Nguyên Tố Đại Lục

Chương 44: Quá mạnh đi

Dạ Trần và Lân Diễm nhờ có ma lực của Phi Tuyết mà dễ dàng hạ xuống mặt đất. Hai người đứng đối diện một khoảng cách nhỏ với đám người Băng gia.

""Ca ca."" Băng Ánh Nhi thoát ra từ đám người nhanh chóng ôm lấy Dạ Trần.

Gần một năm rồi nàng chưa được nhìn thấy hắn. Hôm nay được gặp lại Dạ Trần nàng không khỏi nhớ về những ngày trước. Những ngày mà Dạ Trần yêu thương, che chở cho nàng khỏi đám người hay bắt nạt nàng.

Nhưng giờ đây những người đó cũng đã trở thành thuộc hạ của nàng. Chỉ mới gần một năm mà thôi mà đã có những sự thay đổi rõ rệt như thế. Thật sự là thế sự vô thường khó mà liệu trước được điều gì.

Cô bé ngây thơ hay sợ hãi ngày đó đã biến mất. Thay vào đó là một cô bé mạnh mẽ và lạnh lùng thêm một chút khí chất của một đời nữ vương.

Thấy nàng trước mắt. Dạ Trần tâm tình cũng vui vẻ lên hai tay ôm lấy nàng. Hai huynh muội thế nhưng đã lâu không gặp nhau, thật sự là có chút nhớ. Chỉ là Dạ Trần có chút nhíu mày, khuôn mặt có chút giật giật.

""Dạ Trần cô gái này là..."" Lân Diễm ở một bên thu tay lại, nàng đã biết còn hỏi. Khuôn mặt còn tỏ ra vẻ nghi ngờ không rõ.

Dạ Trần một thời gian trước đã nói cho nàng hết tất cả mọi chuyện về hắn cho nàng nghe nguyên cả một ngày.

Dạ Trần cũng không suy nghĩ nhiều. Thấy nàng hỏi liền buông Băng Ánh Nhi ra nhanh chóng giới thiệu cho Lân Diễm.

""Đây là muội muội của ta, Băng Ánh Nhi."" Dạ Trần mỉm cười nói với Lân Diễm.

Lân Diễm kinh ngạc mở đôi mắt to gật đầu thân thiện nói: ""Chào muội nha. Ta là Lân Diễm.""

Nhìn Lân Diễm gần ngay trước mắt. Băng Ánh Nhi có chút kinh ngạc. ""Cô ấy vậy mà không phải nhân tộc."" Trong đôi mắt xinh đẹp của Băng Ánh Nhi hiện ra thân ảnh Lân Diễm với đôi tai và cái đuôi trắng đen của Hổ tộc. Kết hợp hai thứ này lại càng làm Lân Diễm thêm phần đáng yêu.

Băng Ánh Nhi cũng không thất lễ có chút cúi đầu mỉm cười nói với Lân Diễm: ""Chào Diễm tỷ nha. Muội là Băng Ánh Nhi muội muội đáng yêu, thân thiết nhất của ca ca."" Nói xong nàng còn ôm lấy cánh tay Dạ Trần thể hiện rõ ràng. Lời nàng nói là sự thật.

— QUẢNG CÁO —

Nghe nàng nói cùng hành động như vậy nụ cười trên môi Lân Diễm vụt tắt. Ánh mắt toé lửa nhìn Băng Ánh Nhi. Ánh Nhi cũng không cam lòng yếu thế nháy nháy đôi mắt đáng yêu nhìn nàng.

Dạ Trần nhìn hai người như thế liền có chút cảm giác không đúng.

Nhìn Lân Diễm trước mắt. Dạ Trần thấy đôi mắt của nàng nhìn chăm chú muội muội Ánh Nhi bên cạnh mình đã vậy miệng còn nở nụ cười thân thiết như lão hữu lâu năm.

Dạ Trần lại nhìn sang muội muội đang bên cạnh mình. Đôi mắt muội ấy nháy nháy nhìn Lân Diễm, miệng nở nụ cười thật tươi.

Dạ Trần nhìn ra sao cũng cảm thấy hai người có chút mờ ám. Lại nhìn lại một lần nữa, thấy hai người cười đầy thâm ý với nhau. Dạ Trần không khỏi sửng sốt.

""Không lẽ hai người họ..."" Dạ Trần không khỏi suy nghĩ xấu xa. Hắn lần trước có đọc qua cuốn sách xuân thu thấy có cảnh hai nữ tử cũng giống như hai nàng vậy.

""Yêu nhau."" Dạ Trần bật thốt nói khẽ. Nói ra Dạ Trần cảm thấy không ổn liền nhanh chóng che miệng lại.

""Cái gì...nhau?"" Lân Diễm và Băng Ánh Nhi thấy Dạ Trần đột ngột nói gì đó liền không khỏi quay sang nhìn hắn có chút không hiểu hỏi. Hai nàng tập trung chú ý vào nhau lên không nghe rõ hắn nói gì chỉ nghe thoáng qua một từ.

Dạ Trần nhanh chóng lắc đầu như trống miệng nói: ""Không có gì. Các nàng thật thân với nhau."" Nói xong ánh mắt hắn có chút kì quái nhìn hai người.

Hai nàng nghe hắn nói như vậy rất hiểu ý liếc mắt nhau lần nữa, khoé miệng mỉm cười gật đầu.

""Ầy. Chiêu thứ nhất trong ""Tình Ca Bí Điển"" Liếc mắt đưa tình đây sao"" Dạ Trần nhìn hai nàng suy nghĩ thâm sâu.

