Chiêu Bình cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mang theo còng tay cùng xiềng chân, trên cổ cũng đeo một cái vòng bằng da, bị xích lại xích sắt bằng một xích sắt dày nặng lạnh lẽo, được cột ở trên tường.

Thẩm Chiêu Bình cuộn người lại, đang ngủ, nghe động tĩnh mở mắt ra. Thúc Lăng ở bên cạnh anh ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt của anh: “Đói không?”

Thẩm Chiêu Bình từ dưới đất bò dậy, nhưng vẫn đang cúi đầu xuống. Anh không nói chuyện, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Thúc Lăng, trong ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, trống rỗng như đã mất hồn.

Thúc Lăng gỡ ra cái xích cài trên tường xuống, nắm chặt trong bàn tay, tiếp đó dắt Thẩm Chiêu Bình đi ra ngoài. Thẩm Chiêu Bình im lặng không lên tiếng bò sát trên mặt đất, như con chó tùy ý để hắn điều khiển, tiếng xích sắt vang lên lẻng xẻng.

Lúc đi tới cầu thang, Thúc Lăng dừng bước, cúi người hỏi: “Có muốn ôm hay không?”

Thẩm Chiêu Bình giang hai cánh tay: “Muốn.”

Thúc Lăng nở nụ cười, rất vui vẻ khom người ôm anh lên, từng bước đi xuống lầu dưới.

Gã ngồi xuống bên bàn ăn, làm cho Thẩm Chiêu Bình ngồi ở trên đùi của mình, gắp đồ ăn đưa tới bên miệng anh, tựa đang như nói: “A — “

Thẩm Chiêu Bình cũng nghe lời mà há miệng, ăn vào.

Hai người cơm nước xong, Thúc Lăng ôm anh đi tắm. Thẩm Chiêu Bình cũng rất ngoan, nói giơ tay sẽ giơ lên, nói khom lưng sẽ khom, Thúc Lăng lau hết nước trên người của anh, ôm lên tới trên giường, thấp giọng hỏi anh: “Anh có muốn làʍ t̠ìиɦ không? “

Thẩm Chiêu Bình nghe hai chữ “làʍ t̠ìиɦ”, toàn thân đều run rẩy, ánh mắt dường như khôi phục một ít vẻ thanh tỉnh, lẩm bẩm nói: “Không muốn, cậu đừng đến đây… “

Sắc mặt Thúc Lăng lập tức nặng nề. Gã thẳng người lên, nhẹ nói: “Anh lại không ngoan.”

Thúc Lăng xoay người đi trong ngăn kéo lấy roi da đi ra, lúc Thẩm Chiêu Bình thấy roi da, con ngươi đột nhiên co rút, liều mạng bò đến giữa giường, lại bị Thúc Lăng nắm lấy mắt cá chân kéo trở về. Lòng anh tràn đầysợ hãi, cả người co lại thành một khối: “Đừng, đừng đánh tôi… “

Thúc Lăng cũng không mềm lòng, một roi thình lình quất vào trên đùi anh, tức thì hiện ra một vết đỏ. Thẩm Chiêu Bình kêu lên “á” đầy thảm thiết, đau đớn tới mức lăn lộn trên giường. Thúc Lăng nhướng mắt lên lại hỏi một lần: “Chiêu Bình, có muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi hay không? Hử..? “

“Muốn, muốn.” Thẩm Chiêu Bình run run lấy môi, quỳ gối ở trên giường rồi bò mấy bước tới bên người Thúc Lăng, đem miệng áp vào dưới háng Thúc Lăng, lặp lại, “Muốn, tôi muốn.”

Thúc Lăng lại cười tươi. Gã đem roi da ném xuống đất, nhẹ nhàng đem Thẩm Chiêu Bình đè xuống giường, cúi đầu hôn môi với anh: “Được, sẽ làm thỏa mãn anh.”

*

Tuy là chuyện thân mật hơn đã làm qua, nhưng đây chính là lần hôn môi đúng nghĩa đầu tiên giữa Hạ Dã và Đường Nguyên Chân.

Hạ Dã từng hôn phớt như chuồn chuồn nước trên môi của Đường Nguyên Chân, lại chưa từng giống như bây giờ mà xâm nhập vòm miệng của hắn. Đường Nguyên Chân bị cạy ra khớp hàm, phối hợp với động tác của hắn, mặc cho Hạ Dã mạnh mẽ đem đầu lưỡi đẩy tới, từ hàm trên của anh mà liếʍ qua. Hai tay của Đường Nguyên Chân vòng quanh trên cổ Hạ Dã, nghe lời mà ngoan ngoãn mở ra hai chân, làm cho người đàn ông đem đầu gối thúc lên trên.