""Không lẽ đây là trong truyền thuyết yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, rất hay được sách xuân thu nhắc đến sao."" Dạ Trần nhanh hóng hiểu ra hai mắt mở to nhìn hai người như phát hiện ra đại lục mới vậy.

— QUẢNG CÁO —

Bị hắn nhìn như vậy Lân Diễm và Ánh Nhi có chút xấu hổ, ngại ngùng cúi đầu. ""Đâu cần thiết phải nhìn ta như vậy à."" Hai người đỏ mặt suy nghĩ.

Nếu hai người họ biết Dạ Trần đang suy nghĩ xấu xa về hai nàng. Không biết hai người có nhảy dựng lên bóp chết hắn hay không. Suy nghĩ của hắn thật sự là có chút doạ người à, trí tưởng tượng không khỏi quá phong phú và đa dạng màu sắc đi.

Chuyện tầm bậy như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được thật sự là phục Dạ Trần hắn sát đất.

""Mau thả Ngô tướng quân ra."" Mặc Vân lão tổ hét to với người thần bí đang bóp cổ Ngô Thường trên không. Tiếng nói này cũng đánh tỉnh mọi người.

Người Băng gia không khỏi có chút suy sụp. Hi vọng biến thành tuyệt vọng, giờ đây nó lại trở thành một tia hi vọng. Thật là làm người Băng gia có chút mệt mỏi cũng mang theo chờ mong. Ai lại muốn chết chứ. Bọn họ hi vọng người thần bí có thể dễ dàng túm cổ Ngô Thường kia có thể cứu bọn họ một mạng.

Trước khi đến Dạ Trần cũng nói với Phi Tuyết.

""Mọi chuyện tuỳ ý tỷ quyết định."" Âm thanh Dạ trần vang lên trong đầu Phi tuyết lần nữa.

Cố chủ đã nói như vậy. Nàng tự nhiên không khách khí làm giá.

""Thả người"" Tiếng nói khó nghe phát ra từ Phi Tuyết. Đôi mắt bình thản của nàng lại nhìn về Ngô Thường bị băng trảo của nàng nắm như một con gà con.

""Ngươi muốn sống."" Băng trảo của Phi Tuyết nhẹ nhàng mở ra một chút đủ để đối phương nói chuyện. ""Nói."" Nàng nhắc lại lần nữa.

Ngô Thường tướng quân nghe vậy giật thót, bả vai run run. Không biết là vì máy chảy ra ở cổ hắn hay vì sợ hãi mà khuôn mặt trở lên trắng bệch.

""Muốn s...ố...n...g ."" Ngô Thường sợ hãi, nói mãi mới ra hai chữ. Hắn thật sự là sợ. Khí tức trong người Phi Tuyết toả ra làm cho hắn cảm giác như bước vào địa ngục, tu la huyết tràng như mờ ảo xuất hiện ngay trước mắt hắn vậy.

— QUẢNG CÁO —

""Vậy ngươi đi chết đi."" Phi Tuyết lạnh lùng nói. Băng trảo trong tay liền vặn sang một bên.

""RẮC."" Một tiếng gãy xương ròn tan vang lên. Ngô tướng quân uy phong lẫm liệt trong mắt mọi người cứ như thế bị người ta bẻ gãy cổ. Một đời thiên kiêu danh vọng vang khắp Thiên Phương cảm ngộ được màu sắc nguyên tố cứ thế mà chết thảm. Đôi mắt của Ngô Thường giống một ai đó đều là sợ hãi và hối hận.

""Bịch."" Băng trảo trong tay nàng chậm rãi thả ra, thân xác Ngô Thường trong mắt mọi người liền vô lực rơi ầm một tiếng xuống mặt đất.

""Hít..."" Toàn trường hít sâu một hơi nhìn Phi Tuyết trên không. Ở xa mí mắt Dạ trần trực nhảy.

""Quá bá đạo!"" Dạ Trần trong lòng thầm than lại thở dài tiếc nuối. Lân Diễm ở bên cạnh không ngừng run run. Nàng từng nhìn thấy Phi Tuyết gϊếŧ người nhưng chưa thấy nàng bá đạo như vậy. ""Nhất định phải..."" Nàng trong lòng thầm nghĩ.

""Không được giống nàng ta."" Tiếng nói Dạ Trần nhẹ nhàng truyền vào tai nàng. Cũng làm nàng tỉnh táo lại.

Lân Diễm nghe hắn liền gật đầu đồng ý.

""Tuyết tỷ quá vô tình lại mạnh mẽ đến đáng sợ. Nàng có thể học tất cả những thứ gì trên người tỷ ấy nhưng cách chiến đấu huyết tinh bá đạo của Tuyết tỷ nàng không thể học. Tuyết tỷ thành như vậy có lẽ cũng là nhờ nhiều lần ra tay tương tự như thế đó."" Dạ Trần lại nói với nàng.

Hắn không muốn Lân Diễm trở thành người như vậy. Dù bắt buộc phải trở thành thì người đó cũng phải là hắn mà không phải là nàng. Ở trên Tuyết Ma Sơn hắn biết Lân Diễm chỉ mong ước có một cuộc sống bình thường vô ưu vô lo mà thôi. Nếu không phải vì hắn, nàng ấy đã không cần phải bước lên con đường không có lối về này rồi.

Nghĩ đến đây, Dạ Trần không khỏi ôm chặt Lân Diễm đang ở bên cạnh mình vào lòng.

""Xin lỗi nàng.""