Hạ Dã mở to đôi mắt, nhìn rất gần vào lông mi của anh. Đầu lưỡi Đường Nguyên Chân không tính là mềm, nhưng mùi vị trong miệng ngửi cũng rất thơm, Hạ Dã nhìn thấy trước lúc hắn quay chụp đã dùng nước súc miệng, bây giờ tất cả đều là hơi thở mang hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái.

Gã hôn từ lỗ tai đi xuống, hôn cằm của anh, đến cổ, ngậm lấy cổ của anh mãi vẫn không nhả, nói mập mờ không rõ: “Chiêu Bình, giúp tôi cởϊ qυầи áo.”

Đường Nguyên Chân giơ tay lên, giúp anh cởi nút áo, thân người đầy cơ bắp dần hiện ra. Hạ Dã cúi người ngậm vào đầu ti của Đường Nguyên Chân, cảm giác được dưới thân của người kia khẽ run một hồi, tiếp đó đầu ti đã cứng lên ở trong miệng. Anh lè lưỡi liếʍ vài cái, lại dùng tay gảy gảy bên kia, nghe tiếng hít thở của Đường Nguyên Chân trở nên nặng nề.

Hạ Dã ngẩng đầu, nhìn chăm chú ngay trước ngực Đường Nguyên Chân, hai bên đầu ti đã sưng tấy hồng hồng sưng to lên, cơ ngực theo hô hấp không ngừng phập phồng lên xuống.

Đường Nguyên Chân thất thần nhìn hắn, bởi vì cơ thể trần như nhộng, du͙© vọиɠ không hề bị che lấp mà hiện rõ ra, thứ dưới háng cũng đã cương lên rồi. TruyenHD

Hạ Dã cảm thấy ở dưới bụng có một ngọn lửa đang cháy bùng.

Anh đem người lật lại nằm nghiêng, tách cánh mông tròn đầy đặn kia ra. Cặp mông của Đường Nguyên Chân đúng là khác với những cặp mông khác trước đây anh đã sờ qua, không được mềm mại như vậy, không có sẹo, nhưng căng mịn và tròn trịa, lúc bóp trong tay cảm thấy vô cùng dày dặn co dãn. Ống quay phim lia tới, phóng to vào huyệt sau của Đường Nguyên Chân, miệng huyệt màu hồng co rút lại như đang xấu hổ.

Hạ Dã lấy chai gel bôi trơn ở đầu giường, xịt vào trong bàn tay, chậm rãi chà xát lên cửa vào nhỏ hẹp kia. Tay của anh rất lớn, đốt ngón tay rất to, trên tay còn có lớp chai mỏng, lúc chạm vào mang theo một hồi run rẩy, Đường Nguyên Chân nhịn không được mà giật mình.

“Đừng vội chứ.” Hạ Dã cúi người hôn một cái lên bờ vai của hắn, nói trấn an, “Giờ sẽ cᏂị©Ꮒ anh ngay đây.”

Anh vói đi vào hai ngón tay, gel lỏng trơn trượt được đưa vào trong huyệt động để thăm dò. Ngón tay dần bị bọc vào, lại từ từ bị kéo rộng ra, làm cho gel bôi trơn từng chút một được đưa vào trong. Lúc đầu hậu huyệt vẫn cứ co quắp lại, dần dần bị anh mở rộng ra, trở nên ẩm ướt mềm mại, Hạ Dã rút ngón tay từ trong thịt huyệt lôi ra bên ngoài, mang theo một lượng bôi trơn dư thừa, như là đã chuẩn bị xong để có thể tiến vào trong.

“Chiêu Bình. ” Hạ Dã vỗ vào mông của hắn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, “Nhỏm người lên.”

Đường Nguyên Chân chống lấy thân thể ngồi dậy.

Hạ Dã quỳ ở trên giường, chỉ chỉ vào thân dưới của mình, ra lệnh: “Liếʍ đi.”

Đường Nguyên Chân đã hạ người xuống trước mặt anh, nghe lời dùng đầu lưỡi liếʍ cho anh. dương v*t dữ tợn đáng sợ nhảy bắn ra, đỏ lên phình ra, lúc Đường Nguyên Chân mυ'ŧ vào cảm giác được huyết quản đang nhảy lên, nhiệt độ còn cao hơn so với khoang miệng của hắn. Hạ Dã thọc mấy cái vào trong miệng của hắn, lấy tay sờ tấm lưng bóng loáng của hắn, chờ tới khi c*c đã bị thấm ướt, lúc này mới kéo hắn lên đứng dậy: “Ôm chân vào, tôi đã dạy anh rồi.”

Đường Nguyên Chân nằm xuống, ôm hai cẳng chân vào kéo banh ra, cố gắng mở thân thể ra rộng nhất như muốn xin được cᏂị©Ꮒ, nghênh đón sự xâm chiếm từ người đàn ông.

Hạ Dã không cử động liền.

Quay phim bên trái bò lên từ chân giường, lấy ngay góc chính diện để quay đặc tả cả người Đường Nguyên Chân. Hạ Dã đứng ở phía sau máy quay, có thể nhìn thấy rõ ràng trong màn hình thân dưới của Đường Nguyên Chân được quay rất sắc nét, thấy rõ cả từng sợi lôиɠ ʍυ một.

Đột nhiên anh như bị đốt lửa thêm mà không hiểu vì sao.

Sau khi quay phim đi xuống, đạo diễn ra ý bảo anh tiếp tục. Vị trí máy quay ở bên phải nhắm ngay chỗ bộ phận bọn họ giao hợp, quay lại toàn bộ quá trình tiến vào. Đầu tiên là qυყ đầυ bị nuốt hết, tiếp đó là cả cây hàng to dài, lỗ thịt hoàn toàn bị mở rộng ra, nuốt thật chặt vào con c*c to cương cứng của đàn ông, mãi cho đến khai cả đầu bu*i cắm vào ngay cửa vào mới thôi.

Đường Nguyên Chân nghẹn ngào kêu một tiếng, Hạ Dã lập tức cúi đầu hôn hắn. Anh biết cảm giác lúc đầu khi bị đâm vào sẽ thấy rất thốn, mặc dù anh đã bôi trơn đầy đủ, nhưng có lẽ vẫn còn rất đau.

Trừ điều đó ra, một người cả mười năm trời nay vẫn luôn nắm thế chủ động, đồng thời vẫn khăng khăng làm top, bây giờ phải nằm dưới, bị cᏂị©Ꮒ bởi một thằng đàn ông tuy nhỏ tuổi hơn nhưng thứ kia thì không nhỏ hơn chút nào, trong lòng chắc hẳn cũng có chút khúc mắc nào đó!

Hạ Dã không biết tại sao mình còn có tâm tư suy nghĩ miên man, anh nhìn thật sâu vào mặt của Đường Nguyên Chân, chống ở trên người hắn, từ từ di chuyển người, đâm thật sâu vào.

Làm được phân nửa, Hạ Dã thấy đạo diễn làm một động tác tay, anh biết đây là yêu cầu anh đổi tư thế cơ thể. Nên anh túm mông Đường Nguyên Chân lôi xuống từ trên giường, hai chân đối phương kẹp ở bên hông anh, hai tay vòng chặt quanh cổ của hắn, cả người đều dán chặt vào hắn.

Hạ Dã lấy tư thế đứng để tiếp tục cᏂị©Ꮒ, đâm vào còn sâu hơn. Cân nặng Đường Nguyên Chân không nhẹ, chiều cao 1m85 làm cho Hạ Dã bế lên cũng hơi mệt. Nhưng anh chống vào trán của Đường Nguyên Chân, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, tóc mái ở trán đều bị mồ hôi thấm ướt, chìm đắm ở trong tìиɧ ɖu͙©, gương mặt ửng đỏ, nhịn không được mà thân dưới nắc mạnh lên càng thêm hung ác.

Phía sau Đường Nguyên Chân và dưới chân Hạ Dã đều có máy quay phim, dương v*t đỏ tím căng lên thâm nhập thật sâu trong huyệt, theo động tác của Hạ Dã đút vào lại bị rút ra. Đường Nguyên Chân bắt đầu thở gấp, mỗi lần bị nắc mạnh vào sẽ rên lên một tiếng, âm thanh kia Hạ Dã nghe vào như được tiếp thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©, khiến anh thô bạo hôn Đường Nguyên Chân, ép hắn phải hé miệng, nghe tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ trong miệng hắn.

Đường Nguyên Chân đột nhiên như nhịn không nổi mà kêu ré lên một cái, cẳng chân căng gồng quấn vào Hạ Dã. Hạ Dã biết đã đυ.ng đúng điểm G, đè đúng chỗ ấy cᏂị©Ꮒ vào, Đường Nguyên Chân gần như đã bám không nổi vào cổ của anh, đang lớn tiếng thở dốc trong cơn lắc lư kịch liệt.

“A… Ư ư…… A, a! Ahhhh!”

Hạ Dã đem người đặt lên giường, Đường Nguyên Chân quay lưng lại, quỳ gối trên giường. Hạ Dã đứng ở bên cạnh một lần nữa lại ** vào, đánh vào mông thịt của hắn vang lên tiếng bạch bạch, cúi đầu hôn vào sườn cổ của hắn: “Có thích hay không?”

Đường Nguyên Chân thất thần trả lời lại: “Thích, thích… “

“Gọi là gì?” Hạ Dã nắn lấy cằm của hắn bắt quay đầu lại, hôn môi với hắn, “Tôi là ai? “

Cơ thể Đường Nguyên Chân bị cᏂị©Ꮒ đến rung động lên phía trước, hắn dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nói rằng: “A, là Thúc... A... Lăng.”

“Sai rồi. ” Hạ Dã đánh một cái chát lên mông của hắn, ngồi dậy, “Có phải muốn tôi cầm roi da quất mới có thể nhớ ra không?”

Trong kịch bản không có đoạn này, Đường Nguyên Chân không biết làm sao để khiến anh thoả mãn. Hắn bị cᏂị©Ꮒ đến mức đã không còn đầu óc mà suy nghĩ, dương v*t ma sát vào drap giường, phía sau bị con c*c lớn ** vào, đầu ti bị mυ'ŧ vào vừa nhột lại hơi xót, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Chiêu Bình. ” giọng nói của Hạ Dã nghe rất dịu dàng, nhưng lại giống như ác ma trong địa ngục, “Sẽ cho em một cơ hội nữa nhé? Gọi là gì hử?”

Đường Nguyên Chân muốn đem mặt vùi vào trong chăn, lại bị Hạ Dã bắt phải ngẩng lên. Hạ Dã cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, dưới háng vẫn chưa từng ngừng động: “Nói đi. “

Đường Nguyên Chân đột nhiên ôm cổ của anh, cọ xát vào mặt của anh, nhỏ giọng gọi: “Chồng.”

Ánh mắt Hạ Dã lập tức thay đổi.

Anh như con sói săn mồi, toàn thân tràn đầy tính công kích và chiếm hữu, muốn đem Đường Nguyên Chân xé rách. Bắp thịt bị gồng cứng, thân dưới dùng sức cắm vào, lần này ngay cả hai hòn dái cũng như muốn chui vào một nửa, Đường Nguyên Chân bị đau mà hừ một cái. Hạ Dã nắm lấy ‘thằng nhỏ’ của Đường Nguyên Chân, dùng tay tuốt giúp hắn giải tỏa, đôi mắt nhìn chăm chú vào mặt của Đường Nguyên Chân, kề sát gần để hôn hắn, cắn vào môi, quấn lấy đầu lưỡi, động tác càng lúc càng nhanh, cái giường lắc lư kịch liệt, tần suất tiếng nước và tiếng da thịt va chạm trộn lẫn ở chỗ giao hợp càng ngày càng cao, Hạ Dã lấy tay ngăn chặn lỗ tiểu của Đường Nguyên Chân, không cho hắn bắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng chỉ đủ để hai người nghe mà ra lệnh: “Đường Nguyên Chân, kêu thêm lần nữa.”

Khóe mắt Đường Nguyên Chân phiếm hồng, vô ý thức miệng hơi mở, hầu kết chuyển động, cuối cùng vẫn kêu lên: “Chồng ơi…”

Hạ Dã buông lỏng tay ra, Đường Nguyên Chân run rẩy mà bắn ra, đem bụng dưới của Hạ Dã làm dơ. Hạ Dã nhấp vào mấy cái rồi cũng bắn vào trong, như mất hết sức mà nằm ở trên người Đường Nguyên Chân, lấy môi ngậm vào dái tai của hắn.

Trong phòng có hai mươi người, từ đạo diễn đến quay phum đến hậu cần, không ai nói, chỉ còn lại hai người thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm chồng lên nhau trên giường lớn, thở dốc nặng nề.

Editor: Một trong những động lực để tui edit cái bộ không-phải-sủng-công này chính là vì mấy cảnh kêu ‘chồng’ lúc cᏂị©Ꮒ, manh điểm của tui đó (cũng là của tác giả =]])